Yên Vũ

[Lấy cảm hứng từ Án Huyết Vân Phiên, Bao Thanh Thiên 1993]

Mưa sa gió táp đầy trời, thiên địa nhạt nhòa trong một bức màn mông lung không thực.

Triển Chiêu đứng lặng bên ngoài tiểu đình, những ngón tay thon dài siết chặt quanh thân Cự Khuyết, nước mưa đọng thành dòng trên mặt, chảy qua mi tràn vào trong hốc mắt.

Sau bức màn mông lung không chân thực đó, như ẩn như hiện một bóng áo xanh. Nữ tử Biện Kinh nhẹ xoay người, duỗi cổ tay trắng ngần, đong đưa một khuyên ngọc biếc. Triển Chiêu vươn tay trong vô thức...

Thái Vân!

***

"Triển Chiêu!" Công Tôn Sách dùng khăn nhẹ chậm đi mồ hôi trên vầng trán cao bướng bỉnh của kẻ đang nằm mê man, thở dài "Cậu thật ra là bị làm sao vậy? Một cơn mưa sao lại có thể làm khó cậu?"

"Công Tôn tiên sinh!"

"Đại Nhân!" Công Tôn Sách giật mình ngước lên "Đại Nhân vào từ lúc nào?"

"Tiên sinh, hắn thế nào rồi?"

"Vẫn chưa tỉnh lại," Công Tôn Sách đứng lên nhường chỗ.

Bao Công ngồi ghé xuống bên giường, trở mu bàn tay ép vào trán Triển Chiêu "Nóng như vậy à?"

"Đại nhân không cần lo lắng," Công Tôn Sách vội trấn an "Hồi nãy học trò đã sai Vương Triều đút thuốc cho cậu ấy, sẽ sớm hạ nhiệt thôi!"

Bao Công cau mày "Đã bao nhiêu tuổi, sao còn dầm mưa đến đổ bệnh, mà lại bệnh đến mê man như thế này?"

"Đại Nhân," Công Tôn Sách thấy Bao Công định dùng tay áo lau mồ hôi cho Triển Chiêu, vội dâng khăn tay lên " có lẽ là do di chứng của lần trước bị Huyết Vân Phiên tập kích."

"Sao lại có thể?" Bao Công giật mình ngước lên nhìn Công Tôn Sách, Triển Chiêu trong tiềm thức vươn tay nắm chặt lấy bàn tay của đại nhân, nghiêng đầu áp má vào như một đứa trẻ.

"Đại Nhân," Công Tôn Sách nhìn thấy tình cảnh này vội tiến lên định đem tay Triển Chiêu gỡ ra, nhưng Bao Công lại khẽ lắc đầu. "Không sao, ta hôm nay cũng không có việc gì khẩn, hãy để ta ngồi với hắn một chốc! Tiên sinh về nghỉ ngơi đi!"

"Đại Nhân, như vậy học trò xin phép cáo lui."

Triển Chiêu lại nghiêng đầu trong cơn mê sảng "Mẹ..."

Bao Đại Nhân lắc đầu, không nhịn được bật cười khẽ "Nam Hiệp Ngự Miêu, thì ra vẫn còn là một hài tử tham luyến tình thương cha mẹ như thế này ư?"

"Mẹ... Đại Nhân... Bao Đại Nhân..."

"Triển Chiêu, cậu tỉnh rồi sao?" Bao Công cúi xuống, từ ái hỏi, nhưng Triển Chiêu hai mắt vẫn nhắm nghiền, chân mày chau lại vẻ khổ sở "Đại Nhân... Cha... Chiêu nhi..."

"Được rồi," Bao Công vỗ về "Không sao, cậu chịu khó ngủ đi..."

"Cha..."

"Ngoan, mau ngủ đi!"

Nhịp thở của Triển Chiêu dần đều trở lại, bàn tay cũng buông lơi. Bao Công thu lại cánh tay đã mỏi nhừ của mình, mỉm cười tự giễu.

"Bao Chửng à Bao Chửng, ngươi tại sao lại có ý nghĩ hoang đường đến thế kia?"

***

"Mẹ," nam hài mắt tròn lay láy, ngước nhìn thanh y nữ tử "Mẹ, chừng nào cha mới về thăm chúng ta?"

"Chiêu nhi ngoan," Giang Nam nữ tử nghiêng tán ô, dịu dàng xoa đầu nam hài "Nếu cha không thể về, Chiêu nhi mai mốt lớn lên rồi, con có thể thay mẹ đi tìm cha!"

"Tại sao cha không thể về?" Giọng nói non nớt bất mãn chất vấn "Cha không thương mẹ con chúng ta sao?"

"Chiêu nhi," nữ tử cúi xuống nhìn sâu vào mắt nam hài "Chiêu nhi nghe kỹ lời của mẹ. Cha con là bậc quân tử, là kẻ kỳ tài. Cha con là người dành cho thiên hạ..."

"Nhưng con cũng muốn cha!" Nam hài phụng phịu, đôi mắt đen tròn mở to, long lanh ủy khuất "Con cũng muốn cha!"

***

"Mẹ," thiếu niên 16 tuổi mắt sao sáng rực, tung người lên lưng ngựa "Mẹ, Chiêu nhi đi hành hiệp, nhất định sẽ tìm được cha về sum họp với chúng ta!"

***

"Mẹ," thanh niên mâu chính thần thanh, trầm ổn như ngọc "Chiêu nhi bái biệt mẹ, Chiêu nhi đi kinh thành!"

"Mẹ, Chiêu nhi không thể tìm cha về cho mẹ, nhưng nhân duyên đã cho con trên đường hành hiệp tìm được một bậc quân tử, một kẻ kỳ tài..."

"Thanh Thiên Đại Nhân, cũng chính là người dành cho thiên hạ!"

***

"Chiêu nhi, con theo phò tá bảo hộ một người dành cho thiên hạ, con cũng sẽ trở thành một người dành cho thiên hạ!"

***

"Mẹ, Thái Vân nói, nàng muốn máu của nàng chảy trong tim con!"

"Mẹ, tim Chiêu nhi đau lắm!"

Làm người của thiên hạ, lại khó đến thế ư?

***

"Triển Chiêu!" Công Tôn Sách đẩy cửa bước vào, hai tay cẩn thận cầm một chiếc khay trên bày hai chiếc bát vẫn còn nghi ngút khói "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"

"Công tôn tiên sinh," Triển Chiêu chống khuỷu tay gượng ngồi dậy, đầu óc váng vất "Triển Chiêu đã ngủ bao lâu?"

"Hơn một ngày một đêm" Công Tôn Sách tặc lưỡi "Từ nay trở đi nếu còn dầm mưa để bị phong hàn như thế này thì đừng trách ta tuyệt tình!"

Triển Chiêu miễn cưỡng nuốt vài miếng cháo, rồi ngán ngẩm nhìn bát thuốc đen như mực trước mặt "Tiên sinh, Triển Chiêu thấy khỏe nhiều rồi, không uống thuốc có được không?"

"Cũng được," Công Tôn tiên sinh nhẹ nhàng đáp ứng "Ta mang mứt quả này trả lại cho Đại Nhân!"

"Mứt quả?" Triển Chiêu tò mò "Mứt quả gì cơ?"

"Đại Nhân sai ta mang đến cho ngươi, cho ngươi ăn sau khi uống thuốc," Công Tôn Sách nhún vai "Nhưng Triển hộ vệ đã không cần uống thuốc, lẽ dĩ nhiên cũng không cần tâm ý của đại nhân nữa!"

***

"Công Tôn tiên sinh, Triển hộ vệ thế nào rồi?"

"Đã ăn cháo, đã uống thuốc," Công Tôn Sách khẽ cười "Cũng đã ngậm gần hết mứt quả Đại Nhân ban cho."

"Công Tôn tiên sinh, vậy thì tốt!" Bao Công ngước lên nhìn ra ngoài trời "Vậy thì tốt!"

Biện Kinh đêm nay, mưa gió đã lui dần.

Đầy trời, chỉ còn nhẹ giăng yên vũ.


》》》》》》》》》《《《《《《《《《

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VietchoChieu https://truyentop.vip/tac-gia/VietchoChieu

Nếu trang web bạn đang viếng thăm không phải Wattpad, có nghĩa là truyện đã bị đạo. Là một độc giả chân chính, mong bạn ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách tôn trọng tác quyền và tẩy chay các trang đạo truyện nhé. Chân thành cảm ơn!

- Chiêu Khang -

》》》》》》》》》《《《《《《《《《

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip