Chương 57

"Nam Cung sư phụ! Con về rồi đây"

"Con và Lôi Mộng Sát đã gặp được tiểu Thất chưa?"

"Ai ạ?"

Thấy Cơ Nhược Phong ngây ngô nghiêng đầu thắc mắc Nam Cung Xuân Thủy liền hận tới nghiến răng nghiến lợi, đi cả một ngày vậy mà không gặp được Tiêu Nhược Phong đúng là hết nói nổi. Cơ Nhược Phong không thấy Nam Cung Xuân Thủy trả lời liền tới hỏi hắn

"Phòng của con ở đâu vậy ạ?"

"Phòng của con?"

"Chẳng lẽ con phải ở ngoài ạ?"

"Đ-đâu có! Để ta dẫn con tới phòng"

Nam Cung Xuân Thủy không tin lần này hai đứa nó không thể gặp nhau, hắn đã xếp Cơ Nhược Phong ở sát phòng của Tiêu Nhược Phong. Cái này mà còn không làm ăn được gì nữa thì dẹp luôn không quản nữa, Cơ Nhược Phong không hiểu sao lại có thể nhìn thấy hai ngọn lửa đang cháy hừng hực trong mắt sư phụ

"Vậy bây giờ con nghỉ ngơi đây"

"Ừ"

Nam Cung Xuân Thủy rời đi, Cơ Nhược Phong cảm thấy trời vẫn còn sớm nên đi ra sân ngồi một lát. Hắn đột nhiên nghĩ ra một ý, kéo nước từ cái hồ trước mặt tới gần sau đó tung người lên nóc nhà luyện Thu Thủy Quyết. Hắn không hề biết có một người đang đứng nhìn, Tiêu Nhược Phong vừa trở về đang định về phòng nghỉ ngơi nhưng đột nhiên dừng lại, y mở to mắt nhìn cái người đang luyện Thu Thủy Quyết kia lại nhớ tới một hồi ức trước đây. Trước đây cũng là Cơ Nhược Phong đứng trên nóc nhà thi triển Thu Thủy Quyết cho Bách Lý Đông Quân xem

"Đó là..."

"Là Thu Thủy Quyết của Nho tiên Cổ Trần"

"Ồ~"

"Đúng là rất đẹp mắt"

"Đệ....đang khen môn công pháp đó đẹp hay là....khen Cơ Nhược Phong đẹp thế?"

"......"

Nhớ tới Tiêu Nhược Phong lại bật cười, Cơ Nhược Phong đã luyện xong. Hắn đứng trên nóc nhà nhìn xuống cái người nãy giờ không chịu ra mặt cứ đứng trong bóng tối nhìn hắn, Tiêu Nhược Phong nhìn thẳng vào hắn sau đó lẩm bẩm

"Hạc Hiên à! Em lại nhìn thấy chàng rồi"

Tiêu Nhược Phong cảm thấy hôm nay đúng là mình có hơi mệt mỏi, Cơ Nhược Phong nhảy xuống đi tới trước mặt y. Sau đó ngạc nhiên khi thấy đây là vị công tử mà mình đụng trúng hồi chiều, hắn mỉm cười

"Vị công tử này, lúc chiều ta có đụng trúng huynh. Không biết huynh có sao không?"

"Cơ Nhược Phong?"

"Huynh biết ta? Nè huynh chạy đi đâu thế?"

Rầm

Cơ Nhược Phong nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại một cách thô bạo liền thắc mắc bộ hắn đáng sợ vậy sao, sao lại chạy mất rồi. Tiêu Nhược Phong đóng cửa lại sau đó ngồi sụp xuống thở ra một hơi, y lắc đầu cho tỉnh táo lại

"Điên thật rồi! Sao ảo giác này lại chân thật vậy? Có lẽ mình nên đi ngủ thôi"

Nam Cung Xuân Thủy theo dõi tình hình nãy giờ cũng thở dài không thôi, một đứa thì không biết gì một đứa thì nghĩ bản thân gặp ảo giác. Kiểu này thì làm sao mà làm ăn được gì, đám người Cố Kiếm Môn cũng lắc đầu ngao ngán

"Bộ mình đáng sợ lắm sao?"

Cơ Nhược Phong vẫn đang tự hỏi không thôi, nhưng mà nhìn bóng lưng lúc nãy đúng là rất giống với trong giấc mơ của hắn. Thôi bỏ đi, ngày mai hắn sẽ tới tìm người đó sau

Sáng hôm sau Tiêu Nhược Phong thức dậy, y uống một viên thuốc an thần sau đó mở cửa bước ra ngoài. Vừa lúc Cơ Nhược Phong cũng bước ra, hai người nhìn nhau cuối cùng Cơ Nhược Phong gật đầu chào hỏi

"Chào huynh, ta l-"

Rầm

"..."

Cơ Nhược Phong nhìn cái người vừa đóng sầm cửa phòng lại vẫn giống như hôm qua, nhìn thấy hắn là mặt mày tái mét. Hắn gãi má không biết làm sao, về phần Tiêu Nhược Phong, y đang nằm trên giường trùm chăn lại không ngừng lẩm bẩm

"Đây là ảo giác, là ảo giác thôi. Đúng rồi, phải uống thuốc an thần mới được"

Tiêu Nhược Phong ngồi dậy uống thuốc, sau khi uống xong nghe tiếng gõ cửa, y bước ra mở cửa đập vào mắt là khuôn mặt của Cơ Nhược Phong. Tiêu Nhược Phong thật sự muốn đập đầu mình cho tỉnh táo lại, Cơ Nhược Phong không hiểu tại sao người này cứ nhìn chằm chằm mình, hắn nuốt nước bọt một cái mở miệng ra hỏi

"Vị công tử này, bộ huynh ghét ta lắm sao?"

"...."

"Ta không biết là mình làm huynh ghét chỗ nào nhưng ta sẽ xin lỗi trước"

"Ngươi....tên là gì?"

"Ta? Ta tên Cơ Nhược Phong, ta là đệ tử của một người tên Nam Cung Xuân Thủy, à đúng rồi còn Mạc Y sư phụ n- ối huynh không sao chứ?"

Tiêu Nhược Phong đột nhiên cảm thấy hình như y bị trúng tà rồi, y tát cho mình một tát để tỉnh táo lại. Nam Cung Xuân Thủy thấy bản thân nếu còn không ra tay chắc chắn cuộc tình này sẽ chấm dứt thật mất, hắn tới khoác vai Cơ Nhược Phong

"Cơ Nhược Phong! Con đang làm gì thế?"

"Nam Cung sư phụ! Người này hình như sức khỏe không được tốt lắm"

Cơ Nhược Phong chỉ vào Tiêu Nhược Phong nhìn như đang rất không khỏe, Nam Cung Xuân Thủy lựa lời đuổi Cơ Nhược Phong đi ra chỗ khác sau đó kéo Tiêu Nhược Phong vào phòng kể rõ mọi chuyện

"Tiểu Thất à, thật ra..."

"Chàng ấy còn sống?"

"Ừm hắn vẫn còn sống"

"Hức...chàng ấy vẫn còn sống? Vậy mà mọi người giấu con tận mười năm"

Tiêu Nhược Phong cúi gằm mặt rơi nước mắt, mười năm qua biết bao nhiêu lần y cầu mong Cơ Nhược Phong vẫn còn sống và trở về với y nhưng đều vô ích. Nam Cung Xuân Thủy xoa đầu tiểu đồ đệ, nói rõ tình trạng của Cơ Nhược Phong bây giờ

"Không nhớ gì hết?"

"Ừm, sư phụ ta nói một thời gian nữa sẽ nhớ lại nhưng không biết là bao lâu"

"Không sao, chàng ấy còn sống là được"

Tiêu Nhược Phong lau nước mắt đi, sau đó vui vẻ chạy ra ngoài tìm hắn. Cơ Nhược Phong vẫn đứng ở chỗ lúc nãy chờ hai người, thấy y bước tới liền lui lại. Tiêu Nhược Phong thấy hắn như vậy liền nghĩ phản ứng của y làm hắn nghĩ y rất ghét hắn liền dừng lại mỉm cười nhìn hắn

"Ta...ta xin lỗi! Dạo gần đây tâm trạng ta không được tốt nên mới như vậy, huynh đừng hiểu lầm. Ta không có ghét huynh"

"Cười thật đẹp"

"Hả?"

"À không, không có gì"

Cơ Nhược Phong đỏ mặt quay đầu đi, hắn nhìn Tiêu Nhược Phong cười mà thất thần. Đây là lần đầu tiên hắn thấy ai cười đẹp như vậy, Tiêu Nhược Phong thấy hắn ngượng ngùng liền mím môi nhịn cười không ngờ Cơ Nhược Phong không nhớ gì chính là bộ dạng này

"Ta tự giới thiệu trước, ta tên Tiêu Nhược Phong là đệ tử thứ bảy của Nam Cung sư phụ. Có thể nói ta là.... sư huynh của đệ"

"Sư huynh?"

Tiêu Nhược Phong không hề nói dối, nếu tính luôn với thân phận Lý Trường Sinh thì sư phụ của y đã thu mười một đồ đệ, Cơ Nhược Phong chính là người có bối phận nhỏ nhất. Tiêu Nhược Phong đã luôn muốn được một lần nghe hắn gọi mình là sư huynh giờ thì có thể nghe rồi

"Ừm......Đệ có thể gọi ta là tiểu sư huynh"

"Tiểu sư huynh?"

"Ừm"

Cơ Nhược Phong cảm thấy hình như hơi sai sai nhưng nhìn con người mười phần liêm khiết trước mặt liền tin tưởng không nghi ngờ, Tiêu Nhược Phong nhìn người này. Bây giờ Cơ Nhược Phong không có bất kỳ ký ức nào, có hơi ngốc một chút nhưng không sao vẫn khiến cho Tiêu Nhược Phong thích hắn không thôi

"Ta nghe nói sức khỏe của đệ bây giờ rất yếu?"

"Phải! Ta đã uống thuốc suốt một tháng nay nhưng cũng chỉ đỡ được chút ít"

"Vậy đệ có thể đi dạo không? Đệ đi với ta nhé?"

"Được"

Hai người cùng ra ngoài đi dạo khi đi ngang qua Bách Hoa Lâu, Tiêu Nhược Phong đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua, y mím môi nhìn chằm chằm hắn. Cơ Nhược Phong thấy ánh mắt đó đột nhiên thẳng sống lưng lên, hắn nghi hoặc hỏi

"Sao thế tiểu sư huynh?"

"Đệ....hôm qua tại sao lại từ trong đây chạy ra?"

"Hôm qua Lôi sư huynh lôi đệ vào đây, sau đó một lúc có một nữ nhân tới xách tai huynh ấy lôi đi. Đệ không thích ở trong đó nên vội vàng chạy đi, ai ngờ lại đụng trúng huynh"

"Ra là vậy"

Tiêu Nhược Phong thả lòng bàn tay đang nắm chặt của mình tiếp tục đi dạo, thầm ghi nợ Lôi Mộng Sát dạy hư Cơ Nhược Phong của y. Hai người đi dạo một lúc đã đến một nơi, Cơ Nhược Phong dừng lại nhìn chằm chằm vào trong

"Sao thế?"

"Tiểu sư huynh! Chúng ta vào đây chơi được không?"

"Đệ có biết nơi này là nơi nào không?"

"Không biết! Nhưng mà nhìn nó rất tráng lệ nên đệ muốn vào xem thử"

"...."

Tiêu Nhược Phong ngước nhìn lên tấm bảng hiệu ba chữ Thiên Kim Đài đập vào mắt y, lại nhìn vào con người đang rất háo hức muốn vào trong kia cảm thấy lời từ chối không thể nào nói ra được. Tiêu Nhược Phong thở dài, biết làm sao được, trước đây là Cơ Nhược Phong chiều y, bây giờ y phải chiều ngược lại hắn

"Nơi này là sòng bạc, đệ vẫn muốn vào trong đúng không?"

"Sòng bạc....là cái gì?"

"...."

Cơ Nhược Phong thật sự không biết sòng bạc là gì, ký ức của hắn bây giờ ngoại trừ võ công ra thì cái gì cũng không biết. Tiêu Nhược Phong cảm thấy mình đang chiều chuộng một đứa trẻ chứ không phải là ái nhân nữa, nhưng nếu là trẻ con thì không nên vào mấy nơi này làm gì

"Nơi đây rất phức tạp, nếu không cẩn thận đệ sẽ gặp phiền phức đấy. Nhưng mà thôi không sao, ta có th-"

"Thôi đệ không vào nữa đâu"

Cơ Nhược Phong lắc đầu không muốn nữa, nếu tiểu sư huynh gặp phiền phức vì hắn thì thôi không cần nữa. Tiêu Nhược Phong nhớ lại trước đây dường như y cũng chưa bao giờ thấy Cơ Nhược Phong tới mấy nơi này bao giờ, đúng là một người rất có quy tắc, bây giờ thì là một đứa trẻ ngoan rồi

"Sao đệ lại không vào nữa?"

"Thôi chúng ta đi chỗ khác đi ạ"

"Ừm"

Biết sức khỏe của hắn không tốt Tiêu Nhược Phong đều cố ý đi chậm lại để chờ hắn, Cơ Nhược Phong vẫn luôn hào hứng nhìn trái nhìn phải cảm thán nơi này đúng là rất rộng lớn. Tới trưa hai người tới một quán ăn gần đó, sau khi gọi món xong hai người im lặng dùng bữa sau đó trở về học đường

"Tiểu sư huynh! Chiều nay chúng ta lại đi cùng nhau được không?"

"Được"

Tiêu Nhược Phong nhìn người đang hí hửng chạy về phòng, y lắc đầu bật cười. Nam Cung Xuân Thủy đợi cả nữa ngày để xem hai đứa này có làm ăn được gì không nhưng đáp lại hắn là một màn sư huynh đệ tình thâm. Hắn ngồi lẩm bẩm một mình

"Đúng là Hoàng Đế không vội, gấp chết Thái giám mà"

"Tất cả mọi người đều gấp thay hai đứa nó chỉ thiếu điều ấn đầu tụi nó bái đường luôn mà hai đứa nó thì...."

Nam Cung Xuân Thủy chưa bao giờ thấy cặp đôi nào làm mọi người phiền lòng như vậy, nhân sinh đúng là gian nan. Chỉ muốn uống rượu mừng sao lại khó quá vậy







Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip