Chương cuối

Mùa hè của lớp mười hai, thường chào đón bằng những cơn mưa rào bất chợt. Thật ra năm nào chẳng có mưa vào thời điểm này, nhưng lúc đó đang vào thời gian ăn chơi quậy phá cuối năm, nên không ai để ý. Phong Tín đứng dưới mái hiên nhà xe, thẫn thờ nhìn từng hạt mưa bắn vào gấu quần. Hôm nay thật sự không mang áo mưa theo rồi.

Hắn lấy áo khoác che cặp lại, nửa muốn về nửa muốn không. Hắn nhìn trời, chắc mẩm cơn mưa này tầm nửa tiếng mới dứt. Mưa làm trời sụp xuống nhanh hơn, Phong Tín còn chưa kịp nhìn thấy hoàng hôn. Không về ngay lại bỏ mất buổi học thêm nữa.

Trường học mấy hôm nay vắng tanh, kì thi cuối năm kết thúc rồi, chỉ có mười hai vẫn còn vào trường để ôn luyện. Hắn nhìn từng người từng người chạy vội về nhà, không còn la làng điên cuồng mỗi khi mưa tới nữa, thấy tiên tiếc làm sao.

Nhìn lại những gấp gáp lúc trước, sôi nổi lúc trước, sự bình lặng của họ bây giờ chỉ là đám tro tàn của đốm lửa trại hôm ấy.

Chỉ trong lòng mỗi người mới hiểu rõ, so với những điên cuồng mình đang tiếc nuối, tương lai phía trước vẫn quan trọng hơn rất nhiều. Dẫu chưa trưởng thành, vẫn phải ép mình suy nghĩ thấu đáo hơn.

Lớp học không còn tiếng cười đùa, tiếng giấy bút sột soạt là âm thanh duy nhất vang lên khiến họ lưu luyến. Vì lưu luyến nên họ sợ mình lại tạo thêm kỉ niệm, năm mười năm nữa cũng quên mà thôi, nếu là vậy không phải rất đáng tiếc? Họ nhận ra, ba năm như vậy, đủ nhớ rồi.

Có người vỗ vai hắn, bàn tay kia vẫn lạnh như ngày thường, do tiết trời mà độ ấm càng giảm đi. Mộ Tình đứng song song với hắn, thỉnh thoảng nghịch dại đưa bàn tay ra hứng nước mưa, bị hắn lườm mới khó chịu thu tay về. Phong Tín lấy áo khoác của mình ép cậu mặc vào, Mộ Tình xem như không nghe thấy, chỉ khoác tạm ở bên vai.

Một chiều mưa hôm ấy, hai thằng con trai lên cơn dở hơi, đứa trốn học đứa trốn làm. Đứng ở mái hiên nhà xe ngắm mưa đến khi trời tối, hôm sau mắt nhắm mắt mở thở không ra hơi vì mũi nghẹt, vật lộn với đề cương toán.

Những ngày tháng ấy, Phong Tín không nhìn ra, hắn chưa bao giờ đứng một mình. Bên cạnh hắn, vẫn có một người lạnh nhạt mà dịu dàng, đôi mắt Mộ Tình nhìn hắn, đẹp hơn tất cả những lời tỏ tình tốt đẹp trên đời.

.

Không ai có thể lý giải được, cái lớp suốt một năm học thường kiếm cớ trốn tiết, vào tuần cuối cùng này chưa từng vắng một đứa. Kiến thức trọng tâm cho kì thi sắp tới thầy cô đã dạy hết, phần còn lại tùy thuộc vào bọn họ mà thôi. Nhưng ngủ nướng trên chiếc bàn học của mình vẫn sướng hơn rất nhiều, ngoảnh mặt một cái liền nhìn thấy gò má của cậu ấy ấm áp màu nắng. Đó là khoảnh khắc mình biết rằng, chúng ta đã từng không sợ hãi mà nhìn về phía nhau nhiều như vậy.

Học bàn sạch sẽ, trống trơn, cả bàn của Thích Dung cũng thế. Sư Thanh Huyền trầm trồ, Bùi Minh bảo mấy món đồ ăn vặt đâu ai đem vào lớp nữa rồi lau nốt phần bảng còn lại. Từng chữ từng chữ bị lau đi khiến hắn cảm thấy mình đang dần mất một thứ gì, nhưng hắn không hình dung rõ được. Sư Thanh Huyền một thoáng trầm tư, khóe môi luôn có ý cười cũng chùng xuống, lủi thủi về bàn, cùng nằm ườn ra với Hạ Huyền. Chiếc bàn chỉ dài tầm hai mét từng là lãnh địa của từng đứa, hầu như ba năm qua chưa hề thay đổi, nay phải cắn răng nhường lại cho những người khác, mỗi người rẽ lối một nơi. Hoa nở vào mùa xuân mới đẹp, cố cưỡng chế để bông hoa ấy lâu tàn chỉ càng làm bông hoa ấy héo úa nhanh hơn mà thôi. Con người chỉ có một mùa xuân, một tuổi trẻ nhiệt huyết, nên dù đã phí hoài trôi đi, họ cũng không cưỡng cầu nó quay lại. Bây giờ chỉ cố gắng gìn giữ từng mảnh vụn trong lớp, sau này có thể nhớ lại mà tự mình vui vẻ.

Phong Tín hiếm lắm mới có gan chọc ghẹo Mộ Tình lúc cậu đang làm bài, cậu đeo tai phone học tiếng anh, đôi mắt thủy chung chưa từng rời khỏi hướng sân bóng. Không có họ, nơi ấy vắng ngắt, quạnh quẽ, vệt nắng xuyên qua kẽ lá đổ từng vệt ngoằn ngoèo trên mặt đất. Phong Tín rút một bên tai phone ấy ra, dây phone hơi ngắn, cậu hơi nghiêng đầu thuận theo hắn. Hai người cách nhau chưa đến nửa mét, một năm qua còn tiếp xúc thân mật hơn cả khoảng cách này, nhưng vẫn khiến hắn ngại ngùng.

Hắn đảo mắt ngăn mình tâm phiền ý loạn, nhìn xuống bàn của hai đứa. Tập vở bày ra, kì diệu đều trống không, hai cây bút đặt song song với nhau, mép vở cong một đường vào trong, lay lay theo gió.

"Không viết nổi, viết không đủ!"

Mộ Tình đem tai phone nhét vào tai hắn, giai điệu nhẹ nhàng từ bài hát kia không làm hắn bận tâm bằng câu nói vô thưởng vô phạt lúc nãy. À đúng rồi, ba năm thanh xuân, viết sao cho đủ?

Còn với hắn, chỉ cần ba chữ "Tôi thích cậu! ", vậy là được rồi.

Buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy, trời như thường lệ bắt đầu đổ mưa. Bọn họ mặc đồ tốt nghiệp, đã từng mơ ước được khoác lên nó bao nhiêu lần, giờ phút này sao thấy nó cồng kềnh chật chội quá, mà chiếc áo trắng nhàm chán gắn bó một thời không thể mặc lại được nữa. Cơn mưa rả rích kéo dài mấy tiếng, bọn họ lại không để ý, cứ như lúc trước đầm mình dưới cơn mưa thỏa thích. Nhìn những quả bóng bay tan tác một phương, không hiểu sao mắt ươn ướt, cuối cùng òa khóc.

Thanh xuân lệch đi trong những giọt nước mắt, họ khóc để tạm biệt một đoạn thanh xuân của mình. Không phải là kết thúc, nhưng họ cần sự khởi đầu. Mười hai năm áo trắng cũng là mười hai năm trưởng thành, vui buồn hờn giận ghen ghét lúc trước cứ để cơn mưa này cuốn trôi, trong lòng họ, chỉ cần nhớ nụ cười rạng rỡ của nhau là được.

Bùi Minh huých vai Phong Tín, thúc giục:

"Định ngắm người ta đến bao giờ? Hành động đi, giữ người ta lại! "

Phong Tín mím môi, nước mưa chạm vào lông mi hắn nằng nặng khiến hắn phải chớp mắt một cái, làm bóng dáng người kia càng mờ hơn. Như tình cờ, hoặc như thần giao cách cảm, Mộ Tình chạm phải ánh mắt Phong Tín. Hắn mơ màng, hình như thấy sự an tâm và dịu dàng trong mắt người kia dành cho mình, tựa như đã tìm kiếm hắn rất lâu, chưa từng rời bỏ. Cảm giác mỏi mệt khi đơn phương người kia đã biến mất, cách một màn mưa lất phất, hắn mỉm cười. Hắn tiến lên một vài bước, sau đó dừng lại, không gần không xa mà dùng khẩu hình với Mộ Tình:

"Tôi thích cậu! "

Thích cậu từ lâu lắm rồi.

Mộ Tình quay đi, viền mắt phiếm đỏ. Không trả lời Phong Tín.

Hắn không gấp, nói ra lời ấy vốn không đòi câu trả lời. Phong Tín chỉ đem một sợi dây mỏng trói tim người kia lại, để người kia còn biết đường quay về.

Đùa à, cứ thế để tên nhãi đó tay không rời xa mình, ai đền lại trái tim nhỏ bé này cho hắn?

Chỉ cần Mộ Tình về, Phong Tín chấp nhận chờ.

.

Mùa thu của nhiều năm sau đó, khi chiếc áo trắng năm xưa đã sờn vải, khi những kí ức đã phủ màu thời gian. Phong Tín dạo bước quanh sân trường ấy, chân giẫm lên lá khô, bên tai là giai điệu du dương của một ca khúc cổ điển. Trời ngã về tây, những tia nắng cuối cùng dần lụi tàn, nhưng chưa tắt hẳn. Đứng dưới tán phong đỏ rực, hắn lại nhớ về người kia, về buổi đầu gặp gỡ. Lạnh lùng và cao ngạo, vạt áo nhuộm đẫm ánh hoàng hôn, không thích nói cười, tính tình rất tệ, là người sóng vai với hắn trên chuyến tàu thanh xuân cuối cùng.

Phong Tín nghiêng đầu, tóc phủ xuống xương mày, nhìn bóng áo trắng vẫn nguyên vẹn trong tâm trí hắn bước ra từ ánh hoàng hôn. Vẫn lạnh lùng và cao ngạo như vậy, nhưng khóe mắt đuôi mày lại nhuộm nét cười dịu dàng.

Mộ Tình nói, bằng một giọng nhẹ tênh: "Tôi về nhà, cho cậu một câu trả lời! "

Ngón tay giấu trong túi quần tê râm ran, Phong Tín cắn lấy má trong của mình, cảm thấy máu trong người cũng nóng lên.

Năm năm trước, Phong Tín từng hỏi Mộ Tình: "Cậu đi rồi, còn muốn trở về không? "

Mộ Tình kéo va-li, xốc lại balo trên vai, không quay đầu, nói: "Nếu có nhà, tôi sẽ về. Cậu cho tôi à? "

Vốn dĩ chỉ là câu nói đùa, nhưng giọng nói vang lên sau lưng, vô cùng nghiêm túc.

Phong Tín: "Ừ! Không chắc chắn được giông bão, nhưng có thể che mưa che nắng cho cậu cả đời! "

Một câu nói là trách nhiệm của một người, là động lực của một người. Suốt năm năm qua, luôn vì nhau mà cố gắng.

Mộ Tình bước về phía Phong Tín, không mặn không nhạt mà nói một câu: "Tôi cũng thích cậu! Thích từ rất lâu rồi! "

Phong Tín vươn tay, ôm cậu vào lòng. Kì thực không biết nói gì, chỉ có tiếng tim đập trong lồng ngực là thay hắn bày tỏ tất cả.

Người ta nói, người bên bạn năm mười bảy tuổi sẽ không đi theo bạn đến suốt cuộc đời. Nếu vậy thì, Phong Tín và Mộ Tình nguyện dùng năm năm để có thể nắm tay cùng nhau đi đến cuối đời.

Tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại, người bạn thích năm mười bảy tuổi ấy, trước sau vẫn luôn là một người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip