Chương 24: Liễu Ám Hoa Minh (*)

Triển Chiêu đưa Triệu Hổ về khách phòng ở Tây Viện, dặn dò vài câu liền rời đi. Chàng quay lại phòng của phụ thân, nhón chân ép tai vào vách tường nghe ngóng. Trong phòng không có chút khí tức, rõ ràng là không có người.

Phụ thân không có ở trong khách phòng, nghĩa là người chắc chắn đang ở trong viện của chàng chờ đợi. Triển Chiêu trong lòng một phần mừng chín phần lo. Tinh tường như phụ thân, nhìn qua có phải đã phát hiện ra chàng cùng các huynh đệ bày trò dối gạt?

Triển Chiêu thở dài, tung mình hướng Đông viện vội vã chạy đi. Đến hoa viên, chàng lại ngập ngừng dừng bước.

Trong sương phòng của chàng vẫn còn sáng đèn, phụ thân chẳng lẽ vẫn còn chưa ngủ?

Phụ thân đợi chàng, là vì lo lắng cho chàng, hay vì lại muốn hỏi tội đây?

Triển Chiêu lại thở dài. Nam nhi đại trượng phu, dám làm tất nhiên phải dám chịu. Giờ phút này còn chần chừ chưa dám bước vào trong, Triển Chiêu cũng cảm thấy tự thẹn với lòng.

Nhưng mà, người trong phòng chính là phụ thân đại nhân đó. Phụ thân tuy không chém không giết, nhưng một cái chau mày của người cũng đủ khiến chàng khí huyết không thông.

Triển Chiêu siết chặt một lần nữa đầu rồng trên cán Ngân Long Kiếm lấy thêm dũng khí, ngưng thần nín thở đẩy cửa bước vào trong.

Bao Công, vào lúc Triển Chiêu như một cánh yến tử đáp xuống hoa viên, ông đã mơ màng cảm nhận thấy. Không thổi tắt đèn, ông cứ thế để nguyên y phục nằm ghé vào trên giường, nhắm mắt chờ xem động tĩnh tiếp theo của hài tử.

Triển Chiêu sau khi len người bước vào phòng, hai tay lưu loát vòng ra sau khép chặt cửa lại, cài luôn cả then. Lát nữa lỡ không may bị phạt, Triển Chiêu còn có thể tự an ủi là chuyện bị đòn xấu hổ chỉ có mỗi chàng cùng phụ thân biết mà thôi.

Bao Công hai mắt nhắm hờ nằm ở trên giường, nghe tiếng then cài cũng không khỏi nhếch khóe môi. Hài tử ngươi biết xấu hổ như thế, tại sao lại không nghĩ đến chuyện bớt gây họa đi? Ban tối ông còn cho là bản thân quá đa nghi, còn buộc bản thân tin chuyện thích khách là có thật. Triệu Hổ đứa bé kia tuy là ngốc nghếch, nhưng chẳng lẽ lại ngớ ngẩn đến nỗi bổn cũ thảm bại cũng soạn lại cho ông xem. Vừa rồi Triển Chiêu cài then, chẳng khác nào tự cung khai cho ông biết.

Triển Chiêu đứng ở cửa, ánh mắt rơi vào trên thân ảnh của phụ thân nằm ở trên giường, trong lòng chợt chùng hẳn xuống. Khí tức kia của phụ thân, Triển Chiêu rõ ràng cảm nhận được, là khí tức của một người còn đang thức. Phụ thân không ngủ, lại cố tình giả vờ đã ngủ, hẳn vì không muốn nhìn mặt mình đây.

Triển Chiêu nén tiếng thở dài. Lỗi, là do bản thân làm ra. Họa, cũng nên tự mình gánh chịu. Lặng lẽ, chàng tiến đến bên giường, hạ cả hai gối quỳ thẳng xuống.

Bao Công mơ màng cảm nhận được hơi ấm cùng hương cỏ xanh của hài tử đã đến bên cạnh, hồi lâu sau lại vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, liền khẽ hé mắt nhìn xem. Mắt vừa mở ra, cảnh tượng bên giường lại dọa ông thiếu điều nhảy dựng.

Triển Chiêu tuy đang quỳ đĩnh trực, đôi môi lại tái nhợt không huyết sắc, vầng trán cao bướng bỉnh đang không ngừng xuất hãn từng giọt lớn như hạt châu. Cặp mắt chắc hẳn vì cơn sốt mà càng thêm long lanh đang đăm đăm hướng về phía ông, vào lúc chạm vào ánh mắt Bao Công liền lập tức biến chuyển. Biểu tình đang bất an cùng tuyệt vọng trong phút chốc đổi thành mừng rỡ cùng kinh hách.

"Phụ thân, cầu người đừng giận hài nhi!"

Bao Công chậm rãi nghiêng người chống tay ngồi thẳng dậy, ánh mắt nghiêm khắc ẩn chút đau lòng vẫn không rời khỏi thân ảnh của hài tử. Đầu vai Triển Chiêu khẽ run lên, chàng cúi đầu thùy mi không dám nói thêm gì.

Vào lúc Triển Chiêu nghĩ mình sắp bị nộ uy trong ánh mắt của phụ thân thiêu đến không thể siêu sinh, Bao Công mới trầm giọng lên tiếng.

"Đứng dậy!"

"Phụ thân," Triển Chiêu chớp mắt, ngơ ngác khẽ ngước lên "Đứng dậy ạ?"

Bao Công trong lòng cảm thấy dở khóc dở cười, ngoài mặt lại quắc mắt hại Triển Chiêu run bắn "Không đứng dậy làm sao nằm lên đây?"

Triển Chiêu cắn môi. Kiếp nạn, chung quy vẫn là kiếp nạn. Chàng loạng choạng chống tay đứng dậy, sau đó ép mình nằm vắt ngang chân phụ thân.

"Chiêu nhi!"

"Dạ?"

"Tự thoát hạ y!"

"Phụ thân!" Triển Chiêu thấp giọng lắp bắp nài nỉ "Không... không thoát có được không? Hài nhi thực sự... thực sự đau... lắm!"

Bao Công trong tâm chấn động, vừa tội nghiệp vừa đau lòng. Ngoài mặt lại trầm giọng lạnh nhạt quát "Mau!"

Ông nhìn con Mèo nhỏ của mình loay hoay chống đầu gối chịu lực trên giường, nâng lên thắt lưng cùng địa phương chịu phạt. Những ngón tay thon dài run rẩy lần mở đai lưng chứa Ngân Long Kiếm, lại bất cẩn làm rơi xuống sàn ngân lên một tiếng thật thanh.

"A!" Triển Chiêu hít sâu một hơi, vải lụa trắng sượt qua vết roi thương, đau đến tê dại. Đầu gối cũng vì đau mà trượt đi. Thân mình chàng không còn nơi chịu lực, đổ ập nằm dán lên đùi phụ thân.

Bao Công thở dài, luồn tay vào trong áo lấy ra bình dược cao, cẩn thận mở nắp.

***

Ở khách phòng sát vách, Bạch Ngọc Đường nằm sấp, tay chân soãi ra vô cùng bất nhã.

Công Tôn Sách trở mình lần nữa, với tay kéo chăn đắp lại cho Bạch Ngọc Đường. Ông tuy đã tự ép bản thân, rốt cuộc đã đến nửa đêm vẫn chưa thể nào ngủ được.

Ông thật muốn bước sang phòng Triển Chiêu xem chàng đã về chưa, lại ngại nỗi chạm mặt Đại Nhân, lại không biết phải tiếp tục thảo luận thế nào. Công Tôn Sách trách bản thân ban tối đã để mất bình tĩnh. Xung động nhất thời của ông, đã lại khiến lũ trẻ vì ông mà gây thêm họa.

Cái họa thích khách kia Công Tôn Sách nhìn thấu được, hẳn là Đại Nhân cũng đã phát hiện ra. Một khi đã phát hiện ra, Đại Nhân tất sẽ mang hài tử mình ra mà hỏi tội trước. Công Tôn Sách nằm thêm một lúc, càng suy nghĩ lại càng lo lắng không yên. "Không được, mình phải đi xem một chút!"

Vừa nâng người ngồi dậy, một chân của Công Tôn Sách liền bị cánh tay trái không bị thương của Bạch Ngọc Đường vắt qua trụ giữ.

"Ngươi làm gì?" Công Tôn Sách mắng khẽ, nhưng Bạch Ngọc Đường rõ ràng vẫn đang say ngủ, tiếng ngáy khe khẽ đều đều, vô nghĩ vô lo.

Công Tôn Sách dù cố sức giằng co, vẫn là không thể nhấc tay của Bạch Ngọc Đường ra được. Nói đến xung động, ông lúc này thật muốn giơ tay vỗ cho Bạch Ngọc Đường vài phát, nhưng chung quy vẫn là không nỡ.

Công Tôn Sách cứ thế bị Bạch Ngọc Đường biến thành gối ngủ mà ôm cứng, bất đắc dĩ dành nằm yên lặng nhìn đỉnh màn, tiếp tục hù dọa bản thân.

***

"Chiêu nhi, còn chưa chịu nín?" Bao Công mắng, "Ta không phải là tiên sinh, mạch ngươi cứ loạn lên thế này ta làm sao mà bắt?"

Bao Công thả tay Triển Chiêu xuống, đoạn đưa khăn ẩm chậm nhẹ lên gáy giúp chàng hạ nhiệt "Lát nữa Triển Trung mang thuốc đến, uống hết rồi ngủ ngay cho ta. Ngày mai sẽ nhờ tiên sinh kiểm tra kỹ lại cho con!"

"Dạ!" Triển Chiêu lại vùi mặt vào trong chăn, giấu đi nước mắt. Mỗi lần được phụ thân ôn nhu chăm sóc, Triển Chiêu đều thật bất lực nhìn bản thân vô thức biến thành một con mèo hoa lấm lem.

"Chiêu nhi!" Bao Công lại gọi

"Dạ?"

"Ban tối, có phải ta đối với tiên sinh hơi có phần quá đáng?"

"Ơ..."

Triển Chiêu sửng sốt ngẩng phắt đầu. Người bị sốt chẳng phải là chàng sao? 

 Phụ thân, tại sao lại có thể bất chợt hỏi ra một câu như thế?

***

(*)  Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn:  diễn nôm là đi tới chân núi tự nhiên sẽ thấy đường để đi tiếp, không lo không lo hị hị.

[THÔNG BÁO THÔNG BÁO THÔNG BÁO (chuyện quan trọng phải nói ba lần hì hì):  Tuần này đây sẽ là chương cuối Chiêu Khang up nha, vì ngày mai muội muội Nhật Hạ sẽ trình làng phiên bản Mèo-của-Chiêu-Khang của Hạ Hạ, hứa hẹn là sẽ đủ muối đủ đường.  Mọi người hóng cùng CK nhé 😁]

》》》》》》》》》《《《《《《《《《

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VietchoChieu https://truyentop.vip/tac-gia/VietchoChieu

Nếu trang web bạn đang viếng thăm không phải Wattpad, có nghĩa là truyện đã bị đạo. Là một độc giả chân chính, mong bạn ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách tôn trọng tác quyền và tẩy chay các trang đạo truyện nhé. Chân thành cảm ơn!

- Chiêu Khang -

》》》》》》》》》《《《《《《《《《


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip