Chương 16: Quả dại
Edit: Min
Trong bếp im lặng hẳn, chỉ còn lại tiếng 7361 nhấm nháp từng quả dại.
Sau khi cậu nói ra câu ấy, Bùi Nhuận không tiếp lời.
Nhưng 7361 cũng chỉ buột miệng nói vậy thôi, vốn không trông mong nhận được điều gì từ y. Giờ phút này, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt trên đống quả dại trong tay.
Ngọt lịm, mát lành lại nhiều nước, một lần có thể ăn mấy quả.
Chỉ là không biết so với lọ thuốc mỡ ban nãy, cái nào sẽ ngon hơn.
Việc không được nếm thử thuốc vẫn khiến 7361 tiếc hùi hụi.
Khi cậu ăn đến quả cuối cùng, Bùi Nhuận, nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng cất lời.
"Ngươi muốn rời khỏi nhà họ Vương à?"
"Ta ư?"
7361 hồi tưởng lại số lương thực trong phòng Trương thị, đám gà vịt trong sân sau nhà họ Vương, cùng với cánh đồng bát ngát kia.
Nói thật, có hơi luyến tiếc.
Dẫu rằng người nhà họ Vương xem ra không được thông minh cho lắm, lại còn ồn ào nóng nảy, nhưng xét trên phương diện đồ ăn, thì vẫn có thể nhẫn nhịn một chút.
Dĩ nhiên, chỉ là tạm thời mà thôi.
Dù có là người máy, cậu cũng không thích bị người ta uy hiếp hết lần này đến lần khác.
Nhón lấy quả dại cuối cùng bỏ vào miệng, 7361 nói: "Tìm được đất là ta đi."
Vừa dứt lời, trước mặt cậu lại xuất hiện một đống quả dại, Bùi Nhuận đã đẩy phần y vừa nhận lại cho cậu.
"Quanh thôn Vương Gia không có đất nào có thể để ngươi trồng trọt." Bùi Nhuận chậm rãi nói, "Dù cho ngươi có tìm được một mảnh đất có thể canh tác ở ngọn núi phía Nam, thì cũng không khả thi."
Bùi Nhuận nhẹ giọng nói: "Tự ý khai khẩn đất rừng, nếu bị phát hiện và tố cáo lên quan phủ, nhẹ thì bị tịch thu toàn bộ hoa lợi và phạt tiền, nặng thì phải vào ngục chịu tội."
7361 tròn xoe mắt.
"Vậy thì..." Cậu suy nghĩ một lát rồi nói, "Hôm nay ta chỉ đi tới vùng rìa núi, ta có thể đi sâu hơn, tìm chỗ mà không ai phát hiện ra."
Bùi Nhuận chỉ khẽ lắc đầu: "Núi sâu không thích hợp cho con người sinh sống, hơn nữa còn có dã thú rình rập."
7361 vốn định nói cậu không phải con người, cũng chẳng sợ mãnh thú, nhưng khi chạm vào ánh mắt phảng phất ý cười của Bùi Nhuận, không hiểu sao lại hỏi ngược lại: "Vậy ta phải làm sao?"
Bùi Nhuận không trả lời ngay mà hỏi lại: "Ta nhớ ngươi từng nói rằng, ngươi rất giỏi trồng trọt?"
"Đúng vậy." Nhắc đến chuyện này, 7361 liền thấy bực bội, "Nhưng ta không có đất, giỏi cũng vô dụng."
Bùi Nhuận khẽ cười, nụ cười nơi khóe môi càng sâu hơn.
Ngay cả một kẻ không rành thế sự như 7361 cũng nhận ra y có điều muốn nói, liền tò mò rướn người lên, cách một chiếc bàn gỗ mà ghé sát Bùi Nhuận, truy hỏi: "Bùi Nhuận, ngươi muốn nói gì?"
"Chuyện là thế này." Bùi Nhuận nhặt một quả dại bị cậu đụng vào mép bàn, đặt lại trước mặt cậu, cười khẽ, "Ta còn mấy mẫu ruộng dưới danh nghĩa, không biết ngươi có muốn thuê để canh tác không?"
"Ta? Ta có thể ư?" 7361 kinh ngạc.
"Không có gì là không thể, trừ khi ngươi không muốn."
"Ta đương nhiên là muốn! Chỉ là..." 7361 thoáng do dự, "Sao ngươi lại giúp ta?"
Dù không rành thế sự, nhưng cậu cũng vừa mới nghe Hoè Hoa nói qua, rằng ruộng đất là thứ vô cùng quý giá với nông dân. Những thửa ruộng tốt ít khi được bán ra ngoài, trừ khi nhà có đại biến. Mà những hộ giàu có sở hữu ruộng đất cũng chẳng dễ dàng cho thuê, huống chi là cho cậu, một người có thân phận như hiện tại.
7361 hiện giờ không có thứ gì có thể trao đổi.
"Vì sao à..." Bùi Nhuận khẽ cúi mắt, thấp giọng nhắc lại lời cậu, rồi lại ngước lên nhìn 7361, giọng điệu ôn hòa, "Những gì ngươi giỏi, ta lại không thành thạo. Hơn nữa, thân thể ta cũng không cho phép ta làm việc đồng áng. Thay vì để ruộng tổ tiên bỏ hoang, chẳng bằng giao cho ngươi canh tác."
Nghe vậy, ánh mắt 7361 bất giác dừng lại nơi đôi chân khuất sau lớp áo dài xanh thẫm của Bùi Nhuận, gật đầu đồng tình.
Bùi Nhuận không thấy ánh nhìn đó có gì bất nhã, y chỉ tiếp tục: "...Tất nhiên, không phải miễn phí, ngươi phải cùng ta... trao đổi."
Nghe đến hai chữ này, tinh thần 7361 liền phấn chấn hơn hẳn, lập tức hỏi: "Ngươi nói đi, muốn trao đổi cái gì?"
"Ta sẽ thu một phần ruộng tô."
"Ruộng tô?" 7361 có phần thất vọng, "Giờ ta không có tiền."
"Không cần bạc, chỉ cần cậu giao cho ta một phần mười sản lượng thu hoạch từ ruộng là được."
Điều kiện này, 7361 làm sao mà không đồng ý? Cậu không có tiền, chỉ biết trồng trọt, mà ruộng tô Bùi Nhuận yêu cầu chính là sản vật từ ruộng, không gì phù hợp với cậu hơn thế.
Chỉ là cậu không biết, người nông dân bình thường khi thuê đất của phú hộ, dù chỉ nộp ba phần sản lượng cũng đã là được ưu đãi lắm rồi.
Chuyện này liền quyết định như thế.
Tâm trạng 7361 rất tốt, vỗ ngực cam đoan với Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, ngươi cứ yên tâm, ta trồng ra chắc chắn sẽ là thứ ngon nhất, ngươi tuyệt đối không thiệt đâu!"
Bùi Nhuận khẽ cười, ôm quyền: "Vậy sau này phải nhờ ngươi rồi."
—
Hai người lại bàn bạc thêm một số chi tiết, sau đó 7361 rời đi, mà cũng không phải tay không.
Bùi Nhuận bảo cậu mang theo hộp thuốc, chỉ là khi đưa cho cậu, y một lần nữa nhấn mạnh: "Không được ăn."
Tính toán trở về trộm nếm một chút hương vị 7361: ...
Thôi được, nể mặt ruộng đất, cậu nhịn vậy.
—
Khi về đến Vương gia, trời đã khuya lắm rồi. Cổng lớn đóng chặt, 7361 thử đẩy một cái, bất ngờ phát hiện không mở ra được.
Cậu lại đẩy thêm lần nữa, lúc này mới nhận ra cửa đã bị chốt từ bên trong.
7361: ?
Ngẫm nghĩ một lát, 7361 cảm thấy mình không nên trực tiếp đá tung cửa ra, thế nên rất lễ phép giơ tay gõ gõ.
Một lát sau, trong sân có động tĩnh, ánh đèn le lói từ gian chính phòng, nhưng chẳng mấy chốc lại rơi vào im lặng.
Không có ai ra mở cửa.
7361 thở dài một hơi. Cậu suýt thì quên mất, người nhà họ Vương tai ai cũng có vấn đề, cậu gõ cửa thế này chắc chắn họ nghe không thấy.
Nghĩ vậy, 7361 không còn chần chừ nữa. Cậu lùi về sau một bước, giơ chân lên, dùng sức.
Trong màn đêm yên tĩnh, một tiếng động tựa sấm rền vang lên từ sân nhà họ Vương.
Những con chó xung quanh bị chấn động, đồng loạt sủa ầm ĩ. Trên cửa sổ chính phòng Vương gia, ánh đèn dầu nhanh chóng được thắp sáng.
7361 phẩy phẩy lớp bụi mịt mù trước mặt, ung dung bước vào sân.
Dĩ nhiên, 7361 là một người máy rất có lễ nghĩa. Vào rồi, cậu còn tiện tay dựng lại cánh cửa vừa bị cậu đạp đổ, chắn ngay ngắn trước lối ra vào.
Động tác này cậu làm rất quen tay. Sau khi phủi sạch bụi trên tay, 7361 xoay người, liền chạm phải ánh mắt của Trương thị đang cầm đèn dầu bước ra xem xét tình hình.
"Ngươi..." Gần như ngay khoảnh khắc nhìn thấy 7361, Trương thị đã không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
"Ừm, ta về rồi." 7361 gật đầu.
7361: "Ừm, cửa."
Trương thị suýt nữa nghẹn thở khi chỉ vào cánh cửa lớn đang lung lay sắp đổ, dựa tạm vào khung cửa.
7361 nhìn vẻ mặt nghẹn lời của Trương thị, chỉ cảm thấy sao mụ lại ngốc thêm rồi? Trước đây chỉ có tai không tốt, giờ ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy nữa.
Cậu bèn dành cho Trương thị một ánh mắt đầy thông cảm, kiên nhẫn hiếm hoi mà khẳng định lại: "Ừm, cửa."
Bên trong phòng lại vang lên tiếng chửi mắng của Vương Kim Hà: "Có phải ác tức Lý thị về rồi không?"
Trương thị chỉ biết ôm ngực, không dám nói một lời.
7361 cảm thấy mình không nên so đo với kẻ đầu óc có vấn đề, dù sao bây giờ cậu cũng chẳng sợ nhà họ Vương hưu mình nữa.
Cậu xoay người, chậm rãi bước về phòng mình. Vừa vào đến cửa, đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu quay đầu, nghiêm túc nói với Trương thị vẫn còn đang đờ người trước cổng: "Lần sau đừng có khóa cửa nữa, ta về không tiện. Làm ồn đến mọi người, ta sẽ thấy rất ngại đấy."
Trương thị: ...
Mụ khóa cửa chính là để ngăn 7361 quay về mà!
Nhưng lúc này, trong nhà chỉ còn mỗi Trương thị và Vương Kim Hà đang nằm dưỡng bệnh trên giường. Vương Minh Võ duy nhất còn có chút tác dụng thì đã bị Vương Kim Hà đá sang nhà thông gia từ ban ngày, bảo đón con dâu về.
Trong hoàn cảnh chẳng khác nào "cô độc một mình", Trương thị chỉ có thể trợn mắt nhìn 7361 nghênh ngang bước vào phòng. Trong lòng mụ âm thầm khấn cầu các vị thần tiên trên trời, bất kể là ai cũng được, mau chóng thu phục tên yêu nghiệt này đi!
Đương nhiên, 7361 chẳng biết Trương thị nghĩ nhiều như vậy.
Sau một ngày dạo chơi trên núi, lại còn được ăn ngon ở chỗ Bùi Nhuận và chốt xong chuyện ruộng đất, cậu cảm thấy vô cùng hài lòng.
Vừa đặt lưng xuống chăn đệm, 7361 lập tức chìm vào giấc ngủ, mơ một giấc thật đẹp.
Nhưng trong khi 7361 yên tâm ngủ ngon, nhà họ Vương lại chẳng được yên ổn chút nào.
—
Sáng hôm sau.
Nhị phòng Vương gia, Lý thị — cha nhỏ của Vương Thành Lâm, dẫn theo con dâu đến cửa...
Vừa bước vào cửa, Lý thị liền đỡ eo, lê từng bước tới trước mặt Vương Kim Hà, khóc lóc kể lể: "Đại ca, huynh không thể khoanh tay đứng nhìn cháu trai lớn của huynh được!"
Chuyện là hôm đó, Vương Thành Lâm bị 7361 đá một cước, nằm liệt giường mấy ngày liền. Lý thị là kẻ khôn ranh, sao có thể chịu bỏ qua cơ hội này để vòi vĩnh chút lợi lộc từ đại phòng nhà họ Vương? Huống hồ, con trai mụ thực sự vì làm việc cho đại phòng mà bị thương, chẳng phải lý do quá chính đáng hay sao?
Trương thị tuy có cho chút trứng gà, nhưng bấy nhiêu sao đủ? Vừa nghe tin Vương Kim Hà về nhà, Lý thị liền lập tức chạy đến.
Vương Kim Hà vốn sĩ diện, lại thương yêu cháu trai nhà nhị đệ, thấy Lý thị như vậy, bèn cố gắng ngồi ngay ngắn, gương mặt nghiêm nghị mà nói: "Sáng sớm đã ồn ào náo loạn thành thế này, còn ra thể thống gì nữa! Có chuyện gì thì cứ nói đàng hoàng. Thành Lâm rốt cuộc làm sao?"
"Đại ca, chẳng lẽ huynh còn chưa biết?" Lý thị giơ tay chấm khóe mắt, giả bộ lau đi hàng lệ vốn không tồn tại, rồi tỉ mỉ kể lại chuyện đêm đó.
Cuối cùng, ông ta than thở: "... Ta vốn bỏ chút bạc, tìm người lo liệu, chuẩn bị sắp xếp cho Thành Lâm một chân việc làm trong huyện. Tính toán hai ngày nữa là có thể lên đường, nhưng nay thân thể ra nông nỗi này, e là đi không nổi rồi..."
Vương Kim Hà nghe xong, chau mày, trầm giọng nói: "Một nam tử hán, chẳng lẽ lại vì chút thương tích nhỏ mà rên rỉ kêu ca?"
"Ta nào dám lừa gạt huynh!" Lý thị vội kéo Nhị Mai ra phía trước, ép nàng nói, "Ngươi nói với đại bá ngươi xem, Thành Lâm có phải đang nằm liệt trên giường, không nhúc nhích nổi hay không?"
Nhị Mai bị kéo ra, vẫn như mọi khi, cúi đầu khom lưng, ấp úng mãi mà không nói nên lời.
Lý thị tức giận đến mức nghiến răng ken két, hận sắt không rèn thành thép, lén nhéo con dâu một cái rồi quay sang tiếp tục khóc lóc kể lể với Vương Kim Hà: "Đại ca, tuy nói huynh đệ một nhà vốn thân thiết, nhưng Thành Lâm ra nông nỗi này, chẳng lẽ huynh cứ thế khoanh tay đứng nhìn hay sao?"
Vương Kim Hà giữ sắc mặt lạnh tanh, không đáp một lời.
Bên cạnh, Trương thị nổi giận đùng đùng: "Đừng có ở đây nói mấy chuyện vô căn cứ! Cái gì mà bỏ tiền lo việc, bộ dạng của Vương Thành Lâm thế nào, ngươi không biết hay ta không biết? Hơn nữa, ta đã cho hẳn hai mươi quả trứng gà rồi, ngươi còn muốn gì nữa?"
Lý thị lập tức lên tiếng: "Đại tẩu, chuyện Thành Lâm gọi lang trung, tẩu cũng không phải không hay biết. Còn về chuyện công việc, nếu tẩu không tin lời ta, ta có thể mời người kia tới đây, đến lúc đó thật giả thế nào, hỏi một câu là rõ ngay!"
Trương thị tức giận quát: "Ngươi ——"
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa có người bước vào.
Tiếng nói trong nhà lập tức im bặt, bốn người đồng loạt nhìn về phía cửa, 7361 đã đi vào.
Cậu quét mắt nhìn mọi người trong nhà, chẳng thèm để tâm, chỉ hỏi Trương thị: "Ta đói bụng, bà còn chưa nấu cơm sao?"
Mọi người: "......"
Không nhận được câu trả lời, 7361 chợt nhớ lại bộ dạng ngu ngơ của Trương thị tối qua, bèn lắc đầu: "Thôi, ta tự làm."
Dứt lời, cậu liền sải bước đi thẳng về phía lương thực.
Vương Kim Hà giận tím mặt, quát lớn: "Ngươi định làm gì?!"
7361 vừa lấy bao lúa ra, đáp lại một cách thản nhiên: "Nấu cơm. Giờ này rồi, chẳng lẽ các ngươi không đói sao?"
Không đợi Vương Kim Hà phản ứng, 7361 đã xách lương thực đi thẳng về phía nhà bếp.
Phía sau truyền đến tiếng Vương Kim Hà tức giận đến mức suýt thổ huyết: "Thật tức chết ta! Tức chết ta! Ai cho phép ngươi làm càn như vậy?!"
Đáp lại cơn thịnh nộ của ông ta là bước chân nhẹ bẫng của 7361, tựa hồ càng lúc càng thư thái.
Vương Kim Hà tức đến mặt đỏ tía tai, thấy 7361 đã vào nhà bếp, liền đập bàn quát Trương thị: "Mau đi gọi Triệu mặt rỗ, bảo hắn lập tức mang cái tên ngỗ ngược này đi ngay cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip