CHƯƠNG 24
Suy nghĩ của Lam Diệm vả Doãn Tiểu Đao thì đẹp tuyệt, nhưng hiện thực lại trái ngược.
Cho nên sau khi bình tĩnh lại, Lam Diệm thở dài một tiếng không thể nghe thấy, nhắm mắt lại.
Doãn Tiểu Đao nhìn hắn một cái, tiếp tục ăn cá. So với Lam Diệm, cô lạc quan nhiều lắm.
Ánh nắng có hơi chói mắt.
Lam Diệm ngồi dậy, quan sát xung quanh, rồi đứng dậy đi đến dưới bóng râm của tàng trúc, lần nữa đánh một giấc. Lúc sắp ngủ, hắn còn hung dữ quát Doãn Tiểu Đao, "Đồ đần, chúc cô phơi đen thành than." Tướng mạo cô vốn đã bình thường, đen thêm một tí thì hoàn toàn xấu không còn gì để nói nữa.
Cô vươn thẳng cánh tay, làn da màu mật ong hiện ra sáng bóng mạnh khỏe, "Tôi đã phơi từ nhỏ đến lớn."
Lúc này, cơn buồn ngủ của Lam Diệm ập đến, ý thức bắt đầu mơ màng, nhưng vẫn không quên trả lời cô một câu, "Cho nên đầu óc bị tia cực tím bức xạ thành bã rồi."
Leo núi quá mệt, hắn gượng không được bao lâu thì đã ngủ mất.
Nơi này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước xuôi dòng, còn có tiếng hót của những loài chim không rõ tên, cùng với tiếng xào xạc của gió lay rừng trúc.
Doãn Tiểu Đao ăn xong con cá, dập tắt đống lửa, đi đến bên Lam Diệm ngồi xếp bằng.
Bọn họ dậy còn chưa tới hai tiếng đồng hồ, thế mà hắn còn có thể ngủ được. Sau khi gặp hắn, biểu hiện lợi hại nhất của hắn chính là ngủ. Tâm tình tốt, ngủ. Tâm tình không tốt, cũng ngủ.
Ngủ dậy thì sẽ bùng nổ.
Những đặc tính này, có lẽ đều liên quan đến thuốc phiện.
Lam Diệm chưa từng nói mình bị nghiện bao lâu, bắt đầu thế nào. Doãn Tiểu Đao không phải là tò mò về nguyên nhân. Kết quả đã tạo thành, biết hay không cũng thế.
Giấc này Lam Diệm ngủ không được bao lâu. Một là, không gối không giường. Hai là, có thứ gì đó ở trên chân hắn, khiến hắn cảm thấy nhồn nhột.
Sau khi cảm giác được, hắn ngồi bật dậy, sau đó hắn và con chim trên đầu gối giương mắt nhìn nhau.
"Đao thị vệ, chúng ta nướng con chim này ăn đi."
Chú chim dường như nghe hiểu, lập tức bay lên.
Lam Diệm nhìn con chim càng bay càng cao, hừ mạnh một tiếng, "Coi như mày biết điều."
Hắn đứng dậy, phủi bụi đất, rồi lại gãi gãi tóc, "Sau này ra ngoài phải đem theo túi ngủ mới được."
Doãn Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn nhìn suốt.
Lam Diệm hạ mắt chạm phải ánh nhìn của cô, hắn nhướng mày, "Trai đẹp ngủ tỉnh dậy khiến cô chấn động đến đơ luôn rồi phải không?"
Cô lắc đầu, "Trên đầu anh có cọng cỏ, rất buồn cười."
"Con khỉ! Cô vốn không có cười."
"Rất buồn cười." Cô lặp lại, mặt không chút thay đổi.
"..."
—-
Sau khi đi khỏi, Chú Lam không liên lạc với Lam Diệm nữa.
Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao ở lại ngôi chùa hai ngày, sau đó khởi hành về Hâm Thành.
Trong hai ngày này, buổi tối Lam Diệm vẫn khóa trái cửa trong phòng hút thuốc.
Doãn Tiểu Đao kêu hắn có thể chịu đựng thì chịu đựng.
"Bây giờ tôi cai không được." Lam Diệm nói là thật. Bây giờ tuy rằng hắn vẫn trong giai đoạn hút thuốc, nhưng cơ thể mình hắn biết rõ, dần dần hắn không còn có thể thỏa mãn được nữa. Hơn nữa, cơn thèm thuốc khi còn hút cực kỳ mãnh liệt, cảm giác trái tim bị mèo cào đó, hắn chịu đựng không được bao lâu.
Chú Lam nói, phân tích dựa vào lý luận thì, tiêm thuốc dễ cai hơn hút thuốc.
Lý luận bà nội nó. Bản thân ông ta không hút tất nhiên nói thì dễ rồi.
Lam Diệm biết rất rõ, cai nghiện vô cùng vô cùng khó. Không chỉ là cơn nghiện trong tâm trí, mà còn cả cơn đói của cơ thể, chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy như bị tra tấn rồi. Đó không phải là chuyện một hai câu của Doãn Tiểu Đao có thể giải quyết.
Hắn không tin tưởng Doãn Tiểu Đao, cũng không tin tưởng chính mình.
Lúc nói chuyện Lam Diệm không quay đầu lại, dù sao thì mặc hắn nói gì, Doãn Tiểu Đao cũng chẳng có biểu cảm. Hắn nói xong đi vào phòng.
Doãn Tiểu Đao im lặng ngồi trên lan can gỗ ngoài hành lang, nghiêng người dựa vào cột nhà.
Tiểu hòa thượng thỉnh thoảng đi ngang qua, họ nhìn nhìn cô, rồi đi khỏi.
Lam Diệm hút xong, "soạt" một cái kéo mở cửa. Hắn cực kỳ sung sướng, ý cười tràn mặt.
Cô nhìn nụ cười phù phiếm đó của hắn lại cảm thấy không thoải mái. Lúc hắn mắng chửi bừa bãi còn thân thiết hơn khi mới hút xong nhiều.
Buổi tối trước khi đi, Lam Diệm lại quấn thuốc.
Động tác của hắn rất chậm, từng chút từng chút, đột nhiên nghĩ ra gì đó, hắn mở miệng gọi, "Đao thị vệ."
Doãn Tiểu Đao quay đầu lại nhìn hắn.
"Ngày nào đó tôi chết rồi, ngay cả người bạn để nhặt xác cũng không có quá." Lúc nói lời này, Lam Diệm không ngẩng đầu lên, sự chú ý vẫn tập trung nơi tay.
"Sẽ không chết." Cô trả lời khẳng định.
Động tác của hắn ngừng một chút, sau đó cười cười, gần như lẩm bẩm nói một câu, "Nếu cô xuất hiện sớm chút thì tốt biết mấy."
Doãn Tiểu Đao không nghe thấy, "Gì?"
"Không có gì." Hắn không nói nữa, bỏ toàn bộ thuốc vào trong hộp.
Sáng hôm sau, trụ trì ngôi chùa đưa bánh chay đến, chúc lên đường thuận buồm xuôi gió.
Lam Diệm mừng đến vỗ vỗ vai Doãn Tiểu Đao, "Cái này có thể tiết kiệm tí tiền cơm rồi."
Đợi khi trụ trì rời khỏi, hắn nhíu mày lại, "Đao thị vệ, vai của cô cứng quá!"
Cô gật đầu. Không cứng sao đánh.
"Đời này cô gả không được rồi."
"Không cần các hạ nhọc lòng."
"Phi! Tôi mà thèm nhọc lòng thay cô!"
—-
Lý Dũng Hoa đã về nhà máy trụ trì đại cục từ sớm, Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao chỉ có thể bắt xe đò.
Lam Diệm vừa lên xe đã ngửi thấy một thứ mùi quái lạ, trộn lẫn với mùi điều hòa của thùng xe kín mít.
Hắn ngồi cạnh cửa sổ, Doãn Tiểu Đao ngồi cạnh lối đi.
Lam Diệm càng lúc càng cảm thấy không đúng. Hắn cảm thấy có mùi lạ, khiến hắn hút thở không thông, "Doãn Tiểu Đao, cô có cảm thấy nơi này rất hôi?"
Doãn Tiểu Đao gật đầu.
Hắn quay đầu liếc về phía ông già ngồi gần đó, nhất thời nổi giận, "Đ*t ông nội nhà ông! Có đạo đức không vậy, hút thuốc CM gì chứ!"
Ông già cao lớn thô kệch, mặt mũi hung dữ, nói thứ tiếng địa phương không nghe ra được, còn cố ý phun khói thuốc trong miệng ra.
Lam Diệm càng nổi giận, "Trong xe cấm hút thuốc, ông không biết chữ đó à."
Ông già hung dữ trừng mắt.
Lam Diệm trừng lại.
Ông già vén tay áo lên, giống như muốn đánh nhau.
Lam Diệm càng phách lối, "Ha, muốn đánh nhau à. Nói cho ông biết, tôi không sợ nhất chính là đánh nhau đấy." Nói xong hắn ngồi xuống, lên giọng chỉ huy, "Đao thị vệ, lên cho tôi!"
Doãn Tiểu Đao nhìn ông già, ánh mắt lạnh lùng.
Ông già tỏ vẻ dữ tợn.
Cô vẫn nhìn chằm chằm như thế.
Cuối cùng không động thủ.
Khách đi xe xung quanh nhìn không nổi nữa, ào ào lên tiếng, kêu tắt thuốc đi.
Ông già thấy thế, chỉ có thể ngoan ngoãn dập tắt điều thuốc.
Nhưng Lam Diệm vẫn cảm thấy hôi.
Cũng không biết xe này bao lâu rồi không rửa dọn, túi rác kế bên vẫn còn những thứ hành khách chuyến trước để lại. Hơn nữa còn có rất nhiều mùi không rõ tên trộn lẫn, hắn chịu không nổi nữa rồi, "Đao thị vệ, trạm kế xuống xe, nhất định phải xuống xe!"
"Được."
Trạm tiếp theo là trạm xe ở ngoại ô.
Trừ xe chạy về hướng Hâm Thành, xe đi nơi khác rất ít khi qua đây.
Lam Diệm nửa dựa vào biển quảng cáo, ánh mắt trượt xuống một chút, ở một xó xỉnh phát hiện ra quảng cáo tuyển dụng tiếp viên khách sạn, hình như chính là khách sạn mà hắn đã đi.
Hắn tặc lưỡi, "Làm ăn khó khăn quá, quảng cáo phát đến tận Thương Thành rồi."
Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao đợi cả một hồi lâu, cũng không thấy xe khách chạy qua. Ánh mặt trời gay gắt sắp sửa khiến cơn bực bội của Lam Diệm bùng lên rồi.
Đang trong ranh giới bùng phát, có một chiếc xe đột nhiên dừng ở bên cạnh. Khi cửa xe hạ xuống, tài xế ló đầu ra, "Muốn đi đâu thế?"
"Đi Hâm Thành." Lam Diệm liếc nhìn vào trong xe, ghế phụ lái còn có một người đàn ông đang ngồi.
"Có đi quá giang không? Một chỗ 40 đồng."
Nhìn dáng vẻ của tài xế không giống đang kéo khách, hơn nữa là đang chạy chiếc xe riêng khoảng 10.000 đồng. Lam Diệm xoay đầu lại, lười biếng hỏi, "Đao thị vệ, có đi không?"
Doãn Tiểu Đao nhìn lướt qua tài xế và người ngồi ghế phụ lái, "Tùy anh."
"Vậy thì đi thôi, về nhà sớm ngủ sớm." Lam Diệm nói xong thì kéo cửa xe ra, ngồi vào trong.
Doãn Tiểu Đao theo sau.
Trước khi xe chạy lên cao tốc, mọi người đều không nói chuyện gì mấy. Khi đã chạy một đoạn cao tốc, tài xế và người khách ngồi ghế phụ bắt đầu trò chuyện. Nghe cuộc đối thoại của họ, hình như người kia cũng là quá giang xe.
Lam Diệm ngáp một cái, dựa đầu. Chẳng mấy chốc, hắn đã ngủ mất.
Doãn Tiểu Đao đã quen như thường từ sớm.
Cô đang để ý hai người đàn ông ngồi đằng trước.
Người khách kia dường như rất quen thuộc với trang bị trong xe, lúc chỉnh cánh quạt gió, đồng thời điều chỉnh mức gió trên bảng điều khiển.
Trong chớp mắt đó, ở trong gương chiếu hậu, ánh mắt của cô và tài xế chạm nhau.
Mắt cô chợt lạnh.
Tài xế sững ra một hồi. Vốn phải quẹo vào cửa ra phía bên cạnh của cao tốc, thì vô lăng ngoặc một cái, trở về đường chính.
Người khách phản ứng không kịp, nói, "Tôi muốn xuống chỗ ban nãy kia kìa."
Tài xế ho một hồi, "Vậy đợi chút quành lại nhé." Lúc nói chuyện gã ta lại nhìn Doãn Tiểu Đao một cái, đột nhiên không còn can đảm nữa.
Lúc này Doãn Tiểu Đao đã hiểu, đây là xe đen. Chắc hẳn bọn họ tính mượn cớ xuống giữa cao tốc, nhưng kế hoạch không thành.
Sau đó, một đường ổn ổn định định.
Lam Diệm mơ màng tỉnh dậy, nói, "Vẫn là người dân ở Hâm Thành thuần phác."
Tài xế cười gượng hai tiếng.
Sau khi đến đích, Lam Diệm trả tiền, "Cực khổ cho bác tài rồi." Lúc ngước mắt lên hắn còn nhìn thấy nét mặt không vui của hàng khách ngồi ở ghế lái. Đây gọi là nội chiến ấy nhỉ.
Tài xế khoát khoát tay rời khỏi.
"Đao thị vệ, chúng ta thật may mắn nhỉ." Lam Diệm cười đùa nói, "Đầu năm nay, tài xế tốt bụng thế này không còn nhiều nữa rồi."
Doãn Tiểu Đao gật đầu.
Vừa về đến phòng trọ, Lam Diệm mới biết, nơi này tự do biết bao.
Hắn vô cùng cảm khái, "Tôi nói chứ sao lúc trước tôi có thể ở Thương Thành lâu như vậy nhỉ."
"Không biết." Câu trả lời điển hình của Doãn Tiểu Đao.
Đối với kiểu trả lời này, hắn đã quen rồi, không cảm thấy có gì không ổn cả.
Lam Diệm vui đến suýt tí nhào lên sofa, "Đao thị vệ, cô có tâm trạng nước mắt nước mũi ròng ròng khi về đến nhà không?"
"Không có."
Hoàn toàn không có.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip