Chương 15
Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp
======
Bé Chanh nói, phảng phất một cây búa, nặng nề đập vào trong lòng Dụ Vinh Trạch cùng Tần Triệt.
Vì sao Dụ Chiếu sẽ cảm thấy bọn họ không yêu bé?
Tần Triệt ngữ khí mất mát lẩm bẩm tự nói: " Đứa nhỏ này sao lại nghĩ như vậy... "
Tần Triệt thừa nhận chính mình đối Dụ Chiếu yêu cầu nghiêm khắc, nhưng hắn vẫn luôn tin tưởng vững chắc, chính mình đều là vì tốt cho Dụ Chiếu, Dụ Chiếu về sau sẽ lý giải khổ tâm của hắn. Chính là nghĩ đến hài tử của hắn sẽ bởi vì việc nhỏ này mà lo lắng từ đây mất đi tình yêu của thư phụ cùng hùng phụ, đủ để thấy được bé thiếu thốn cảm giác an toàn đến mức nào.
Nhận tri này làm Tần Triệt vô pháp tiếp thu, hắn nhịn không được truy vấn bé Chanh: " Nó còn nói cái gì? Nó vì cái gì sẽ nói như vậy? "
Vẻ mặt vội vàng của hắn làm bé Chanh có chút hoảng loạn, bé ngẩng đầu nhìn Yến Thỉ cầu cứu, Yến Thỉ kéo bé đến bên người, ra tiếng đặt câu hỏi với Tần Triệt: " Tần Triệt tiên sinh, anh biết ngày thứ hai khi tiết mục phát sóng, Dụ Chiếu đã làm gì vào buổi sáng sao? "
Tần Triệt bị hỏi, hồi ức một chút rồi trả lời: " Nó ăn xong cơm sáng liền trở về phòng... Tôi không nhớ rõ, cậu hỏi cái này làm cái gì? "
Yến Thỉ gằn từng chữ một: " Hôm đó Dụ Chiếu phi thường khó chịu, bé phun rớt bữa sáng, cũng vô pháp duy trì hoàn toàn hóa, còn bị gia trưởng xa lạ tiếp đi, đến hoàn cảnh lạ lẫm luyện tập đàn piano. "
" Những điều này anh cũng không biết, bởi vì bé không dám nói với anh. "
" Bé sợ anh sẽ trách cứ bé, sẽ thất vọng với bé, cho nên tự mình khiêng hết mọi thứ. Dụ Chiếu mới năm tuổi mà. "
Tần Triệt nghe Yến Thỉ nói, liều mạng hồi ức lại xem ngày đó đã xảy ra cái gì.
Hắn nhớ rõ Dụ Chiếu ăn thật sự rất ít, hắn cưỡng bách con uống lên một chén canh.
Hắn còn nhớ rõ lúc ấy ra xếp hạng, hắn vẫn luôn suy nghĩ làm sao mới có thể bảo trì thứ tự của mình.
Hắn nhớ rõ khi tổ tiết mục tuyên bố để hùng trùng mang trùng con bản thân đã mất khống chế, lại không nhớ rõ Dụ Chiếu thay đổi một bộ quần áo, càng không biết con lúc ấy cũng đã thân thể không khoẻ.
Thậm chí, Tần Triệt trong nháy mắt nghĩ tới càng nhiều việc.
Trước khi Dụ Chiếu ba tuổi, Tần Triệt trước nay không chân chính mang quá con. Dụ Vinh Trạch lãnh đạm với Tần Triệt, Tần Triệt vừa mới bắt đầu còn sẽ ăn nói khép nép, sau lại luôn là vô pháp khống chế cảm xúc của mình, diễn biến thành lần lượt cãi nhau.
Chỉ là có một lần, hắn tìm không thấy Dụ Chiếu, kết quả ở trong ngăn tủ trong phòng phát hiện Dụ Chiếu, rốt cuộc nhận thức được vấn đề, đồng thời cũng là vì dời đi lực chú ý, bắt đầu toàn tâm toàn ý bồi dưỡng Dụ Chiếu.
Hắn tận sức với việc chế tạo Dụ Chiếu thành trùng con ưu tú nhất toàn đế quốc, Dụ Chiếu cũng không phụ kỳ vọng của hắn, tuổi còn nhỏ đã đạt được danh hiệu trùng con thiên tài.
Ở trong lòng Tần Triệt, Dụ Chiếu vẫn luôn là trùng con ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ là bởi vì hắn có yêu cầu cao với Dụ Chiếu, việc trách cứ cũng thành chuyện thường ngày. Tần Triệt từ nhỏ được nuông chiều sủng ái lớn lên, cho rằng sở hữu mọi chuyện đều nên dựa theo ý nguyện của hắn mà phát triển, nếu không liền sẽ bất mãn sau đó nổi trận lôi đình.
Nhưng hắn quên mất, Dụ Chiếu cũng không có nghĩa vụ phải thỏa mãn nguyện vọng của hắn, con là một cá thể độc lập.
Khi xem phát sóng trực tiếp, Tần Triệt còn cau mày so sánh Dụ Chiếu với Bùi Tuyết, trong lòng yên lặng thở dài, Dụ Chiếu vậy mà không giỏi ở phương diện này, trở về muốn cho con tăng mạnh luyện tập.
Mà hiện tại giờ khắc này, bên tai Tần Triệt chỉ còn tiếng vọng, câu nói Dụ Chiếu hét to đã bị hắn xem nhẹ lúc ấy : " Chú ép buộc cậu ấy làm chuyện cậu không thích, thì là gia trưởng gì chứ? "
Đây còn không phải là tiếng lòng của Dụ Chiếu sao? Tần Triệt để tay lên ngực tự hỏi, hắn biết Dụ Chiếu thích cái gì sao?
Hóa ra, từ trước đến nay hắn đều là một thư phụ thất bại.
Tần Triệt giống như bị rút ra sở hữu sức lực, vị thư trùng này từ trước đến nay dáng người thẳng đứng, chậm rãi dựa vào ven tường ngồi xổm xuống, đôi tay bưng kín mặt.
Hắn thực xin lỗi Dụ Chiếu.
Mà lúc này, một bàn tay đáp xuống đầu vai hắn, Tần Triệt chớp rớt nước mắt trong mắt ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy hùng chủ cùng hắn không thân cận nửa ngồi xổm ở bên người hắn, trên mặt hắn xuất hiện sự dịu dàng hắn chưa bao giờ gặp qua.
" Chúng ta mang tiểu Chiếu về nhà đi. "
" Hiện tại đền bù con, còn kịp. "
Tần Triệt hàm chứa nước mắt gật gật đầu, chỉ cần Dụ Chiếu có thể tốt lên, hắn cái gì đều nguyện ý làm.
Cách đó không xa, Yến Thỉ cùng Văn Khanh nắm bé Chanh nhìn nhau cười.
——
Sau khi bé Chanh rời đi, phòng bệnh Dụ Chiếu lại chỉ còn một mình bé.
Bé một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, mây bay nhàn nhã trên bầu trời, Dụ Chiếu đã nghĩ không ra, đã bao lâu rồi bé không làm gì như lúc này.
Bé không dám sinh bệnh. Nếu sinh bệnh thư phụ cùng hùng phụ sẽ cãi nhau, thư phụ sẽ trách cứ bé khi đã không tự chăm sóc tốt cho mình, oán trách bé lại không đuổi kịp cái gì cái gì tiến độ thi đấu.
Sinh bệnh là có tội. Dụ Chiếu nghĩ như vậy.
Chính là bé quá mệt mỏi, mệt đến sinh bệnh cũng không giấu được. Thư phụ cùng hùng phụ nhất định rất tức giận rất tức giận, mới có thể đến bây giờ cũng không có tới xem bé.
Dụ Chiếu dùng tay nhỏ không có truyền dịch xoa xoa đôi mắt.
Cửa đột nhiên bị mở ra.
Dụ Chiếu tưởng là bác sĩ, quay đầu đi, lại thấy được hùng phụ cùng thư phụ mặc đồ ở nhà rộng thùng thình.
Bọn họ một trùng ôm hai chỉ thú bông, một trùng dùng xe con đẩy bánh kem đi vào phòng bệnh. Biểu tình của bọn họ đều không có phẫn nộ như Dụ Chiếu tưởng tượng, thậm chí có thể nói... Dịu dàng.
Dụ Chiếu ngây ngốc nhìn, bé chưa từng đem hùng phụ cùng thư phụ liên hệ với những đồ vật đáng yêu này, ánh mắt bé nhịn không được dính vào bánh kem cùng thú bông, luyến tiếc dời đi, nhất thời đã quên nói chuyện.
Tần Triệt cùng Dụ Vinh Trạch hạ rất lớn quyết tâm. Bọn họ muốn đem những đồ vật mà Dụ Chiếu phía trước đã thiếu hụt, còn những trùng con khác đều có, toàn bộ đền bù trở về.
" Những thứ này... Cho con sao? " Dụ Chiếu mang theo giọng mũi hỏi.
" Đúng vậy. " Dụ Vinh Trạch mặc đồ thú bông vụng về đi đến bên người Dụ Chiếu, đem hai chỉ gấu bông đặt lên đầu giường bệnh: " Chúng nó là hùng phụ cùng thư phụ mua tới bảo hộ tiểu Chiếu của chúng ta. "
Dụ Vinh Trạch vì Dụ Chiếu lau đi nước mắt: " Về sau vô luận tiểu Chiếu làm chuyện gì, thư phụ cùng hùng phụ đều sẽ bồi ở bên cạnh con. Nếu chúng ta không có thể đuổi tới, liền tạm thời làm tiểu hùng bồi một con, được không? "
" Dạ! " Dụ Chiếu hung hăng gật đầu, tay nhỏ vuốt ve gấu bông lông xù xù, vừa ngẩng đầu lặng lẽ xem Tần Triệt.
Tần Triệt cố nén nước mắt, cười nói: " Sao lại nhìn lén thư phụ nha? "
Dụ Chiếu thấy thư phụ rốt cuộc cùng mình nói chuyện, nước mắt vừa mới bị lau đi lại trào ra: " Thư phụ, thực xin lỗi... Con làm ba thất vọng rồi... "
Tần Triệt đau lòng hỏng rồi, hắn từ bên khác giường bệnh đi đến bên người Dụ Chiếu, gắt gao ôm bé, vuốt ve sống lưng đơn bạc của bé, nghẹn ngào nói: " Tiểu Chiếu, thư phụ vĩnh viễn đều sẽ không thất vọng với con... "
" Tiểu Chiếu, thư phụ vẫn chưa nói với con đi, từ lúc có con ba rất vui vẻ, có con làm hài tử là việc may mắn nhất của thư phụ. Ba vĩnh viễn kiêu ngạo vì con, vô luận con làm cái gì, con đều là hài tử ba trân ái nhất. "
Dụ Chiếu lên tiếng khóc lớn trong ôm ấp ấm áp của thư phụ.
Trùng sinh của bé đã đi qua 5 năm, lại giống như lần đầu tiên có thể làm một chỉ trùng con vô ưu vô lự.
Chờ Dụ Chiếu bình phục tâm tình, Dụ Vinh Trạch đặt một chiếc bàn nhỏ trước mặt bé, cắt một khối bánh kem cho bé, nói với bé: " Chúng ta rất vui vẻ, tiểu Chiếu lần đầu tiên thể nghiệm đàn piano. Tiểu Chiếu phải mau mau khỏe lên. "
Dụ Chiếu gật gật đầu, cẩn thận ăn một ngụm bánh kem.
Tần Triệt từ phía dưới xe nhỏ lấy ra một chén thủy tinh có nắp, hiếm thấy mà lộ ra biểu tình ngượng ngùng, hắn đặt chén nhỏ lên bàn, đầy cõi lòng chờ mong nhìn Dụ Chiếu: " Đây là ba tự nấu... Lần đầu tiên ba nấu, tiểu Chiếu nếm thử xem. "
Dụ Chiếu buông đĩa bánh kem, tò mò mở ra chén nhỏ, lại ngây ngẩn cả người.
Trong chén thủy tinh nhỏ trong suốt, là mấy khối cà chua rải đường trắng.
Là ngày đầu tiên ở chương trình phát sóng trực tiếp, Dụ Chiếu đã hoài chờ mong bí ẩn, nói với thư phụ muốn ăn đường quấy cà chua.
Bé dùng nĩa cắm lên một khối nhỏ, nước mắt nhỏ giọt xuống chén nhỏ, trên mặt lại mang theo đại đại tươi cười.
" Đặc biệt đặc biệt ăn ngon. Thư phụ thật là lợi hại. "
Bé, bé không hề hâm mộ Yến Chanh.
Bởi vì bé cũng có thư phụ cùng hùng phụ rất yêu rất yêu bé, hiện tại bé cũng rất hạnh phúc rất hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip