I
Bản dịch gốc thuộc về concuungambongbay, mình chỉ chỉnh một chút cho dễ hiểu hơn.
0.
Mộ Tình tiếc mạng, nhưng không sợ chết.
Cái chết nghe có vẻ là một chuyện rất không may, nhưng khi con người ta chết đi rồi, mọi thứ đều sẽ trở nên hỗn loạn, làm thế nào để biết là mình đang "chết". Sau khi thật sự chết, cũng không còn có thể cảm nhận được nó nữa. Mà đã không cảm nhận được, ta cũng sẽ không cảm thấy bất hạnh, và ta không còn sợ hãi nữa.
Mộ Tình không sợ chết.
Cái cậu sợ nhất, là bị bỏ lại.
1.
Phong Tín đã chết.
Việc đó kể lại thật ra khá oanh liệt. Ngọn lửa ngày hôm đó dâng lên rất cao, toà nhà giảng dạy đổ nát, lửa chắn hết lối đi của tòa nhà cũ làm lũ trẻ không thể thoát ra, chúng vừa khóc vừa la. Mắt thấy lửa sắp không khống chế nổi, Phong Tín không thể đợi được nữa, hắn một mình xông vào cứu được bốn năm đứa nhóc tiểu học bị kẹt trong phòng học, sau đó chính mình lại bị đè bởi bức tường sụp xuống và chết trong đống đổ nát. Một cái chết vinh quang, được công nhận thành danh liệt sĩ, giấy khen treo đầy tường, cờ thưởng thu một rương, người người đến phỏng vấn xếp thành hàng nối dài không đứt, nếu không phải vì cơn giận hiếm có của Tạ Liên, họ hẳn đã phá hỏng cả tang lễ.
Đối với những thứ hư danh này, Phong Tín vốn luôn xem thường, thậm chí hắn còn coi là phiền. Nếu hắn không chết, tiêu đề bài báo hẳn sẽ là "Anh hùng biển lửa chửi ầm vào mặt phóng viên". Tuy nhiên, người lãnh đạo lại vì hắn mà đọc điếu văn, điều đó làm hắn chân thành thở dài: Trí tuệ của những nhà hiền triết thật đáng kinh ngạc.
—Ai đó đã chết, mà hắn vẫn còn sống. Đó là một loại ý nghĩa đặc biệt.
Phong Tín chính là "ai đó".
2.
Có nên tính hắn là vẫn còn sống hay không? Từ những tiêu chuẩn của người sống, có một số điều đã đạt chuẩn: hắn có thể chạy nhảy và chửi rủa. Chỉ là không còn đói hoặc buồn ngủ, hắn nói người không nghe, làm người không thấy, giống như một linh hồn mắc kẹt trong thế giới này. Nhưng rồi Phong Tín nghĩ nghĩ một chút, hắn không có oán giận, cũng không có chấp niệm, lại càng không có bất kỳ ước nguyện nào. Tại sao hắn vẫn còn lưu lại chỗ này?
Lại lần nữa nghĩ một chút, chuyện này thật ra cũng tốt. Sau cùng thì mấy ai có thể nói rằng mình cả đời không có hối tiếc, nói buông tay liền buông? Những người có tâm nguyện lớn vẫn có, chắc chắn có.
Ví dụ như, hôn lễ của thiếu gia cùng Hoa Thành đã được quyết định vào cuối năm. Hắn nghĩ bể đầu vẫn không ra được món quà nào. Hắn không muốn đi. Bây giờ thì tốt rồi. Hắn cũng không thể đi được nữa.
Lại ví dụ như, không còn lại gì nữa.
Ngọn lửa ngày đó cháy đến cực kỳ hung tợn. Vài tiếng trôi qua sau khi Phong Tín chết, tàn tích mới được dọn xong, cho nên di ngôn chẳng có. Theo suy nghĩ của hắn, hắn vẫn còn trẻ và khỏe, đầy dũng cảm và táo bạo, hắn cho rằng bản thân bất khả chiến bại. Đám cháy có là gì, khẳng định sẽ không sao, nên cũng chẳng thèm suy tính. Thứ duy nhất còn sót lại là đơn hiến tạng. Kết quả là, người chết cháy đều bị đốt sạch. Nội tặng để hiến cũng chẳng còn lại gì.
Lại ví dụ như có một nhà hàng lẩu cách nhà không xa. Nó là một cửa hiệu nổi tiếng với hàng chờ rất dài. Lúc đầu vốn muốn cùng Tạ Liên, Hoa Thành và Mộ Tình đi chung. Sau cùng lại bị sự cố liên tiếp suốt cuối năm, phải làm tăng ca mỗi ngày.
Lại ví dụ như thẻ phòng tập gym bị hỏng một nửa, lúc đầu định sang năm sẽ bắt đầu tập lại cùng Mộ Tình, ai ngờ lần này lại không thể. Lại ví dụ như...
Lại ví dụ như...
Hóa ra kể cả khi người ta đã chết, họ vẫn có thể lo lắng. Phong Tín không nghĩ tiếp được nữa, thở hắt ra, sờ sờ mặt mình, hắn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trắng đen của mình trước quan tài đã đóng kín, một lúc lâu sau, hắn quay đi.
Mộ Tình bình tĩnh đứng giữa đám đông, không nhìn hắn, cũng không nhìn Tạ Liên đang đọc điếu văn, không biết cậu đang nhìn vào đâu. Mọi người đều khóc, hoặc nức nở hoặc nghẹn ngào, chỉ có cái con rùa này là không khóc.
Đối với Phong Tín, điều này thực sự làm hắn khó chịu.
Vốn biết Mộ Tình là đứa tàn nhẫn vô tâm, hắn cũng chẳng mong tên này đau đến tê tâm liệt phế, nhưng cái này— Cũng thật là quá đáng đi? Biết rằng mày không có lương tâm, nhưng ít ra cũng nên nhỏ một hai giọt nước mắt cá sấu đi chứ? Đây dù gì cũng là tang lễ, cho người ta chút mặt mũi không được sao?
Phong Tín liều mạng trừng cậu, cậu không thấy, hắn chửi rủa ầm lên, cậu cũng không nghe. Dù cho có đánh cậu đấm cậu, nắm đấm cũng sẽ trực tiếp xuyên qua người Mộ Tình, như là những hiệu ứng đặc biệt trong các bộ phim 3D.
Quên đi vậy, dù sao hắn cũng không thực sự thích khóc tang.
Đợi chút đã— Có lẽ Mộ Tình cũng cảm thấy như vậy? Cho nên cậu ta mới chịu đựng và định sẽ khóc một mình. Thế mới đúng, tên nhóc Mộ Tình này cũng không phải là lần đầu làm như thế. Phong Tín nghĩ nghĩ, lại không thể không dấy lên hy vọng.
Sau khi lễ tưởng niệm kết thúc, những người không liên quan đều giải tán, Tạ Liên cũng bị Hoa Thành lôi kéo về nhà. Có Hoa Thành, hắn không cần phải lo lắng quá nhiều cho thiếu gia. Phong Tín đưa mắt nhìn hai người họ rời đi, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào Mộ Tình.
Mộ Tình vẫn đứng đó, không hề di chuyển, cậu vẫn thật bình tĩnh, đầu cúi có chút thấp, hoàn toàn không biết cậu đang nghĩ gì.
Dù sao thì cũng chẳng có gì để làm, Phong Tín không vội, đứng đối diện cậu và chờ. Một lúc lâu sau, môi Mộ Tình cuối cùng cũng động.
Phong Tín kích động, khi hắn xích lại gần hơn, hắn nghe cậu... ngân nga hát.
ĐM.
Dù sao cũng chẳng ai nghe thấy, Phong Tín mắng đặc biệt lớn.
3.
Thật ra, Mộ Tình thường xuyên hát. Tên nhóc này là một nhạc sĩ, cậu sáng tác toàn bộ lời, cảm hứng thường đến không phân biệt thời gian. Làm bạn cùng phòng nhiều năm như vậy, Phong Tín đã sớm quen thuộc.
Nhưng lần này, thực sự là quá mức không đúng lúc rồi.
Phong Tín cực kỳ chán nản, hắn ngồi hẳn lên quan tài của mình, chân bắt chéo.
Tuy nhiên, Mộ Tình hát cũng không lâu, chỉ có một hai câu, lặp đi lặp lại, mỗi lần đều có chút khác biệt. Rất nhanh, sau một lúc liền ngừng.
Chưa kể, bài hát này giống như là một loại tẩy não. Phong Tín nghe vài lần và rồi cũng không thể ngăn bản thân mình hát theo. Càng hát càng khó nghe. May mắn thay, không ai có thể nghe thấy hắn.
Trong khi ngân nga lời bài hát, lòng hắn không biết là cảm xúc gì. Lấy lễ tang làm nguồn cảm hứng, sao giai điệu lại có thể quá dễ nghe và sống động như vậy?
Chẳng lẽ hắn chết rồi, Mộ Tình thật sự vui?
4.
"Tôi thật sự vui."
Tạ Liên ngồi đối diện Mộ Tình, thở dài rồi nói, "Cậu đừng cứng đầu nữa, buồn thì cứ nói, giữ trong lòng không tốt đâu."
"Không hề cứng đầu." Nói một cách chắc chắn, Mộ Tình vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí cậu còn nhàn nhã nhấp trà, "Tôi thật sự rất vui vẻ."
Tạ Liên hình như rất đau đầu, chà xát tay vào nhau rồi lại bóp bóp mi tâm, lát sau anh nói: "Mộ Tình, cậu như thế này không được đâu."
Thôi nào, nhìn tiểu tử này đi, có chỗ nào mà không được? Rất được là khác.
Phong Tín ngồi trên cái ghế ở bên cạnh bàn, nhìn Tạ Liên, rồi lại nhìn Mộ Tình, giận không có chỗ phát.
Mộ Tình đặt tách trà trở lại bàn, ngón tay cậu vờn hơi nước trên miệng cốc một vài lần, giương mắt, khóe miệng giật giật như muốn nhếch mép nhưng lại không được. "Sao lại không được? Tôi sẽ không cười với người chết. Cậu biết không, lúc tên ấy còn sống, tôi mỗi ngày..."
Cậu nheo mắt lại, như là bị mặt trời làm cho chói. "Tôi mỗi ngày đều lo lắng."
Nét mặt Tạ Liên kẽ thay đổi, "Mộ Tình..."
Mộ Tình gắt lời anh, cậu rùng mình, nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói:
"Tôi lo từ lúc thức dậy vào buổi sáng, rán xong trứng, nấu xong cháo, chỉ đợi hắn về ăn, nhưng rồi lại nhận được một cuộc gọi, nói 'rất tiếc, bạn cùng phòng cậu đã hy sinh oanh liệt.' Tôi vẫn luôn lo rằng nếu như tôi ngủ quên sẽ lỡ mất điện thoại của hắn. Ngày hôm sau xem tin tức, thật đáng tiếc, tên ấy đã chết rồi. Tôi đến quá muộn, lỡ mất lần cuối gặp mặt. Trong những năm này, mỗi ngày mỗi ngày, mặc kệ là đang làm gì, mặc kệ là tỉnh hay mơ, tôi đều có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, hốt hoảng, lòng không yên, tôi nhất định phải giữ điện thoại bên mình, tôi nhất định phải kiểm tra tin nhắn, hòm thư, tin tức, tôi nhất định phải xác nhận hắn vẫn bình an. Nếu hắn ta về trễ hoặc không trả lời tin nhắn, tôi sẽ rất lo, tôi lo rằng phải chăng hắn đã gặp tai nạn rồi, mấy ngày nay đều là người khác cầm điện thoại hắn để gạt tôi— Tôi không dám mong, cũng không dám lên kế hoạch, thậm chí không dám thu xếp đi đâu chơi vào kỳ nghỉ. Lỡ như? Lỡ như tôi lên kế hoạch mà hắn lại không thể về? Vậy tôi chẳng phải là— Chẳng phải là từ giờ tôi mỗi lần nhìn thấy bộ phim kia, nhìn thấy những diễn viên kia, đều sẽ nhớ đến tên ấy, nhớ đến chỗ ngồi tốt nhất tôi đã mua cho hắn ta, mà toàn bộ đều vẫn chưa có dịp nói cho hắn..."
Phong Tín lặng người.
"...Nói thật thì, loại người như hắn chả bao giờ nghĩ nhiều. Xông thẳng tiền tuyến vào sinh ra tử, tên ấy cũng chẳng thèm cân nhắc hậu quả. Con đường trước mắt là do hắn ta kiểm soát, nên tiến liền tiến, nên lui liền lui, chỉ cần mỗi bước đều kiên định, hắn không thấy có gì là nguy hiểm. Tên ấy đúng thật là cho tới giờ vẫn chẳng thèm nghĩ về nó..."
Mộ Tình nói đến lời cuối, giọng ngày càng nhỏ, càng khó có thể nghe thấy. Cậu đem một hơi dài nói ra hết nỗi buồn bực trong lòng, sau đó liền bất động. Đột nhiên, cậu đứng dậy, chẳng biết có phải là do choáng váng hay không, cơ thể có chút không vững. Phong Tín cũng lập tức đứng lên, vô thức đưa tay muốn đỡ cậu, nhưng dĩ nhiên, hắn không thể giúp.
May thay, chính cậu đã mình tự ổn định lại, biểu cảm cũng khôi phục như bình thường. Qua một lúc, cậu ậm ừ vài tiếng, ngẩng đầu lên, rồi cười: "Giờ thì, tôi không cần phải lo lắng nữa rồi, thật tốt."
"..."
Phong Tín lại đặt mông ngồi xuống, buồn bực ngước mặt.
Tạ Liên nửa tin nửa ngờ, "Thật sự tốt?"
"Thật." Mộ Tình nói, "Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc đến bình minh, cả da cũng tốt lên nè. Cậu xem."
Tạ Liên cũng không biết đáp lại thế nào, đành phải cười bảo, "Ừ nhỉ, có trắng hơn một chút."
"Thấy chưa?" Mộ Tình nói, "Thật tốt khi không cần phải lo lắng về gì cả. Tôi bây giờ chỉ hối hận, tại sao lúc đầu lại quen biết hắn ta."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip