Chương 4: Kinh hồng chiếu ảnh

* Kinh hồng chiếu ảnh: dịu dàng soi bóng. Kinh hồng: yêu kiều, duyên dáng, thanh nhã. Chiếu ảnh: soi bóng, noi bóng. Mình nghĩ nó dùng để chỉ Hiên Viên Tĩnh nhưng để nghĩa như vậy không hợp với ảnh lắm nên đành chú thích dưới này.

Bám theo các đệ tử danh môn chính phái hai ngày, rốt cục cũng tới được địa phương các đại môn phái tụ hợp - Huề Phúc khách điếm.

Hay thật, đúng là người tới không ít nha. Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, còn rất nhiều những môn phái không biết tên nữa.

Không cẩn thận, ta liếc mắt thấy được đoàn người của Vô Cực môn. Nhìn trái nhìn phải, xem tới xem lui, không nhìn thấy Thủy Vô Tâm, rốt cục yên tâm nhiều.

"Không biết Thủy đại hiệp đã tới chưa?" Một vị cao tăng Thiếu Lâm Tự hỏi.

"Thủy sư thúc ngài nói ...... nói...... nhân sinh ngắn ngủi, chi bằng mau chóng đi tìm khóai lạc ...... Cho nên sư thúc muố ...... muốn đi tầm hoan tác nhạc(1) ......" Đúng là hài tử tội nghiệp mà, những lời đó khó lắm mới nói ra được, cái mặt đỏ bừng rồi kìa >.<!

(1) Tầm hoan tác nhạc: tìm hoan mua vui.

Ta nằm trên xà ngang, im lặng nhìn đông đảo các vị tiền bối cao nhân, không dám thở mạnh. 

Dù sao sư phó từng nói với ta, mặc dù ta thiên phú rất tốt, nhưng toàn là ăn uống no say mới chịu đi tập luyện, suốt ngày lười biếng, công phu đã học cùng lắm được nửa xô nước là cùng, cao không với tới được, nhưng cũng không thể nói là thấp, trung bình à. 

Bất quá ta tự nhận chính mình là khinh công đệ nhất thiên hạ. Nếu không sao có thể sống lâu như vậy dưới sự dạy dỗ của sư phụ?

Chờ tới khi ta xém nữa là ngủ gục thì bọn họ rốt cục mới chịu chuẩn bị xong xuôi, ai về chỗ nấy. Xem ra là muốn dưỡng sức cho trận đánh ngày mai đây. Ta cũng buồn ngủ chết đi được, nhiều ngày bám theo các đệ tử chính phái, lại không thể để cho bọn họ phát hiện, thật là tiêu hao không ít thể lực. Có chút mệt mỏi rồi a!

Ai biết chờ ta tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày thứ hai rồi, ta nhịn không được đổ cả mồ hôi lạnh, tiểu gia ta tựa hồ cũng quá mê ngủ rồi. Xem ra chỉ có thể dụng tốc độ chạy thục mạng tới Đoạn Trường Nhai thôi. Nếu không toàn bộ màn kịch hay đều diễn xong hết thì còn gì mà xem nữa.

Đi tới Đoạn Trường Nhai thì trời cũng đã tối đen, may là nhờ các ánh lửa từ đuốc của các đệ tử ta mới mò được tới nơi. Ta nhìn thoáng đã có thể nhanh chóng tìm thấy mục tiêu.

Mọi người đang bao vây một hắc y nhân ở giữa. Người nọ mặc dù đã cùng đường mạt lộ, nhưng thần thái vẫn làm cho người ta phải khâm phục không thôi.

"Hiên Viên Tĩnh! Ngươi không thoát được đâu! Xem chúng ta thu thập ngươi như thế nào!"

"Ta phải báo thù cho sư phó!"

"Ngươi trả sự trong sạch của sư huynh ta!"

"Nhi tử ta bị ngươi mê hoặc, nay đã thân bại danh liệt! Lão phu hôm nay phải vì nhi tử đòi lại sự sỉ nhục đó!"

"Ngươi giết vợ con ta! Ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"

......

Thôi rồi, người tới đòi nợ thật sự là không ít nha! Xem ra chẳng những có nợ máu, mà còn cả nợ phong lưu nữa!

"Ha ha ha ha ha! Các ngươi nhiều người như vậy hướng ta đòi mạng, Hiên Viên Tĩnh ta đây chỉ có một cái mạng mà thôi, biết giao cho ai đây?" Ngay khi hắc y nhân kia ngẩng mặt cười to, ta phát hiện con mắt mình muốn dụi cũng dụi không được nữa, mở to mà nhìn không chớp.

Thượng thiên như thế nào có thể tạo nên những đường nét như thế được kia chứ?

Đường hoàng mà tà mị.

Mặc dù sắp điêu tàn, nhưng vẫn tựa như đóa hồng liên rực lửa nơi địa ngục, thiêu đốt hết thảy tầm mắt của người trần nơi thế gian.

"Bọn chuột nhắt hèn hạ vô sỉ các ngươi, hạ độc vào nguồn nước ở Si Mị Cung mà còn dám tự xưng mình là anh hùng hảo hán ư! Nực cười!"

Thiếu Lâm phương trượng lông mi khẽ run lên, chưởng môn phái Thanh Thành hừ giọng: "Đối phó với loại tà ma yêu đạo như ngươi, không cần phải quang minh chính đại!"

Trách không được Si Mị Cung chủ sao lại không đánh trả, nguyên lai là bị trúng độc.

Cái tên Hiên Viên Tĩnh cung chủ kia đột nhiên cười to, tiếng cười lộ vẻ trào phúng, miệt thị hết thảy mọi thứ. Dù rằng đã lâm vào tuyệt lộ nhưng trong giọng cười đó ta không cảm nhận được một chút bi ai nào của hắn cả. Có lẽ trong mắt hắn, sinh mệnh của chúng sinh chẳng là gì, dù là ai chăng nữa.

Thanh Thành chưởng môn lập tức nâng kiếm đâm tới, Hiên Viên Tĩnh chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái là hóa giải, ngay sau đó chưởng môn Thái Sơn phái cùng Hoa Sơn phái đồng loạt ra tay, kiếm hoa tứ tán. Hiên Viên Tĩnh mặc dù trúng độc nhưng vẫn thừa sức đối phó như thường, xem ra nếu hắn ta mà không có thụ thương, sợ là ở đây không một ai có thể đấu lại hắn rối. Tiếp đó chưởng môn hai phái Tung Sơn, Quát Thương cũng gia nhập cuộc chiến, Hiên Viên Tĩnh bắt đầu có vẻ yếu thế.

Hừ, xa luân chiến(2) ai mà chịu cho nổi chứ, huống hồ là đang trúng độc. Một nén nhang trôi qua, cuộc chiến vẫn tiếp tục dây dưa. Ta biết Hiên Viên Tĩnh không phải đang cố giãy giụa trước khi chết mà là muốn oanh oanh liệt liệt kết thúc.

(2) Xa luân chiến: đánh luân phiên, nhiều người đánh một người.

Ta cười khẩy một cái, móc từ trong ngực áo ra chiếc mặt nạ hồ ly mà mấy ngày trước tình cờ mua vì ham vui. Dù sao cũng tự biết phận mình học nghệ không tinh, đâu thể nào tùy tiện lộ diện, đánh mất mặt mũi của sư phó được.

Ngay lúc kiếm của Quát Thương chưởng môn sắp đâm vào hậu tâm( giữa lưng) của Hiên Viên Tĩnh, ta phi thân bay tới, chân trái điểm nhẹ vào mũi kiếm của hắn khiến hắn phải thu kiếm vội về. 

Sau đó ta nhún người đáp xuống, dùng hai ngón tay phải kẹp lấy mũi kiếm của Tung Sơn chưởng môn, tay trái nhẹ nhàng bắn ra chân khí tách khai mũi kiếm chưởng môn phái Thanh Thành, dưới chân đảo qua trợ Hiên Viên Tĩnh tránh thoát thế công của chưởng môn phái  Tung Sơn.

Toàn trường tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng cảm thán, biết được thân thủ cao minh của bổn thiếu gia ta chưa nào. Sau đó gia gia ta xoay người một cái, đáp tới trước mặt Hiên Viên Tĩnh, cách hắn chỉ một tấc.

Ha ha! Quá đẹp nha! Ta hài lòng gật gù ưng ý, vừa vuốt cằm vừa nhìn. Trong khi đó Hiên Viên Tĩnh dùng cặp mắt tựa như hồ sâu thăm thẳm, chăm chú nhìn ta.

Này, đừng có nhìn mãi chứ. Nhìn nữa là toàn thân ta nhũn ra hết cứu ngươi được luôn đấy.

Chậc, lại phải khẳng định lời nói vô căn cứ của lão sư phó một lần nữa rồi - Trên đời quả nhiên đẹp nhất chính là nam nhân mà!

"Các hạ là ai?" Phương trượng Thiếu Lâm nãy giờ vẫn một mực yên lặng bất ngờ lên tiếng.

"Đại sư quả nhiên là đại sư(3). Nhìn chưởng môn các phái vây công một kẻ thụ thương như vậy. Không ra tay, cũng không lên tiếng ngăn cản, vừa nhổ được cái đinh trong mắt, vừa không sợ ngày sau có người sẽ nói các vị thắng chi bất vũ(4). Đứng bên ngoài làm ngư ông đắc lợi, thật đúng là cao thâm nha?"

(3): Có lẽ ở đây Dạ Tinh Thần chơi chữ. "Đại sư" vừa dùng để chỉ phương trượng Thiếu Lâm tự, vừa có nghĩa là người tài giỏi, bậc thầy.

(4) Thắng chi bất vũ: thắng mà không oanh liệt, vẻ vang.

Ta vừa dứt lời, trong đám đông liền truyền tới tiếng nghị luận xôn xao. Thừa dịp đó ta chế trụ cổ tay Hiên Viên Tĩnh, chậm rãi truyền chân khí giúp hắn chống đỡ độc tính trong cơ thể. Sau đó nhân lúc hỗn loạn, dùng độc môn khinh công "Tiên tung" của ta mượn lực nhảy vọt đi, bỏ xa đám người bám xung quanh Hiên Viên Tĩnh. Ngay cả thần tiên so với ta còn không chạy nhanh bằng nữa là. 

Lúc đầu, phương trượng Thiếu Lâm, còn có chưởng môn hai phái Võ Đang và Nga Mi còn đuổi theo sau, nhưng qua nửa nén hương, ta đã bỏ rơi bọn họ xa lắc.

Tới một khách điếm, ta kêu tiểu nhị chuẩn bị một gian phòng, đặt tên Hiên Viên Tĩnh đã bất tỉnh lên giường, cầm tay bắt mạch cho hắn. Hóa ra là Hóa Công Tán(5) nổi danh trên giang hồ, bộ hết thứ gì mới mẻ để dùng rồi sao, chiêu cũ soạn lại hoài! 

(5) Hoá công tán: một loại độc khiến người trúng phải bị mất đi nội lực.

Nhìn chung thì chắc không cần ta lãng phí nội lực giúp hắn bức độc, phỏng chừng hai ba ngày sau dược hiệu mất tác dụng hắn sẽ nhanh chóng hồi tỉnh thôi.

Ta ngay lập tức tranh thủ thời gian, bắt đầu trải giấy ra, một mặt nhìn Hiên Viên Tĩnh đang ngủ say, một mặt hồi tưởng dáng vẻ hắn mở mắt tà cười. Cúi đầu, đặt bút, mây bay nước chảy, hoàn thành, đưa tay áo quạt cho khô, đột nhiên, một bàn tay bóp chặt lấy cổ ta.

Ta ngẩng đầu, phát hiện trên giường đã trống không, Hiên Viên Tĩnh đã không thấy đâu nữa.

Không thể nào, độc của Hóa Công Tán làm gì dễ giải như thế chứ. Có giải được cũng không nhanh tới vậy.

"Tại sao cứu ta, ngươi không biết ta vốn là kẻ chuyên lấy oán báo ân ư?" Hơi thở của hắn vô cùng trầm ổn, xem ra võ công tên này cao cường hơn là ta tưởng nhiều.

"Hoạ tranh hoạ tranh." Ta chỉ chỉ họa đồ ở trên bàn.

Hắn có chút liếc nhìn, xùy cười nói: "Ta mà đẹp như vậy sao?"

Ta suy nghĩ một chút đáp ngay: "Đương nhiên."

Hắn đưa tay, định tháo mặt nạ hồ ly trên mặt ta xuống, ta dùng sức chặn đầu ngón tay hắn lại: "Đừng, trên mặt ta có vết sẹo."

"Nói dối." Hình như môi hắn đang tiến đến gần thì phải, ta có cảm giác hơi thở nóng rực của hắn đang phả vào sau tai ta. Tuy không thấy được nhưng ta biết chắc hai cái lỗ tai mình đang nóng bừng lên.

"Hắc hắc, bị ngươi phát hiện rồi. Dù sao ta cũng không có đẹp bằng ngươi."

Tay hắn đặt tại yết hầu ta, mập mờ mân mê tựa như đang đùa giỡn. Nhưng ta biết rất rõ, chỉ cần ta có một chút vọng động thì sẽ mất mạng ngay tức khắc. Ai, làm người tốt thật là không dễ mà ~

Ta nhẹ nhàng xoay xoay đầu bút lông, người phía sau ngã xuống. Bên trong bút lông của ta có cất giấu "Hồng nhan túy" - mê dược do sư phó nghiên chế thành, không mùi không vị. Kẻ có công lực càng cao, ngã xuống đất càng nhanh.

Ta đưa hắn trở lại trên giường, đắp chăn, mền cẩn thận. Dược hiệu chỉ có thời gian trong vòng nửa nén hương, bây giờ ta chỉ có thể cố hết sức, chạy xa chừng nào tốt chừng nấy thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip