3: Cùng về nhà

Bảy ngày sau cưới theo lệ phải về nhà làm lễ lại mặt với phụ mẫu thê tử.

Bảo Bảo nhớ rõ bà mai có nói như thế. Nhưng phu quân thật sự rất bận rộn. Đi sớm về khuya, nhiều khi chỉ kịp nhìn y một cái rồi vội vã rời đi.

Bảo Bảo thầm nghĩ bản thân có thể tự về, không làm phiền Thẩm Diệp sẽ tốt hơn. Cũng sẵn tiện lấy đồ của mình và tỷ tỷ. Vì từ giờ y có nhà rồi, không cần ở lại nơi đáng sợ có mẫu thân kia nữa.

...

Tuy nói là bảy ngày về một lần nhưng dạo gần đây ngày nào Thẩm Diệp cũng sớm đi khuya về.

Bảo Bảo nghĩ Thẩm Diệp làm gần đây nên tiện đường về. Y cũng vui khi thấy phu quân. Luôn thức khuya dậy sớm nấu đồ ăn ngon tiễn Thẩm Diệp đi. Còn chu đáo làm tí đồ ăn vặt cho hắn mang theo.

Thẩm Diệp không ít lần nhăn nhó chê y nhiều chuyện. Nhưng hắn chưa từng từ chối những thứ Bảo Bảo làm.

Khuya ngày thứ sáu sau kết hôn Thẩm Diệp về. Bảo Bảo quen thuộc làm bữa ăn khuya và pha nước cho hắn tắm. Đến khi gần đi ngủ, Bảo Bảo vẫn luôn xoắn xuýt có biểu hiện muốn nói lại thôi. Thẩm Diệp lờ mờ đoán ra, hỏi y:

"Ngươi muốn hồi gia làm lại mặt sao?"

"Bà mai nói là lễ nghĩa bắt buộc..." Bảo Bảo thấp giọng "Thẩm Diệp mai có thời gian không?"

"Mai ta nhiều việc." Thẩm Diệp không chút lưu tình trả lời.

"Nga..."

"Ta sẽ thu xếp về sớm. Mai ngươi cứ đi trước."

"Cảm ơn phu quânnnn."

"Không được gọi phu quân!"

...

Sáng hôm sau, Thẩm Diệp vào cung từ sớm. Lúc Bảo Bảo ra ngoài thì đã không thấy hắn đâu. Chỉ thấy trên bàn có vài cái hộp sang trọng kèm tờ giấy ghi chú là quà lại mặt.

Bảo Bảo vui vẻ ôm tờ giấy hồi lâu. Cảm thán chữ phu quân thật là đẹp. Đúng là nét chữ nét người, phu quân đẹp nên chữ phu quân cũng đẹp vô cùng. Bảo Bảo cảm thấy mình có thể như nhũ mẫu nói. Sẽ sống thật tốt đợi tỷ tỷ về.

Bảo Bảo sửa soạn chỉn chu sau đó mang đồ trở về nhà.

Người gác cổng nhìn y với vẻ mặt khó nói. Nhưng ông cũng không cản Bảo Bảo vào nhà, chỉ thấp giọng dặn dò y đừng tới gần đại tỷ tỷ. Bảo Bảo không hiểu chuyện gì, vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Vừa đặt chân vào nhà, Bảo Bảo đã nghe được âm thanh quát mắng chói tai. Đại tỷ tỷ hùng hổ tiến đến, nét mặt vô cùng khó coi. Không quản gần đại sảnh khách nhân vung tay tát Bảo Bảo ngã xuống. Bảo Bảo bất ngờ bị tát không kịp trở tay, đồ trong tay cũng rơi ruống, không may rơi trúng chân đại tỷ tỷ, khiến ả ta càng thêm tức tối ra sức đấm đá Bảo Bảo.

Bảo Bảo vô duyên vô cớ bị đánh. Lại nhớ lời Thẩm Diệp nói, y mím môi đẩy ả ra. Đứng dậy trừng mắt nhìn đại tỷ tỷ.

Đại tỷ tỷ ngỡ ngàng trước thái độ của Bảo Bảo, ả gầm lên toan muốn nhào đến xé xác Bảo Bảo thì phụ thân đã xuất hiện lên tiếng quát mắng. Đại tỷ tỷ lúc này mới ngừng, cũng không quên ôm lấy mẫu thân đổi trắng thay đen kể tội Bảo Bảo.

Bảo Bảo muốn lên tiếng giải thích thì lại bị mẫu thân tát rồi sai gia nhân lôi đi từ đường quỳ. Bảo Bảo muốn ôm số lễ vật Thẩm Diệp chuẩn bị cũng không được. Đại tỷ tỷ hí hửng ôm số lễ vật đó đi, còn đắc ý trừng mắt khinh miệt Bảo Bảo.

Từ đường này... Bảo Bảo trở thành khách quen thuộc sau khi di nương mất. Chỉ là giờ đây y cảm thấy nơi này xa lạ quá đi.

...

Bảo Bảo quỳ một mạch tới xế chiều.

Vừa mệt vừa đói, trên người lại có thương. Bình thường quỳ ở đây sẽ có tỷ tỷ lén lút đưa bánh nước cho y, sẽ có nhũ mẫu âm thầm xin tha cho y. Giờ thì...

Chỉ còn mỗi Bảo Bảo thôi.

Đột nhiên Bảo Bảo nghĩ đến phu quân Thẩm Diệp. Y lại sợ Thẩm Diệp sẽ đến rồi thấy dáng vẻ xấu xí của mình hiện tại, sợ Thẩm Diệp sẽ giống đại tỷ tỷ nói ghét bỏ đứa ngốc như mình. Sợ Thẩm Diệp sẽ bán mình đi như mẫu thân nói.

Nhưng... Bảo Bảo vẫn muốn Thẩm Diệp xuất hiện.

Khoé mắt Bảo Bảo rưng rưng, y mím môi kìm nén tiếng nấc. Nhưng hai hàng nước mắt cứ chảy không dứt, chùi thế nào cũng không được. Bảo Bảo bất giác nhớ di nương.

"Nương..."

...

"Đứng dậy!"

Một bàn tay to lớn nắm lấy một bên tay Bảo Bảo kéo dậy. Bảo Bảo ngơ ngác ngẩng đầu nhìn đối phương. Vừa nhìn, khóe mắt y lần nữa dâng trào.

"Phu quân..."

Thẩm Diệp hiếm hoi không phản bác cách gọi của Bảo Bảo. Hắn chỉ thấy tiểu thiếu niên dù sáng hay tối đều tươi cười chào đón hắn về nhà, chuẩn bị đồ ăn ngon cho hắn, còn âm thầm vá lại những chỗ rách trên y phục... Giờ đây Bảo Bảo khuôn mặt lấm lem đầy nước mắt xen lẫn dấu tay rõ ràng trên mặt. Bộ y phục hắn mới mua cho y cũng đầy dấu chân xen lẫn bụi bặm.

Bảo Bảo uất ức xen lẫn sợ hãi, nhớ lời mẫu thân cùng đại tỷ tỷ nói, y muốn tránh né Thẩm Diệp nhưng không được. Chỉ có thể ấm ức: "Đừng nhìn... xấu lắm, bẩn nữa."

"Ngươi không xấu."

"Cũng không bẩn."

Thẩm Diệp đỡ Bảo Bảo dậy, sau đó cởi áo choàng của mình khoác lên người y rồi nắm tay dẫn y ra ngoài.

Bảo Bảo hé mắt qua lớp áo choàng. Thấy phụ thân khúm núm trước mặt Thẩm Diệp. Xa xa thấy mẫu thân cùng đại tỷ tỷ khuôn mặt tái mét. Đồ Thẩm Diệp chuẩn bị đang bày ở đại sảnh. Thẩm Diệp nhìn xung quanh một lượt. Lại quay sang Bảo Bảo:

"Có muốn lấy gì không?"

Bảo Bảo nói có. Sau đó cùng Thẩm Diệp đến viện nhỏ nơi mình và tỷ tỷ ở. Thẩm Diệp thấy mà nhíu mày. Bảo Bảo có ngốc thì cũng là công tử duy nhất của nhà thị lang. Nhưng căn nhà nhớ rách nát, giường ọp ẹp, ngay cả nền cũng nứt... Thẩm Diệp không thể tưởng tượng được tỷ đệ Bảo Bảo sống sót ở nơi tồi tệ với phụ mẫu khốn nạn kia ra sao.

Bảo Bảo chỉ ngẩn người một lúc, lại vào tủ lấy vài món đồ, gom được một túi nho nhỏ. Thẩm Diệp liếc mắt, nhận ra đó là bài vị thân sinh của y. Còn có vài món thêu vụn vặt và các lọ bé xíu. Bảo Bảo thấy Thẩm Diệp nhìn cũng không chút kháng cự, còn vui vẻ giới thiệu cho hắn.

Nào là khăn tay tỷ tỷ thêu cho. Nào là cao dược tỷ phu tặng. Nào là trâm gỗ nhũ mẫu mừng sinh thần... Bảo Bảo là đứa ngốc, nhưng y lại có thể mạch lạc nói rõ nguồn gốc từng món đồ. Thẩm Diệp chỉ im lặng lắng nghe. Đến bài vị mẫu thân thân sinh của Bảo Bảo, y không dám nói. Nương là từ cấm trong mắt mẫu thân. Bảo Bảo trộm nhìn Thẩm Diệp. Thấy Thẩm Diệp vuốt ve bài vị, khóe miệng khẽ nhếch:

"Mẫu thân. Chúng ta đưa người về nhà."

Bảo Bảo kêu một tiếng "phu quân" sau đó ôm chầm lấy Thẩm Diệp. Thẩm Diệp ngoài miệng chê y mít ướt nhưng vẫn không đẩy y ra, bàn tay vỗ nhẹ lưng y rất lâu.

Một lúc sau, Thẩm Diệp lườm nguýt toàn gia Bảo Bảo một phen. Sau đó mới xoay người mang y cùng nương về nhà.

...

Sau đó một thời gian, Thẩm Diệp nói với Bảo Bảo. Từ giờ y là người Thẩm gia. Không còn bất kì liên quan gì đến phụ thân thị lang. Từ giờ không cần sợ họ nữa.

Bảo Bảo trong lòng không hiểu. Nhưng vẫn nghe lời Thẩm Diệp. Y cảm thấy Thẩm Diệp nói đúng, y đã cùng Thẩm Diệp kết hôn, nên không phải người cùng gia với phụ thân mẫu thân và đại tỷ tỷ nữa.

Chỉ là Bảo Bảo không biết. Thẩm Diệp sau lại mặt đã âm thầm thu thập bằng chứng phụ thân y lạm quyền khiến phụ thân y bị thánh thượng trách phạt. Ngoài ra còn tiết lộ thông tin hoàn cảnh của Bảo Bảo với chủ tử, thê tử chủ tử hắn là người cương trực. Biết hoàn cảnh Bảo Bảo cũng rất bất bình, không ít lần đàn áp mẫu thân cùng đại tỷ tỷ ở các buổi tiệc khuê các lớn khiến ả mất mặt.

Còn Bảo Bảo ngây thơ không hiểu chuyện. Đang vui vẻ gặm hồ lô đường phu quân mua cho.

Bảo Bảo muốn viết thư cho tỷ tỷ và nhũ nói, y hiện tại sống rất tốt, phu quân cũng rất tốt, quan trọng nhất là Bảo Bảo có thể công khai tưởng niệm mẫu thân ruột thịt của mình.

Y có nhà để về rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip