Chương 30

Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp

======

" Đáng chết! Camera trong biệt thự là ai phụ trách? Tôi không phải đã nói là dừng phát sóng trực tiếp sao? " Trùng phụ trách tổ tiết mục rốt cuộc phát hiện biệt thự có cá lọt lưới, tức muốn hộc máu gọi bộ kỹ thuật, làm cho bọn họ nhanh chóng tắt đi camera phát sóng trực tiếp.

Hắn nhìn phòng phát sóng trực tiếp kia biến mất khỏi giao diện phát sóng trực tiếp, mới vừa nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên lại nhận được tin tức từ bộ kỹ thuật.

" Lãnh, lãnh đạo... Có tin tức xấu... Cameras huyền phù đó không chịu chúng ta khống chế... Đã đi theo những trùng đó đi bệnh viện, hiện tại đang mở phòng phát sóng trực tiếp mới livestream tình hình của bọn họ... "

" Cái gì?! "

Yến Thỉ vẫn luôn rất muốn tránh chỉ chỉ trỏ trỏ vào phương thức giáo dục của các gia trưởng khác, nếu là hắn, nếu có ai can thiệp vào việc dạy dỗ bé Chanh của hắn, hắn nhất định sẽ không vui. Nhưng từ khi bắt đầu tham gia chương trình này, hắn càng ngày càng không thể chịu đựng được những gia trưởng đó, nhất định phải nói một lần cho thống khoái.

" Biết rõ sẽ dị ứng vẫn lén cho bé ăn, anh là muốn hại chết bé sao? Anh luôn miệng nói Chu Vô Song làm ra vẻ, bé nó chỉ là một trùng con không đến 6 tuổi!! Anh làm sao dám tự tiện huấn luyện thoát mẫn với bé?! "

Chu Thành đứng lên, trên mặt bầm một khối, mặt lộ vẻ trào phúng: " Ngươi là thứ gì, cũng xứng giáo huấn ta? Nó kiều quý như thế, tương lai làm sao làm quân thư, làm sao đền đáp đế quốc? Ta chỉ là giúp nó huấn luyện tính đề kháng mà thôi! "

Yến Thỉ cười lạnh: " A, lúc thì giáo dục đau đớn, lúc thì huấn luyện tính đề kháng, có phải còn muốn nói đều là vì tốt cho bé không? Anh có thể chế tạo cực khổ cùng khó khăn, nhưng bé sinh ở nhà của anh, cũng đã là cực khổ lớn nhất của bé! "

" Ngươi! " Chu Thành nổi trận lôi đình, cùng Yến Thỉ đánh nhau.

Những trùng khác vội vàng tiến lên ngăn lại, thế nhưng không thể giữ chặt được bọn họ. Bọn họ cũng chưa nghĩ đến, nhìn như văn nhược Yến Thỉ thế nhưng có thể cùng lĩnh quân Chu Thành đánh đến khó xá khó phân.

【 Đánh nhau rồi! 】

【 Các người có phát hiện một sự kiện không? Bọn họ giống như không biết... Hiện tại vẫn cứ đang phát sóng trực tiếp?? 】

【 Lầu trên nói đúng, bọn họ giống như thật sự không biết, bằng không không có khả năng đánh nhau. 】

【 Tôi hoàn toàn thất vọng với Chu Thành rồi... Hắn làm tôi nhớ tới gia trưởng của tôi, cũng là như thế này đánh cờ hiệu là tốt cho tôi để khống chế tôi... Thật sự ghê tởm. 】

【 Ôm lầu trên một cái. Tôi hoài nghi Chu Thành là tính cách tự luyến. 】

Đang đánh nhau, Chu Thành bỗng nhiên cười, trong mắt hắn mang theo chói lọi ác liệt: " Chính ngươi đều xúc động như vậy, đánh nhau trước mặt mọi người, làm sao có thể làm gương tốt cho trùng con? "

" Yến Thỉ, ngươi đừng quên, ta không chỉ là hùng phụ Chu Vô Song, mà ta còn là Nhị hoàng tử đế quốc. Ẩu đả hoàng tử, ngươi biết mình phải ngồi bao nhiêu năm tù giam sao? "

Yến Thỉ dừng động tác lại.

【 Má ơi, chơi xấu a! 】

【 Ẩu đả hoàng thất... Sẽ bị phán ba năm tù, Yến Thỉ mau dừng lại a! 】

【 Đã chậm. Chiêu này của Chu Thành thật tàn nhẫn mà. 】

Trùng ở đây đều nghe thấy được Chu Thành nói, sôi nổi thay đổi sắc mặt, lại một lần nữa tiến lên kéo ra bọn họ. Lần này rất nhẹ nhàng đã tách được bọn họ ra, Chu Thành sửa sang lại quần áo, mặt mang mỉm cười thắng lợi, nói với Yến Thỉ: " Hảo hảo cùng thư quân và trùng con của ngươi từ biệt đi, đây là khoảng thời gian cuối cùng các ngươi ở chung với nhau. "

Yến Thỉ liếc mắt một cái cameras huyền phù không che giấu tốt, gợi lên khóe miệng: " Anh cho rằng anh thắng sao? "

Chu Thành bực hắn không có hoảng loạn giống như mình tưởng: " Còn dám mạnh miệng, ngươi cho rằng ngươi có thể tránh được trừng phạt? Liền tính ngươi có thể, " Chu Thành nhìn lướt qua bé Chanh: " Ngươi muốn ở trước mặt trùng con của ngươi phá hư quy tắc sao? Hùng phụ vĩ đại nhất toàn đế quốc? "

Bé Chanh bỗng nhiên ôm lấy chân Yến Thỉ, tràn đầy địch ý mà trừng mắt Chu Thành.

" Chu Thành. " Minh Huệ vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng đánh gãy hắn: " Đủ rồi, không cần nói nữa. "

Trong mắt hắn tràn đầy khó hiểu cùng bi thương, hắn không rõ, rốt cuộc là Chu Thành thay đổi vẫn là hắn trước nay đều là như thế này, chỉ là chính mình không có phát hiện.

" Đến bây giờ anh cũng không chịu thừa nhận anh đã sai sao? "

Chu Thành vừa muốn nói gì, thì chúng trùng đều nghe được một tiếng thanh thúy kêu gọi.

" Thư phụ! "

Thanh âm này làm Khương Nhuận đang ngồi trên ghế dài bệnh viện khẩn trương vây xem khắc khẩu đột nhiên ngẩng đầu, ngay sau đó, đã bị một trùng con nhào vào trong lòng.

" Thư phụ... " Bùi Tuyết ôm chặt cổ Khương Nhuận, xoạch xoạch mà rớt nước mắt. Khi bị thư trùng xa lạ mang đi nhóc không có khóc, khi nghe thư trùng tự xưng là thư phụ của nhóc hồi ức lại quá khứ nhóc không khóc, nhưng giờ này khắc này nhóc không hề phòng bị mà ở Khương Nhuận trước mặt dỡ xuống toàn bộ ngụy trang, khóc không thành tiếng: " Con, con rất nhớ ba... "

Tân Lạc mang theo Bùi Tuyết đi vào bệnh viện cười khổ, nhìn đến Bùi Tuyết khóc đến thương tâm như vậy, chính mình cũng ruột gan đứt từng khúc.

Lúc ấy khi Tân Lạc nghe được Bùi Tuyết phản ứng đầu tiên là chú ý đến thư phụ nhận nuôi nhóc, Tân Lạc chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh hắt vào trên người hắn.

Tân Lạc khổ sở nói: " Đúng vậy, ba lừa gạt con, con... Thư phụ không ở bệnh viện. Ba chỉ là muốn nói cho con, ba hiện tại có thể nuôi nấng con, hơn nữa sẽ so với bọn hắn làm được càng tốt! "

Hắn như tranh công chỉ vào xích đu ở hoa viên nói với Bùi Tuyết: " Ba thấy con rất thích chơi xích đu, liền làm một chiếc mới cho con, ở chỗ này không có trùng con nào cùng con đoạt. Căn nhà này cũng là của con, hoa viên cũng là của con, con muốn làm cái gì đều có thể, này đó nhóm dưỡng phụ của con đều cho không được... "

" Chính là, cháu không để bụng. " Bùi Tuyết nhẹ giọng nói: " Cháu chỉ muốn cùng thư phụ cùng hùng phụ ở bên nhau. "

Tân Lạc chỉ cảm thấy tín niệm chống đỡ hắn đi đến hiện tại trong nháy mắt sụp đổ, hắn che lại mặt khóc không thành tiếng: " Con có phải là trách ba không? Trách ba ném xuống con? Thực xin lỗi... Ba tới quá muộn... "

Bùi Tuyết do dự một chút, nâng lên tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ thư trùng khóc thút thít trước mặt, giống như vô số lần Khương Nhuận dỗ nhóc khi nhóc khóc thút thít trong quá khứ vậy: " Cháu hiện tại sống cũng rất tốt, thật sự. Cháu một chút cũng không trách chú. "

Bùi Tuyết cười ha hả nói: " Cháu ở viện phúc lợi cũng không có chịu khổ, hiện tại thư phụ cùng hùng phụ cũng rất yêu cháu. Cháu cũng từng lén nghĩ tới, thư phụ cùng hùng phụ chân chính sẽ là bộ dáng gì, cháu hy vọng bọn họ là anh hùng. Anh hùng cũng sẽ không khóc nhè. "

Tân Lạc cảm nhận được Bùi Tuyết an ủi, nước mắt ngăn cũng ngăn không được. Hắn đã là thành trùng lớn như vậy, thế mà còn để cho trùng con của mình an ủi. Cùng lúc đó, hối hận che trời lấp đất bao phủ lấy hắn.

Bùi gia nuôi tiểu thạch lựu của hắn rất khá, hắn không nên xúc động mang đi nhóc như vậy.

Tân Lạc xoa xoa đôi mắt, cẩn thận hỏi Bùi Tuyết: " Con nguyện ý cho ba một cơ hội đền bù cho con sao? "

Bùi Tuyết có chút thẹn thùng gật đầu: " Ừm... Được ạ. Chỉ là phải đưa cháu trở về trước, thư phụ cùng hùng phụ nhất định đang rất lo lắng. "

Tân Lạc có chút luyến tiếc: " Đã giờ này, bọn họ nói không chừng đã nghỉ ngơi. Nếu không con ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai ba lại đưa con trở về. "

Bùi Tuyết kiên định lắc đầu: " Bây giờ liền trở về. Thư phụ không có cháu sẽ ngủ không tốt! "

Tân Lạc đành phải đồng ý. Hắn click mở quang não chuẩn bị hướng dẫn hồi biệt thự, lại ngoài ý muốn nhìn đến có phòng phát sóng trực tiếp nhiệt độ hỏa bạo, viết tên chương trình kia.

Sao lại thế này? Tiết mục này không phải tạm dừng sao? Tân Lạc đối với năng lực làm việc của mình rất có tin tưởng, vốn tưởng rằng tiết mục này đã ngưng hẳn, không nghĩ tới phát sóng trực tiếp này thế mà còn không có kết thúc.

Click mở phòng phát sóng trực tiếp giây tiếp theo, hắn liền thấy được hai chỉ hùng trùng đang đánh nhau, cùng với... Khương Nhuận cùng Bùi Tịch đang ngồi trên ghế dài bệnh viện. Hắn theo bản năng nói: " Sao lại ở bệnh viện... "

Bùi Tuyết vừa nghe đến hai chữ bệnh viện liền nóng nảy, không phải nói thư phụ không có việc gì sao? Nhóc khẩn trương hỏi: " A? Ai ở bệnh viện? "

Tân Lạc vội vàng an ủi nhóc, dưỡng phụ của nhóc chỉ là ở bệnh viện chờ đợi trùng con nào đó, nói rồi hắn lại lần nữa đưa ra đề nghị làm Bùi Tuyết ở lại một đêm, Bùi Tuyết lại lo lắng vô cùng, nhất định phải đến bệnh viện tự mình đi tìm thư phụ mới có thể yên tâm.

Vì thế liền có một màn vừa rồi kia.

Tân Lạc đứng trong bóng ma cô đơn rũ xuống đôi mắt, chuẩn bị xoay người rời đi, lại nghe thấy thanh âm hùng trùng vang lên sau lưng mình.

" Cảm ơn. " Bùi Tịch nghiêm túc nói: " Cảm ơn anh mang Bùi Tuyết trở về. "

Tân Lạc không nghĩ tới Bùi Tịch sẽ không so đo hiềm khích trước đây, áy náy mà lắc đầu.

Đúng lúc này, một đội quân thư có kỷ luật vội vàng đuổi tới, quân thư dẫn đầu cúi chào Chu Thành, dò hỏi đánh nhau chính là ai.

Yến Thỉ thản nhiên đứng dậy: " Không cần hỏi. Là tôi. "

Vị quân thư kia đầu tiên là nói một tiếng xin lỗi, tiếp theo dùng còng tay bắt Yến Thỉ lại. " Ngài ẩu đả hoàng thất, xúc phạm pháp luật đế quốc, mời ngài theo chúng tôi đi một chuyến. "

Bé Chanh thấy hùng phụ của mình thật sự phải bị mang đi, nước mắt đại viên đại viên mà rơi xuống, bé gắt gao bắt lấy vạt áo Yến Thỉ nức nở: " Đừng mang hùng phụ của cháu đi... "

Tay Yến Thỉ bị còng, hắn vốn định sờ sờ đầu bé Chanh, lại không có biện pháp. Hắn chỉ là ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với bé Chanh: " Không có việc gì, hùng phụ sẽ về sớm thôi. Con phải nghe thư phụ nhé, biết không? "

Bé Chanh khóc đến thở hổn hển, nhưng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu. Văn Khanh bế bé Chanh lên, trong mắt lệ quang lập loè: " Hùng chủ... Chăm sóc tốt cho mình nhé. "

Yến Thỉ cười ôn nhuận, làm yp yên tâm, theo sau đi theo nhóm quân thư kia rời đi.

Trùng ở đây đều bị thế trận này dọa sợ, trong lúc nhất thời không có ai hé răng.

【 Quả nhiên vẫn là bị mang đi... Chanh bảo khóc đến lòng tôi đều nát. 】

【 Vui sướng khi Bùi Tuyết trở về không còn sót lại chút gì. 】

【 Tôi thật sự không hiểu, Yến Thỉ vì cái gì lại xúc động như vậy, lại nói Chu Vô Song cũng không phải trùng con nhà hắn, hắn kích động như vậy làm gì. 】

【 Đúng vậy, Yến Thỉ có nghĩ tới gia đình mình không thế. 】

【 Không phải chứ, tôi thật khinh thường mấy người, nếu không phải hắn, ai tới vì Chu Vô Song nói thay? Không cần cười nhạo trùng dũng cảm hơn mình có thể chứ? 】

Khương Nhuận đánh vỡ trầm mặc.

" A Tuyết, sao con biết chúng ta ở bệnh viện? "

Hắn nghĩ sao cũng nghĩ không ra, Bùi Tuyết làm sao lại biết bọn họ ở bệnh viện, lại là làm sao tìm được bọn họ.

" Bởi vì ở phát sóng trực tiếp nha, hắn, hắn liền mang con tới. "

Phát sóng trực tiếp?

Trùng ở đây đều bị khiếp sợ, đến Văn Khanh vẫn đang lo lắng lo âu đều ngẩng đầu hỏi: " Cái gì phát sóng trực tiếp? "

Bùi Tuyết không biết vì sao mọi người bỗng nhiên đều nhìn về phía nhóc, nhóc xin giúp đỡ nhìn về phía Tân Lạc, Tân Lạc có chút buồn bực.

" Mấy người không biết sao? " Hắn cau mày click mở quang não, đem phòng phát sóng trực tiếp phóng ra đến không trung, màn ảnh rõ ràng là tình cảnh ở bệnh viện.

" Sao còn có phát sóng trực tiếp?! Không phải đã tạm dừng sao! " Chu Thành còn khiếp sợ hơn nhiều so với bất kỳ trùng nào ở đây, hắn tức giận hô lên, lại không chiếm được đáp lại.

Bởi vì không ai để ý hắn, liền Minh Huệ cũng không có để ý đến hắn.

" Mấy người có phải đều không có xem quang não không? " Tân Lạc đến gần chút nói nhắc nhở, khiến các trùng khác hoảng sợ, mới phát hiện còn có hắn tồn tại. Toàn bộ trùng như ở trong mộng mới tỉnh, sôi nổi click mở quang não của mình.

" Cho nên ở gần đây có một cái cameras huyền phù. " Văn Khanh trầm tư gì đó. Y nghĩ đến câu nói mà Yến Thỉ nói với Chu Thành kia, trong lòng vậy mà lại yên ổn xuống dưới.

【 Rốt cuộc phát hiện. 】

【 Cuối cùng ra một cái đáng tin cậy. 】

【 Tôi không nhìn lầm đi, đây là Tân Lạc?? Một trong những trùng sáng lập Quang não Thị Ngu?? 】

【 Hắn là tới xử lý việc này đi, thế mà đều kinh động đến nhà sáng lập. 】

【 Cho nên là hắn tìm về Bùi Tuyết? Nếu không vì sao lại mang theo Bùi Tuyết cùng nhau đến đây. 】

【 Cho nên Yến Thỉ sẽ thế nào? Bùi Tuyết sao lại đột nhiên xuất hiện? Ai đó giải thích giùm tôi cái. 】

Quang não của Văn Khanh bỗng nhiên chấn động lên, y thu được một tin tức. Nhìn đến tên trùng gửi, Văn Khanh mím môi, vẫn là click mở, nội dung tin tức lại làm y ngẩn ra.

" Ba đã đến bệnh viện con đang ở, con trước đừng rời khỏi. —— Đến từ thư phụ. "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip