Khai Phong Tiểu Kịch Trường: Phát Minh

Giương cung bạt kiếm!

Đúng. Chính là bốn chữ này!

Bản thân bốn chữ này thì không hẳn sẽ khiến một người đã quen vào sinh ra tử như Triển Chiêu kinh hoảng đến không thốt ra lời.

Mấu chốt, có lẽ nằm ở chỗ ai đang giương cung, ai đang bạt kiếm.

Phải! Chính là nhị vị lão nhân gia. Nộ khí cùng sát khí lững lờ trong không trung, hòa quyện thành một loại không khí đặc quánh không thể dùng để hít thở.

Ngay chính giữa thế trận kinh hoàng đó, Triệu Hổ đang quỳ, khuôn mặt đỏ bừng ngước nhìn Triển Chiêu, môi mấp máy không thành tiếng.

"Triển Đại Ca, mau cứu đệ đi!"

Triển Chiêu tiến thoái lưỡng nan, đành tập trung quan sát sắc mặt nhị vị đại nhân.

Cả thiết diện khó lay của phụ thân lẫn bạch diện nho nhã của tiên sinh đều đã đổi sang một sắc đỏ kỳ quặc.

Lần này thật rất không ổn rồi.

"Phụ thân, tiên sinh..."

Triển Chiêu đã rất cẩn thận dùng thanh âm ngoan ngoãn nhất gọi ra bốn chữ kia, chẳng ngờ vẫn không tránh được sát khí trong mắt nhị vị đại nhân bắn thẳng về phía mình.

"Triển Chiêu, cậu về rồi thì tốt!" Người lên tiếng đầu tiên không phải là phụ thân đại nhân của chàng, mà lại là tiên sinh vốn nho nhã hòa ái. Giọng tiên sinh lúc này tuyệt đối không thể dùng hai chữ hòa ái để hình dung.

Rất lạnh!

"Tiên sinh, tiên sinh... đi đâu vậy ạ?" Triển Chiêu theo bản năng đưa tay nắm lấy vạt nho bào vừa lướt qua trước mặt.

"Cậu..." Công Tôn Sách khựng lại một bước "từ nay phải biết tự chăm sóc mình!"

"Tiên sinh," Triển Chiêu mở to mắt. Tiên sinh không phải là muốn bỏ nhà ra đi đấy chứ? Chàng vô thức ngoái đầu nhìn phụ thân mình đang đứng bên kia phòng. "Tại sao?"

Công Tôn Sách nhếch môi "Đại Nhân đã không tin tưởng ta, ta ở lại đây còn có ý nghĩa gì?"

Triển Chiêu ngẩn ra chưa kịp phản ứng đã bị Triệu Hổ mếu máo xông đến đẩy bắn sang một bên "Tiên sinh, tiên sinh đừng đi. Tiên sinh, ngài không được đi!"

Ầm!

"Yên lặng hết cho bổn phủ!"

◇◇◇

Công Tôn Sách bị sáu đứa trẻ khóc lóc lôi kéo, rốt cuộc cũng không rời đi được. Hiện tại ông đang ngồi sau án thư, trước mặt bày một món vật từa tựa như một miếng da trâu dày gần nửa lóng tay, hình dáng kỳ lạ.

Ông cũng là mới thấy lần đầu.

Công Tôn Sách vươn ngón tay điểm điểm vào vật nọ, trong lòng cũng phải than nhẹ một câu. Cho dù là xét về hình dạng hay tính đàn hồi, vật này quả là có thể dễ dàng gạt người.

Ông lại dùng hai ngón tay kẹp lấy nó nhấc lên cân nhắc. Rất nhẹ.

Chế tác cũng thực công phu.

Bạch tiểu tử, phát minh của cậu rất không tồi. Nhưng mà xét vật phải xét cả công năng. Ta cứ nên tự tay nghiên cứu qua mới biết.

◇◇◇

Bạch Ngọc Đường nghiến răng, bàn tay xoay thêm nửa vòng.

Triệu Hổ kiễng chân nghiêng đầu nương theo, miệng la oai oái "Bạch Đại Ca thả ta ra!"

"Ngươi ngốc phải chừa cho người khác ngốc với chứ!" Bạch Ngọc Đường lại xoắn tai Triệu Hổ thêm nửa vòng "Ta đã dặn dò ngươi ngươi đều không nghe thủng, lỗ tai còn giữ lại làm gì?"

"Bạch Ngọc Đường, thôi đi!"

"Thôi cái gì, ta còn chưa hỏi đến tội của ngươi!"

"Ta không còn lựa chọn nào mà!" Triển Chiêu rầu rĩ "Cho dù ta nhận là ta làm cũng không có ai tin!"

"Vẫn là tội của con hổ ngốc này lớn nhất." Bạch Ngọc Đường hậm hực "Chỉ mỗi chuyện la khóc lúc ăn đòn cũng làm không xong. Ta rõ ràng không nên giúp ngươi!"

Làm ơn mắc oán!

◇◇◇

"Tiên sinh không tin là phát minh của ta có đủ công năng bảo vệ?" Bạch Ngọc Đường lại hậm hực "Đi, chúng ta đến thị phạm!"

Triển Chiêu cảm thấy ngực tưng tức. Chàng thật nhẫn nhịn đến hít thở không thông. Mắt thấy Bạch Ngọc Đường lầm kế khích tướng của Công Tôn tiên sinh, lại không có cách nào nhắc hắn.

Mà chàng cũng không thật tình muốn nhắc nhở hắn đâu. Trận thế hôm trước, tuy là chỉ do hắn tốt bụng làm chuyện xấu, vẫn còn khiến Triển Chiêu hoảng hốt mỗi khi hồi tưởng lại. Nhỡ mà hôm ấy chàng về không kịp. Nhỡ mà tiên sinh thật sự bỏ đi...

Phụ thân phát hiện ra mảnh giáp kia trên người Triệu Hổ, liền hiểu lầm đó là phát minh của tiên sinh. Trong lúc nổi cơn lôi đình liền mắng tiên sinh "nối giáo cho giặc".

Tiên sinh tâm như tro tàn, một lời tranh biện cũng lười không thốt lên.

Triển Chiêu lại rùng mình.

Cho hắn chịu khổ một chút, có lẽ cũng là thiên kinh địa nghĩa.

◇◇◇

"Ơ!"

"Ơ cái gì?" Công Tôn Sách cương quyết "Đây là phát minh của chính cậu. Cậu không dám dùng, có phải chứng tỏ nó không công hiệu?"

"Không công hiệu?" Bạch Ngọc Đường tức khí "Không công hiệu thì tại sao con Hổ ngốc lại bị lộ tẩy?"

Triệu Hổ đỏ bừng mặt. Chàng bị mắng quả thật là không oan. Hôm đó nằm dài lĩnh roi của Bao Đại Nhân, chàng nhất thời quên mất phải theo lẽ thường mà kêu khóc. Chàng còn bận ngẩn người tấm tắc.

"Hộ mông giáp" thực sự là thần kỳ! Một. Chút. Cũng. Không. Đau.

Sau khi bị phát hiện, tất nhiên là... Thôi, chuyện bi ai hãy đừng nên nhắc nữa.

Triệu Hổ ngước lên. Bạch Ngọc Đường đã bạch y tiêu sái bước ra từ sau bình phong. Bàn tay lại rất không tiêu sái vỗ vỗ chỉnh chỉnh đằng sau bàn tọa.

Triệu Hổ thở dài. Triển Chiêu cũng có chút cảm khái. Chế tác tinh xảo thật. Nhìn qua không thể nào biết được bàn tọa người kia còn đang được độn một tầng giáp dày.

Cơ mà, Hổ Tử à, thiên bất dung gian. Đệ vẫn là nên ngoan ngoãn đi. Theo con Chuột làm bậy tất sẽ không bao giờ có kết quả tốt.

Hãy tin Triển Đại Ca.

"Triển Chiêu!"

"Dạ?"

"Cậu đánh thử cho ta xem!"

"Ơ?"

"Ơ cái gì?"

...

"Đánh mạnh vào, cậu đang phủi bụi à?"

◇◇◇

"Chuột, ban nãy là ngươi đang diễn thị phạm cho Hổ Tử xem đúng không?"

"Diễn cái đầu ngươi!" Chuột trắng co chân tung một cước, sau đó liền khổ sở ôm bàn tọa.

"Đau chết ta rồi !"

Hộ mông giáp miễn cưỡng có thể đối phó với trưởng bối trong nhà, tuyệt không nên dùng để đối phó với võ lâm cao thủ.

Khi đó, toàn bộ mảnh giáp kia biến thành hung khí, toàn diện tấn công.

Thực là cả một trời ê ẩm!

◇◇◇

Cha mẹ cãi nhau vì con cái là chuyện thường như uống nước ăn cơm, nên không cần phải bàn thêm.  Chỉ là, làm thế nào để ngăn ngừa tình huống "gian lận" tương tự trong tương lai để bảo vệ... hòa bình trong nhà đây?

Bao Papa đập bàn.  Giữ lại cho các  ngươi mặt mũi các ngươi không chịu, vậy thì từ nay cứ như con nhà người ta!

Mát mẻ mà chờ roi nhá!

》》》》》》》》》《《《《《《《《《

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VietchoChieu https://truyentop.vip/tac-gia/VietchoChieu

Nếu trang web bạn đang viếng thăm không phải Wattpad, có nghĩa là truyện đã bị đạo. Là một độc giả chân chính, mong bạn ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách tôn trọng tác quyền và tẩy chay các trang đạo truyện nhé. Chân thành cảm ơn!

- Chiêu Khang -

》》》》》》》》》《《《《《《《《《








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip