Chương một
Phong Tín bị mỹ nhân làm mù mắt, thế nên nhịn nhục luôn mấy cái nết vô cùng khó ưa khó chịu của Mộ Tình.
Chẳng hạn là đi trễ về sớm, không bao giờ có mặt đúng giờ cả đội luyện tập. Đội trưởng là người dễ tính, có thể bỏ qua, nhưng trong đội cũng có không ít người để bụng. Ngay cả người dễ tính như Bùi Minh, cũng phải phàn nàn về Mộ Tình vài lần.
Chẳng hạn hay so đo tính toán, không bao giờ muốn thua thiệt khi tranh cãi với các thành viên trong đội.
Lại chẳng hạn như quá mức nhạy cảm, một câu nói đùa của ai đó cũng làm Mộ Tình hậm hực cả buổi trời. Dù người ta không cố ý, nhưng qua tai cậu, một dấu phẩy cũng trở thành điểm đáng ngờ. Phong Tín từng nghĩ cậu tự tin quá mức, nhưng hành động thể hiện ra Mộ Tình thực chất là người tự ti vô cùng.
Và tỷ tỷ những thứ làm cho người ta ghét khác.
Phong Tín là kẻ nóng tính nhất trong đội, hành động thường theo bản năng chứ không thèm suy xét. Mộ Tình thì ngược lại, lời nói luôn trái ngược với hành động. Thật sự là như nước với lửa.
Cậu không thích bắt chuyện, người trò chuyện nhiều nhất ngoài đội trưởng Tạ Liên ra thì cũng chỉ có em út Quyền Nhất Chân. Cả Phong Tín cũng không trò chuyện với Mộ Tình được bao lần. Suốt gần một tháng hè cuối cùng, điều vĩ đại mà hắn làm là chỉ dám nhìn người ta lấy khăn lau mặt, ngửa đầu uống chai nước suối mà mình lén lút bỏ vào mà thôi.
Thích người ta nhưng ngại sĩ diện, ngại tiếp cận. Hơn nữa vì người thương quá mức lạnh nhạt, nếu mặt dày mà sáp lại, bị cho ăn bơ thì thật sự rất mất mặt.
Mười bảy năm cuộc đời, lần đầu Phong Tín chịu dùng cái đầu của mình mà suy tính mấy việc hắn từng cho là "vặt vãnh". Hắn cũng không phải trời sinh là đã cong, dù bản tính sợ gái đã ăn sâu vào máu. Phong Tín tự biết mình thô lỗ cộc cằn, hiểu được tâm tư người ta là điều bất khả thi. Tình cảm tuổi mới lớn là thứ mong manh đến nhường nào, có khi mình moi tim moi phổi ra đối đãi người ta, người ta nhìn một cái cũng không thèm nhìn.
.
Phong Tín gạt chống xe, trời đã sẩm tối, cả sân bóng chỉ được thắp sáng bởi ngọn đèn đường phía xa. Đường đi loang lổ vì sự tranh nhau giữa sáng và tôi. Hắn chậc lưỡi, hôm nay bởi vì Mộ Tình không đến sân mà trong lòng khá khó chịu, mất tập trung suốt một buổi tập, loay hoay lại bỏ quên điện thoại ở đây.
Có bóng người cao cao phía xa, Phong Tín nheo mắt, thu hết thân hình người nọ vào trong võng mạc. Gương mặt nghiêng nghiêng, một nửa chìm vào bóng tối, đẹp như tranh vẽ. Mái tóc hơi dài, ôm vào trong má. Mộ Tình có gương mặt thanh tú điển hình, mũi cao, mắt không to tròn nhưng đuôi mắt lại dài, chủ nhân lại thích rũ xuống, nhìn vào luôn có vẻ xa cách. Rõ ràng là cao xấp xỉ nhau, nhưng khi đứng một mình, cậu trông gầy đến lạ.
Một vòng tay là ôm được vào lòng. Đôi khi ranh giới giữa hứng thú và yêu thương chỉ mong manh như sợi tóc mỏng, nếu chỉ đơn giản muốn ngắm nhìn người đó thì hắn nào phải bận lòng, trong khoảnh khắc xấp xỉ một trên một nghin giây hắn muốn ôm người ấy, muốn nói những lời chỉ cả hai có thể cùng nghe. Phong Tín chua xót nghĩ, người như cậu, ai yêu thương cho được đây?
Cũng chỉ có hắn mà thôi.
"Chiều sao không tập? Ban đêm lại lẻn vào đây tập một mình?"
Quả bóng được cậu ném lên, vì câu hỏi đột ngột của Phong Tín mà Một Tình run tay, nó bay lên, đập vào bảng rồi ngoan ngoãn lăn ra ngoài. Mộ Tình mím môi, Phong Tín để ý, mỗi lần bị ai chọc giận, cậu luôn có hành động này.
Mộ Tình: "Không thích!"
Phong Tín: "Nè, tôi không muốn cãi nhau với cậu! Tối rồi, tập từ nãy giờ đã ăn gì chưa?" hắn giơ tay ra ám hiệu bảo Mộ Tình im lặng, mình thì chạy ngược ra xe "đồ sĩ diện nhà cậu mà chịu nói "không" á? Đệt, muốn chửi thề ghê!"
Đời hắn chưa chăm ai kỹ càng vậy đâu. Cũng chưa bao giờ để ý cảm xúc của ai nhiều vậy đâu, tên đáng ghét kia chính là ngoại lệ duy nhất.
Mộ Tình nhìn cái tên to xác đang cắm đầu mà chạy, theo thói quen định mắng một câu "ngốc chết đi được", lời sắp ra khỏi môi thì lương tâm trỗi dậy sỉ vả đủ điều. Có lẽ là luyện tập điên cuồng đã vắt cạn trái tim đa sầu đa cảm, lần đầu tiên Mộ Tình chấp nhận sự quan tâm của người khác một cách đàng hoàng.
Cậu không thích mắc nợ, nhất là khi bản thân đứng trên lập trường của một kẻ đáng thương chờ người khác thương hại.
Phong Tín đi không lâu, đủ để Mộ Tình thả lỏng các cơ đã căng cứng. Hắn đưa cho cậu ổ bánh mì mà mình mới tậu về ngoài hẻm, định bụng làm lương thực dữ trữ ăn đêm cùng với đống deadline nợ từ hè. Cũng không ngại mình mới tắm sạch, ngồi bẹp xuống cạnh Mộ Tình.
Ngoài mặt so độ lạnh nhạt với người ta, mà lòng bàn tay đã phản chủ, đổ đầy mồ hôi.
Bình tĩnh được mới lạ, mày đang được ngồi kế crush đó Phong Tín! Chưa có ngủ nên không mơ được đâu! Hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, thấy một thằng ngốc đang cặm cụi nối từng sợi dây để làm cho mình một cây cầu, ảo tưởng có thể cùng ngườu kia chung một nhịp đập. Sau đó hắn nhận ra ý nghĩ ngu không tả được của mình, lấy búa đập bôm bốp vào đầu kẻ kia. Hít chung không khí được rồi, mình phải nhẫn nại, thằng kia ba năm mới theo đuôi được Tạ Liên, không có gì phải vội. Khóe môi bị hắn kiềm chế không để cong lên, sắp đơ tới nơi rồi.
Mộ Tình quả thực đang đói, tuy cậu ăn vẫn từ tốn nhưng tốc độ nhai và nuốt khá nhanh. Lúc ăn hai má hơi phồng lên, đôi mắt to hơn ngày thường, trong mắt Phong Tín không khác gì mèo con cả, dễ thương không chịu nỗi. Mấy lời này chỉ dám điên cuồng tự sướng trong lòng, sống để bụng, chết mang theo.
Nhai xong miếng cuối cùng, lập tức có chai nước suối vặn nắp sẵn đưa tới trước mặt. Mộ Tình đã ăn một ổ bánh của người ta, ngại ngùng liền vứt hết ra sau đầu, không thèm cám ơn mà trực tiếp uống luôn.
Ăn uống xong xuôi rồi, giờ Mộ Tình mới thắc mắc sự xuất hiện của Phong Tín: "Cậu giờ này lết xác vô đây làm gì?"
Phong Tín đang tung tăng giữa vườn đào nở rộ, trước lời nói mang đầy ý tứ kiếm chuyện của ai kia, u mê mà thấy có chút ngọt ngào: "Tìm điện thoại, chiều bỏ quên ở đây! Không biết có thằng ất ơ nào tham của ôm đi rồi không!"
"Thằng ất ơ ham của" cảm thất hơi ê răng, thứ vừa nuốt xuống đang nhộn nhạo trong bụng.
"Cái điện thoại đen đen dán hình doreamon ấy hả?"
"Ừa, ba mới mua! Mất một cái là bị cạo đầu luôn!"
Thật ra với cái mặt đẹp trai của hắn, cạo đầu đi cũng không là vấn đề. Nhưng nghĩ tới cảnh hắn đem cái đầu bóng loáng tròn vo đi chơi bóng, gặp thêm đứa bạn khốn nạn là Bùi Minh, không chừng sẽ không phân biệt được đâu là bóng thật.
Mộ Tình: "Nè, lớn rồi mà còn dán ba cái này lên. Đứa con nít bảy tuổi còn chê quê mùa đấy!"
Phong Tín nhìn bàn tay trắng nõn đang để trước mặt mình, không yểu điệu, ngược lại các khớp ngón tay rõ ràng, xương ngón tay thẳng, gân tay cũng hiện lên, trông còn đẹp hơn cả hắn. Cậu nhướn một bên mày, nhìn hắn đần ra, hơi mất kiên nhẫn mà nhét thẳng điện thoại vào lòng hắn luôn: "Mà cậu là biến thái hả? Dám chụp lén ông đây."
Phong Tín: "Hả? Gì? Ai biết đâu! " hắn bị lời vạch tội trắng trợn của Mộ Tình bay mất ba hồn bảy vía, theo thói quen chửi đổng lên " cái đệt, tôi...tôi không có chụp lén cậu!"
Mộ Tình: "Còn dám đặt làm hình nền, bộ cậu bị điên à? Tấm đó ông đây xấu muốn chết, cậu muốn ai cầm điện thọa của cậu cũng cười nhạo ông đây à?"
Ai cứu Phong Tín với, hắn sắp bốc hơi luôn rồi.
Giờ hắn đào lỗ tự chôn mình có còn kịp không?
Mộ Tình lỡ biết mình thích cậu ấy thì sao? Sẽ ghê tởm mình, né tránh mình, ghét bỏ mình, có khi nào mấy kịch bản thường gặp trong truyện sẽ dán vào người mình không? Phong Tín khóc tới nơi luôn rồi.
Phong Tín: "Xin lỗi, lần sau... "
Mộ Tình: "Chụp đẹp một chút dùm ông đây, trước khi chụp phải để tôi post dáng đẹp đẹp, nhớ chưa?"
Cậu hơi nghiêng người, khuỷu tay gác lên vai Phong Tín, trên cổ áo còn thơm mùi cà phê. Sự tiếp xúc gần gũi bất ngờ làm tai Phong Tín đỏ lên, hắn vội quay đi, cũng không kịp nhìn thấy chút màu hồng nhạt loáng thoáng hiện lên ở hai gò má của người kia.
"Mà nè, tự ý sử dụng hình ảnh người khác khi chưa có sự cho phép sẽ bị phạt đó. Cậu không sợ tôi kiện cậu à?"
"Cậu dám? Cậu còn nợ tôi một ổ bánh mì đấy!"
"Tống cậu vào tù rồi thì tôi không cần trả nữa!"
"Cái đồ ăn cháo đá bát nhà cậu, lần sau để cậu chết đói luôn!"
Ánh sáng từ đèn đường chiếu xuống, phủ lên thân hình hai thiếu niên. Giữa phồn hoa đô thị tấp nập, Mộ Tình mơ màng nhận thấy, mình có thể tựa vào vai một người. Yên bình và lặng lẽ vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip