Chap 7: Ăn miếng trả miếng
Trời sáng, Jeonghan đã dậy chuẩn bị tươm tất áo quần. Cậu ngồi xinh đẹp trước gương, chỉnh trang lại mái tóc mềm dài chấm vai của mình một chút. "Hanh Nguyên sư ca! Anh hãy phù hộ cho em. Nhất định em sẽ tìm ra được kẻ đã hại anh!"
SeungCheol vừa đóng cúc áo sơ mi, vừa tiến lại phía sau Jeonghan, ánh mắt thâm tình nhìn nhìn người nhỏ đang nhìn anh phản chiếu trong gương mà mỉm cười.
Anh cúi người, tay xoa dọc vai xuống cánh tay cậu, đầu tì lên cậu, hít một hơi thật sâu mùi hương ngọt ngào trên mái tóc cậu.
-Vẫn còn sớm. Sao em không ngủ thêm? Hôm qua đã mệt như vậy.
-Nhị thiếu còn nói được như vậy sao? Miệng thì nói là thương em phải chịu khổ, vậy mà đêm qua còn hành em đến gãy cả eo, sáng nay phải cực khổ lắm Jeonghan mới dậy chuẩn bị được. Nếu còn ngủ nữa thì dậy không nổi mất!
SeungCheol nhìn người nhỏ nũng nịu trong lòng, nét mặt không giấu nổi niềm vui, khoé môi cong thật cong rồi phì cười:
-Vậy là Jeonghan đang khen anh sao? Anh phải cố gắng hơn rồi!
Vừa dứt lời, SeungCheol toan dành cho Jeonghan một nụ hôn liền bị cậu đưa tay chặn trước môi anh.
-Thôi nào! Em vừa mới trang điểm!
Dáng vẻ nghiêm túc cau nhẹ mày của Jeonghan thực sự quá đỗi xinh đẹp đáng yêu. SeungCheol ánh mắt nuông chiều nhìn người đẹp, khoé môi vẫn cong lên ánh lên dáng vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt. Anh đặt lên bàn tay nhỏ của cậu một nụ hôn thật lâu, rồi cụng nhẹ đầu vào vầng trán của cậu. Jeonghan cười khúc khích, rồi quay sang nhìn vào hình ảnh của cả hai đang phản chiếu trên gương.
-Lát nữa, chúng ta còn có chính sự cần làm nữa!
-Em vẫn là muốn kính trà cho Phu nhân?
-Ưm.
Lúc này, Sĩ quan Kim đến gõ cửa phòng:
-Nhị Thiếu, Tư lệnh đã trở về. Ngài hẹn Nhị thiếu sang Thư Phòng ạ!
SeungCheol lưu luyến áp má mình vào má Jeonghan một chút rồi rời đi.
Tại thư phòng, Tư lệnh Choi sức khoẻ không tốt, liên tục ho, nhưng giọng nói vẫn rất đanh thép:
-Đã thành hôn rồi. Cũng sắp có con. Con chuẩn bị nhanh chóng thay thế vị trí của ta đi. Dạo gần đây, ta thấy mình thực sự già quá rồi...
Chưa nói xong, Tư lệnh đã tiếp tục đón một cơn ho dài hơn. SeungCheol nhanh chóng đón bát thuốc từ tay hạ nhân, cung kính hai tay đưa đến cho ông, nhưng vẫn lảnh tránh ánh mắt của ông, quay đầu nhìn sang phía khác. Nhưng dù sao hành động này của anh cũng khiến ông rất vui.
-À. Đặc sứ tuần tra Triệu ở phía trên sắp đến Vân Thành kiểm tra. Con thay ta phụ trách tiếp đãi cho tốt. Nếu tạo dựng được mối quan hệ sẽ rất tốt cho tương lai của con.
-Vâng.
-Còn việc nữa. Đứa con trong bụng Jeonghan được mấy tháng rồi? Ta đã tìm cao nhân tính thử, đứa cháu đầu tiên của Choi gia chúng ta, sẽ là một nam nhi.
-Cảm ơn Tư lệnh! -SeungCheol ánh mắt bối rối nhưng vẫn cố gắng duy trì nét mặt bình thản - Đứa bé... là được 2 tháng. Lúc nãy Jeonghan có nói muốn kính trà cho người.
-Vậy còn đợi gì nữa. Chúng ta mau ra sảnh!
Tại sảnh chính, Jeonghan và Viên Viên quỳ gối nhận tách trà từ hạ nhân để dâng lên Choi Phu nhân. Nhưng bà ta chỉ tươi cười nhận trà từ Viên Viên, Jeonghan bà ta còn không buồn nhìn lấy một chút. Uống một ngụm trà, mặc cho Jeonghan liên tục gọi Phu nhân và giơ tay kính trà, bà ta chỉ tươi cười đỡ Viên Viên đứng dậy.
-Con vất vả rồi. Đứng dạy nào!
-Dạ mẹ! - Viên Viên đứng dậy, vui vẻ đến đứng cạnh Choi Phu nhân, tay còn tiện thể giúp bà đấm bóp vai.
-Phu nhân! Mời-dùng-trà! -Jeonghan bộ dạng lười biếng giơ tách trà về phía Phu nhân, giọng chán ghét nhấn từng chữ.
Choi Phu nhân liếc nhìn, cuối cùng cũng đưa tay ra cầm lấy tách trà. Nhưng chỉ vừa chạm vào, bà ta đã hất văng tách muốn làm đổ lên người Jeonghan. Nhưng cậu đã nhanh chóng né sang một bên, tách trà đổ vỡ trên sàn.
-Còn dám né à? - Bà ta tức giận, đập bàn đứng lên, giơ tay toan giáng xuống một cái tát.
Ấy thế nhưng khi bà ta mới chỉ bắt đầu hạ tay xuống, còn chưa động được vào Jeonghan, cậu đã lập tức ngã nhào giống như bị đánh ngã đập vào chiếc ghế bên cạnh. Jeonghan bắt đầu ôm bụng, lớn tiếng kêu đau.
-Gì chứ? Tôi còn chưa động vào cậu? - Choi Phu nhân không giấu được vẻ bối rối, quay sang phía Viên Viên - Con có thấy không? Là nó tự té!
Lúc này, SeungCheol và Choi lão gia vừa bước chân vào sảnh. Thấy cảnh trước mặt, SeungCheol hấp tấp lao tới, đỡ lấy Jeonghan đang cuộn người rên rỉ ở trên sàn nhà, la lớn kêu người lập tức gọi Đại phu.
-Jeonghan! Em có sao không? Có chuyện gì?
Bộ dạng của SeungCheol vô cùng lo lắng. Anh ôm chặt lấy Jeonghan vỗ về, rồi nhìn xuống hỏi cậu. Jeonghan ngước lên nhìn anh, rồi đánh ánh mắt nhìn nhanh xuống phía bụng mình để ra hiệu.
-Phu nhân! - Jeonghan ngẩng đầu lên nhìn bà, dáng vẻ vô cùng đau đớn, ai oán - Kể cả bà có ghét tôi, cũng không được ra tay với đứa con trong bụng tôi, đứa cháu đầu tiên của Choi gia như vậy chứ!
-Tiện nhân nhà cậu nói linh tinh gì chứ! - Bà ta tức tối la lối, rồi nhìn sang phía Tư lệnh Choi hòng giải thích - Lão gia, tôi....
Chưa kịp nói dứt lời, bà ta bị ông giáng ngay một cái tát. Ông tức giận gầm lên:
-Bà đã làm ra chuyện gì đây?
-Lão gia, tôi không hề làm gì... - Choi phu nhân ôm má, hai hàng nước mắt trào ra, cổ họng nghẹn ứ không dám nói gì thêm.
-Tư lệnh! - Jeonghan vẫn dáng vẻ vô cùng đau đớn tội nghiệp, ngước lên nhìn ông Choi rồi vội vã túm lấy SeungCheol - SeungCheol à! Anh mau cản Tư lệnh lại đi! Đều là lỗi của em, hôm qua đã quỳ dưới mưa quá lâu, vốn đã cảm thấy bụng rất đau. Hôm nay còn cứng đầu đến để kính trà...
Những lời Jeonghan nói ra khiến Viên Viên và Choi Phu nhân vô cùng hoảng hốt. Thật không ngờ, con người của Jeonghan, không hề đơn giản.
-Gì chứ? Sao lại phải quỳ? - Choi lão gia mất kiên nhẫn, vô cùng tức giận.
Jeonghan và SeungCheol không trả lời, nhưng cùng lúc ngước lên nhìn thẳng Choi Phu nhân. Ông Choi đùng đùng cầm một tách trà trên bàn ném về phía bà ta khiến bà ôm đầu sợ hãi. Viên Viên cũng giật mình lùi ra xa hơn.
-Nhị thiếu gia! Đại phu đến rồi ạ! -Gia nhân hớt hải chạy vào báo.
-Nhanh. Mau đưa vợ con qua đó! - Giọng ông Choi cũng hấp tấp không kém.
SeungCheol không chần chừ bế bổng Jeonghan lên, quay người rời đi. Người nhỏ trong lòng anh vẫn không ngừng rên rỉ kêu đau, nhưng trước khi anh quay người bỏ đi, cậu còn lén nhìn Choi Phu nhân với ánh mắt vô cùng đắc ý. Đã đi được một đoạn vẫn còn có thể nghe thấy tiếng la lối của ông Choi, ông mắng bà ta luôn tính toán so đo những điều vớ vẩn, bao nhiêu năm vẫn không biết cách cai quản Choi Phủ yên ổn, từ giờ việc làm chủ mẫu của Phủ này sẽ giao cho Viên Viên và Jeonghan, bà ta đừng hòng có tiếng nói. Bà ta vừa định mở miệng xin được giải thích, ông đã giáng thêm cho bà một cái tát nữa. Ông chỉ dừng mắng nhiếc cho đến khi Đại Thiếu gia Choi Đình đến.
Trong phòng của Nhị thiếu, Đại phu nhận được một số tiền từ tay SeungCheol.
-Lát nữa nên nói gì với Tổng Tư lệnh, ông đã hiểu rồi chứ?
-Dạ đã hiểu, đã hiểu ạ. -Ông ta vội cất tiền rồi thẳng bước rời đi đến Thư phòng của ông Choi.
SeungCheol quay vào ngồi xuống ghế, rót một chén trà, nhàn nhạt nói chỉ để người đang giả bệnh nằm trên giường nghe thấy:
-Đã hài lòng chưa?
Jeonghan mở hé mắt, nhìn xung quanh, rồi đắc ý ngồi dậy, mặc vội chiếc áo choàng mỏng rồi rời khỏi giường, đi đến bàn trà nơi SeungCheol ngồi. Cậu vòng tay ôm anh từ phía sau:
-Đây không phải cũng là chuyện anh muốn chứng kiến sao? Nếu như không có SeungCheol anh phối hợp, màn kịch này em đâu một mình hát được!
SeungCheol bất ngờ kéo tay Jeonghan khiến cả người cậu nhào về phía trước, anh gọn ghẽ bế cậu ngồi lên đùi mình. Cậu cũng liền vòng tay qua cổ SeungCheol, hất cằm lên nhìn, tỏ ý chờ anh khen.
-Đúng là không hổ danh Tiểu Hải Đường! Ngay cả Lão gia cũng gạt được, rốt cuộc em còn có bao nhiêu bản lĩnh mà tôi không biết?
-Nhị thiếu nói vậy thật oan cho em! Jeonghan đều là vì suy nghĩ cho anh. Chẳng phải là anh không thích Choi Phu nhân sao?
SeungCheol giữ lấy cằm của Jeonghan, ánh mất sắc lẹm nhìn cậu, giọng đanh lại:
-Đừng thử đoán tâm tư của tôi. Sau này tốt nhất là em nên yên phận cho tôi. Còn gây ra hoạ, tôi cũng không bảo vệ nổi đâu.
Jeonghan không trả lời, chỉ nhanh nhẹn hôn lên môi SeungCheol một cái thật gọn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip