Phiên ngoại 1: Xuân dược
Tướng quân Thẩm Diệp × Tiểu hoàng tử Lục Bảo.
Thẩm Diệp không nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh oái oăm như bây giờ.
Thân là tướng quân thống lĩnh vạn quân, chỉ cần nghe tên thôi địch quốc nháy mắt run chân. Ấy vậy mà giờ phút này đang cùng tiểu hoàng tử Lục Bảo đương triều trốn trong tủ với tư thế mập mờ. Tủ khá nhỏ, hai người áp sát thân thể vào nhau. Vì cao lớn nên Thẩm Diệp một chân co lên, khẽ cúi người, còn tiểu hoàng tử cả người vô lực tựa vào hắn, chân hắn thế mà còn đặt giữa hai chân y. Thẩm Diệp nhìn Lục Bảo mê man, sắc mặt ửng hồng, do dự một lúc lại quàng tay ôm eo y kéo vào lòng. Bàn tay to lớn vịn gáy tiểu hoàng tử áp lên vai hắn, ôm chặt Lục Bảo không cho y động đậy.
Tiểu hoàng tử Lục Bảo bị trúng xuân dược.
Nói đúng hơn là xuân dược của người khác, y tham ăn nên ăn phải mới trúng.
Tầm một canh giờ trước Thẩm Diệp đã để ý vị tiểu hoàng tử Lục Bảo này. Vì y có một vị trưởng tỷ là trưởng công chúa Lục Minh Nguyệt, một tài nữ kinh diễm, mà Lục Bảo hoàng tử, lại là một người khá ngốc. Nghe Cố Minh Trung đại tướng quân nói, trưởng công chúa rất yêu thương hoàng đệ, nhờ có nàng nên không ai dám bắt nạt hay đàm tiếu về y. Mà căn bản Lục Bảo cũng không để tâm. Vì ngốc nên không quan tâm.
Lúc đó Thẩm Diệp thấy Lục Bảo được một tì nữ mang ra một đĩa điểm tâm. Hắn nhìn khẩu hình miệng thì biết tì nữ đó bảo bánh này phiền Lục Bảo mang cho trưởng công chúa, nhờ y nói có Phù thế tử hẹn nàng ở mái đình bên cạnh có chút đồ vật đưa nàng. Thẩm Diệp cười khẩy, trưởng công chúa và Cố đại tướng quân đã công khai quan hệ, tên xuẩn Phù thế tử còn mơ tưởng. Không tiếp cận công chúa được nên lợi dụng hoàng đệ ngốc của nàng.
Nhưng tiểu hoàng tử Lục Bảo vốn ngốc. Y không nghĩ ngợi nhiều.
Lục Bảo chỉ biết hoàng tỷ có điểm tâm ngon đều cho y nên y nhận đĩa bánh xong, khi tì nữ rời đi đã không do dự ăn. Lại nhớ tì nữ kia nói Phù thế tử hẹn hoàng tỷ đến lấy đồ, mà hoàng tỷ đã bận gặp riêng Cố ca ca nên Lục Bảo là hoàng đệ của nàng có thể nhận hộ. Tiểu hoàng tử không chút do dự đi về mái đình nơi tì nữ nói.
Thẩm Diệp do dự một lúc. Cuối cùng vẫn đi theo. Hắn tự nhủ đây là thê đệ tương lai của đại tướng quân, mà đại tướng quân là thượng cấp của hắn. Nên phải để mắt bảo vệ nếu cần thiết.
Tiểu hoàng tử Lục Bảo đi vào mái đình, bên cạnh mái đình là lối vào một biệt viện dành cho khách nhân nghỉ ngơi. Thẩm Diệp nheo mắt đầy hàn ý, dùng đầu ngón chân hắn cũng biết tên Phù thế tử có âm mưu gì. Thẩm Diệp nghĩ mục tiêu của gã là trưởng công chúa, nếu không phải nàng thì sẽ rời đi. Nhưng trước khi Thẩm Diệp quay bước, đã thấy tên Phù thế tử tuy có chút bất ngờ nhưng gã nháy mắt đã cười với tiểu hoàng tử, lại vô cùng nhiệt tình đỡ y đang loạng choạng đi vào phòng.
Thẩm Diệp: "!!!"
Thẩm Diệp đuổi theo, nơi này khá vắng không có hạ nhân nên hắn không chút do dự đạp tung cửa. Vừa vặn thấy cảnh tiểu hoàng tử vẻ mặt đỏ bừng, y phục xộc xệch bị Phù thế tử đè trên giường. Thẩm Diệp không nhiều lời, vung quyền đánh Phù thế tử ngất lịm. Nhanh chóng bế Lục Bảo lên.
Tiểu hoàng tử ánh mắt mê man, khuôn mặt thanh tú trắng nõn ửng hồng vì xuân dược. Y phục xộc xệch vì bị người cố tình kéo giật mà lệch ra, để lộ lòng ngực trắng mịn, đầu vai hồng nhạt có dấu tay hơi đỏ. Thẩm Diệp nghĩ, hẳn là tên Phù thế tử lúc đè y đã để lại. Nhưng chưa kịp để Thẩm Diệp nghĩ thêm, Lục Bảo đã cất âm thanh rên rỉ đầy ủy khuất trong miệng, khóe mắt y hơi ướt. Tiểu hoàng tử cố gắng mở mắt, thấy không phải Phù thế tử thì trong mắt ánh lên tia vui mừng, vội vàng níu vạt áo Thẩm Diệp, run rẩy:
"Cứu... Người xấu kia... hắn muốn lột lấy đồ ta."
Thẩm Diệp vốn định mang Lục Bảo đi ngay nhưng hắn khựng lại. Bởi vì có rất nhiều âm thanh bước chân đang đến gần, chỉ tầm mười hơi thở là đến Bên cửa cũng có tiếng hạ nhân gõ cửa báo người sắp đến. Không có thời gian chạy, cũng không thể chạy. Thẩm Diệp nhìn quanh phòng. Sau đó hắn bịt mắt tiểu hoàng tử. Vung tay tóm gọn gã hạ nhân bên cửa kéo vào.
Bốp!
Gã hạ nhân chưa kịp nhìn ai tóm mình thì đã bị Thẩm Diệp đánh ngất.
Roẹt!
Y phục trên người Phù thế tử và hạ nhân nháy mắt bị xé rách. Thẩm Diệp nhếch môi đẩy hai người lên giường, chu đáo đắp chăn lại. Sau đó ôm lấy Lục Bảo trốn vào tủ gỗ ở bình phong bên cạnh. Vừa vặn những tiếng bước chân cũng tiến đến, mở cửa phòng lao vào.
...
Khung cảnh gà bay chó sủa sau đó thật hài hước. Thẩm Diệp chỉ cười khẩy vì Phù thế tử ăn trộm gà không thành còn mất cả nắm gạo. À không, mất cả kho gạo.
Nhưng lũ người bên ngoài vẫn chưa rời đi. Mà tình trạng tiểu hoàng tử lại càng bất ổn.
Thẩm Diệp nâng một chân lên để Lục Bảo ngồi, vì y đứng không nổi. Y phục tiểu hoàng tử càng lúc càng lệch, cả bờ vai trần thon thả gần như lộ ra, vạt áo cũng kéo xuống cánh tay do y cọ quậy. Tiểu hoàng tử mếu máo nói nóng, liên tục dụi vào người Thẩm Diệp. May mắn bên ngoài khá ồn nên không ai nghe thấy.
Nhưng Thẩm Diệp vẫn không an tâm.
Nếu người khác thấy tình trạng Lục Bảo và Thẩm Diệp như vậy thì hắn có trăm cái miệng cũng không giải thích được. Tiểu hoàng tử có vẻ bị xuân dược ảnh hưởng, người y vừa mềm vừa nóng, dù có bị Thẩm Diệp ôm chặt kìm hãm động tác nhưng tiểu hoàng tử Lục Bảo vẫn không ngừng giẫy giụa. Thẩm Diệp một tay ôm y, bàn tay còn lại vị gáy tiểu hoàng tử ép vào vai hắn muốn y úp mặt vào đó. Nhưng Lục Bảo bị bức nóng tới bật khóc, liên tục ngọ nguậy muốn kêu cứu.
Thẩm Diệp thở hắt một hơi. Tiểu hoàng tử ngốc ngây thơ giẫy giụa trong lòng hắn. Tuy Thẩm Diệp không đoạn tụ nhưng hắn cũng là nam nhân. Huống hồ Lục Bảo rất giống quý phi, y thanh tú diễm lệ, vô cùng xinh đẹp, quan trọng nhất là Lục Bảo y phục xộc xệch nửa kín nửa hở trong lòng hắn . Hắn bị cọ tới có phản ứng. Thẩm Diệp có chút xấu hổ vì điều này.
Người bên ngoài vẫn chưa đi. Tiểu hoàng tử khó chịu, nức nở muốn khóc nấc lên. Nhưng tiếng khóc chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại.
Thẩm Diệp nâng cao chân, tiểu hoàng tử vì ngồi trên chân hắn nên cả người cũng bị nâng lên. Một tay Thẩm Diệp ôm eo kéo y vào lòng, bàn tay còn lại vẫn giữ gáy Lục Bảo, đầu tiểu hoàng tử hơi ngẩng lên. Tiếng nức nở bị bịt kín lại, Lục Bảo đang giãy giụa cũng ngừng động tác, có chút xụi lơ trong lòng Thẩm Diệp.
Thẩm Diệp chế trụ Lục Bảo, cúi đầu áp môi mình lên môi y. Nụ hôn đầu tiên vụng về không tiết tấu, chỉ là bốn cánh môi áp vào nhau, mê man mà ướt át, quấn quýt va chạm không ngừng.
Thẩm Diệp hôn Lục Bảo, chỉ đơn thuần là muốn chặn tiếng khóc của y tránh lộ chỗ trốn. Nhưng khoảnh khắc chạm vào môi y, Thẩm Diệp cảm thấy cả người tê rần. Thẩm Diệp trong vô thức bị cuốn theo nụ hôn. Vòng tay siết chặt, bàn tay vịn gáy bắt đầu vuốt ve, đầu lưỡi ướt át mạnh mẽ len lỏi vào khoang miệng đối phương khám phá. Lục Bảo bị hôn tới không thở được, nụ hôn đầu tiên này quá sức với y.
Thẩm Diệp thấy tiểu hoàng tử nhỏ bị hôn tới không thở nổi. Trong lòng có chút buồn cười, tuy tiếc nuối nhưng hắn vẫn tách ra, nhẹ nhàng vuốt ngực y, bên tai thấy giọng bảo y thở đi. Lục Bảo cả người dựa vào Thẩm Diệp, đầu y tựa lên vai hắn. Khóe mắt y đỏ hoe, môi hồng lấp lánh, Lục Bảo bỗng thấy ủy khuất, bàn tay nhỏ đấm vào ngực Thẩm Diệp như mèo cào, tiểu hoàng tử bất mãn bĩu môi:
"Ngươi... vô lễ."
"Điện hạ, ta đang giúp ngài đấy."
Thẩm Diệp nhỏ giọng bên tai y. Hơi trầm ấp phả vào tai Lục Bảo khiến y ngứa ngáy, muốn tránh nhưng không có sức tránh. Nhưng khi nghe Thẩm Diệp nói giúp mình, Lục Bảo ngơ ngác:
"Giúp ta?"
"Đúng. Điện hạ ngài xem. Bên ngoài nhiều người, nếu ngài ra ngoài trong tình trạng này sẽ không tốt. Hơn nữa điện hạ trong người khó chịu. Ta hôn ngài là giúp ngài bớt khó chịu thôi. Ta không vô lễ."
Lục Bảo há miệng muốn phản bác nhưng lại không nói được. Ma ma và hoàng tỷ nói không được ra ngoài với y phục xộc xệch, cũng không được nổi giận khi người khác giúp đỡ mình. Lục Bảo cảm thấy mình trách oan Thẩm Diệp, có chút áy náy, nhưng y vẫn mệt và khó chịu quá, lại vô thức cọ lên người Thẩm Diệp.
"Điện hạ..." Thẩm Diệp ôm tiểu hoàng tử Lục Bảo, cúi đầu tựa lên vai y, ở bên cổ y khàn khàn nói "... Có muốn thoải mái hơn không?"
"Muốn..."
"Để ta hôn ngài, sẽ rất thoải mái."
"Ừ... Ưm..."
Thẩm Diệp được đáp án hài lòng, cúi đầu hôn Lục Bảo. Tiểu hoàng tử ngây thơ bị hôn đến ý loạn tình mê, lại vì thoải mái mà không muốn phản kháng, chỉ có thể yếu ớt bám vào vòng tay tướng quân uy vũ.
Mà tướng quân thì chìm đắm trong sự ngọt ngào của tiểu hoàng tử. Thẩm Diệp hôn Lục Bảo, nụ hôn trượt từ môi xuống cổ, lần mò sang vai y, để lại từng dấu hôn đỏ, có cả dấu vết răng gặm cắn. Một đường hôn trượt xuống lòng ngực trắng nõn mịn màng. Thẩm Diệp không chút do dự há miệng ngậm lấy điểm hồng hào câu dẫn nơi đó. Ra sức mút liếm. Bàn tay ôm Lục Bảo cũng bắt đầu lần mò vào vạt áo y. Quần của tiểu hoàng tử bị tướng quân kéo xuống...
Mà bên ngoài, đã không còn bóng người từ lâu. Biệt viện vắng vẻ, không chút bóng người, chỉ còn cảnh sắc xuân trong cửa tủ chật hẹp. Kèm theo đó là tiếng nức nở rên rỉ xin tha không ngừng.
...
Trưởng công chúa Lục Minh Nguyệt nét mặt đen xì. Tuy đã nghe rõ tường tận sự việc nhưng khi nhìn hoàng đệ ngốc nghếch ngây thơ sắc mặt đầy dấu vết yêu thương trong vòng tay Thẩm Diệp thì nàng vẫn không nhịn được rút kiếm bên người Cố Minh Trung muốn thiến Thẩm tướng quân. Thẩm Diệp sắc mặt vô cùng bình thản. Hắn vẫn ôm chặt tiểu hoàng tử đang ngủ say trong lòng, ánh mắt nhìn Lục Minh Nguyệt đầy khiêu khích. Sau đó trực tiếp rời đi.
Vài ngày sau, hoàng đế hạ chỉ ban hôn. Một, đại tướng quân Cố Minh Trung làm phò mã của trưởng công chúa Lục Minh Nguyệt. Hai, tướng quân Thẩm Diệp nhất kiến chung tình, hoàng đế cảm động kết duyên cho hắn và tiểu hoàng tử Lục Bảo. Trưởng công chúa bất bình muốn phản đối chiếu chỉ thứ hai nhưng bất thành. Vì thẩm tướng quân ngay sau đó đã bế người rời đi.
Cả hai sống hạnh phúc mãi mãi.
Còn binh lính nơi biên cương vô cùng oán hận. Thẩm tướng quân cùng tiểu hoàng tử thành hôn, liên tục phát cẩu lương làm đau lòng lũ cẩu độc thân bọn họ. Còn chứng kiến cảnh Thẩm tướng quân lừa gạt tiểu hoàng tử âu yếm.
Mẹ nó. Ông đây muốn tìm ái nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip