Ngoại Truyện 4 (Trung): Quan Đạo
Triển Chiêu sau khi chia tay Triệu Hổ, liền một người một kiếm, theo quan đạo chạy suốt nửa canh giờ mới rẽ đường nhỏ tìm lên một ngôi miếu hoang tạm nghỉ qua đêm.
Đặt hành trang nhỏ gọn vào dưới đầu, Cự Khuyết ôm trong ngực, Triển Chiêu ngẩng mặt ngắm vành trăng khuyết treo trên đỉnh trời.
Hôm ấy chàng cũng ngẩn người nhìn sững vầng trăng khuyết trên trán Bao Đại Nhân.
Con người phục sức đơn sơ giản dị mà vẫn tỏa ra một vẻ uy nghi trấn người đó vừa mới mắng chàng. Triển Chiêu chẳng phải là chưa từng bị mắng, nhưng trưởng bối trong nhà tất nhiên không thể tính. Lời của lũ cuồng đồ thảo khấu Triển Chiêu càng không để vào tai.
Ra tay cứu người lại bị người khiển trách, tình cảnh ấy thực sự Triển Chiêu chỉ mới lâm phải lần đầu. Cho dù từ bé đã được dạy dỗ nghiêm cẩn, Triển Chiêu vẫn không ngăn được cảm giác bất bình nhen nhóm trong tâm. Nhưng vào lúc ánh mắt chàng chạm phải nhãn thần kiên định cùng chính trực của người kia, Triển Chiêu lại ngẩn người.
Dưới vầng trăng khuyết kỳ lạ trên trán, đôi mắt người kia tuy nghiêm khắc lại ẩn chứa quan hoài.
Quan hoài?
Triển Chiêu vì ánh mắt kỳ lạ này, đã âm thầm theo Bao Công về Định Viễn, lại từ Định Viễn theo đến Đoan Châu. Cuồng đồ thảo khấu trên đường đi không kẻ nào dám đến gần, vì một thanh cổ kiếm vô thanh tức sẽ kề lên cổ chúng.
Triển Chiêu cắn môi, cau cau sống mũi, tự đỏ mặt cười bản thân. Có ai như chàng, hành hiệp mà phải lén la lén lút, lại có khác gì những phường trộm đạo.
***
Bao Công trầm ngâm, nhìn mâm cơm một canh hai mặn tươm tất trên bàn, lại nhìn đến bốn tên cướp đứng trước mặt. Buổi sáng giương nanh múa vuốt là thế, giờ kẻ lúng túng ngắm đất, người bâng quơ nhìn trời.
Bao Công hướng đến người trẻ tuổi nhất, hòa hoãn cất giọng "Cậu tên gì?"
"Bao Đại Nhân, tiểu nhân là Triệu Hổ!"
"Còn cậu?" Bao Công lại hướng đến một người khác, khuôn mặt chữ điền vuông vức, chất phác cương nghị
"Tiểu nhân là Trương Long," Trương Long ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sáng quắc kia, trong lòng không hiểu sao lại lập tức nghĩ đến thiếu niên họ Triển. Cả hai đều sở hữu một loại khí chất kỳ lạ bức người.
Vương Triều thấy hai đệ đệ kết nghĩa đã xưng họ tên, cũng không đợi nữa, lập tức tiến lên trước một bước, cẩn thận cung tay thi lễ. "Bao Đại Nhân, tiểu nhân Vương Triều, nhị đệ Mã Hán. Hôm nay bốn chúng ta mạo phạm, xin Bao Đại Nhân đại lượng miễn xá!"
"Các ngươi đều là trai tráng mạnh khỏe có võ nghệ, tại sao lại chọn làm cướp?" Bao Công giọng tuy không cất cao, lại khiến cả bốn người đứng trước mặt đồng loạt lạnh mình.
"Bao Đại Nhân, chúng ta cũng không phải muốn làm cướp..." Vương Triều lúng túng mở lời, nói được một câu lại không biết phải tiếp tục thế nào, đành đứng cúi đầu. Mã Hán thấy thế vội đỡ lời "Chúng ta mỗi người đều có chuyện riêng, nhất thời khó có thể kể hết..."
"Nếu đã như vậy, tất cả ngồi xuống đi!"
"Bao Đại Nhân?" Cả bốn đồng loạt ngẩn ra
"Các ngươi cũng chưa dùng cơm có phải không?" Bao Công nhìn sang Bao Hưng "Mau đi tìm thêm chén đũa! Chúng ta vừa ăn vừa nói!"
"Bao Đại Nhân, không cần phiền đến Bao huynh, ta đi là được!" Triệu Hổ vội vã giành với Bao Hưng mà chạy đi, trong lòng không hiểu sao lại có chút phấn khích. Người này, Thanh Thiên đại lão nhân gia, thật sự là một người rất tốt.
Rất bao dung. Cũng rất hiền hòa!
***
"Nhị thiếu gia!" Một hán tử trung niên mồ hôi nhễ nhại đang chật vật len lỏi giữa dòng người, hai tay lại còn vướng víu hai con tuấn mã đen tuyền, đành chỉ vươn cổ gọi váng lên "Nhị thiếu gia, ta thấy cậu rồi, cậu đừng chạy nữa!"
Triển Chiêu thở dài, biết thế hôm qua chàng đã không xung động rủ Triệu Hổ bước vào Lục Ngọc Bảo. Cứ trực tiếp đưa cho người kia vài lạng bạc có phải yên ổn hơn không. Giờ thì tốt rồi, hành tung bại lộ. Mà sao lại trùng hợp đến vậy, tại sao Trung thúc lại như đã phục kích sẵn trong vùng này?
Chàng vội vàng rẽ vào một đường nhỏ, không khéo lại suýt đâm sầm vào một thầy thuốc gầy gò. Người này bị dọa sợ, cờ phướn cùng hòm tráp đều rơi tứ tung xuống đất.
"Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi!" Vào lúc Triển Chiêu cúi xuống nhanh chóng thu lại đồ đạc bị rơi rớt, Triển Trung cũng kéo hai thớt ngựa lướt ngang qua. Cờ phướn trong tay thầy thuốc kia vừa vặn che chắn tầm nhìn, giấu đi kẻ đang muốn trốn.
Triển Chiêu đứng lên giao lại các thứ cho thầy thuốc, lúc này mới nhận ra bản thân đã thoát hiểm rồi, liền vui vẻ ôm chầm lấy người kia mà lắc "Đa tạ! Đa tạ!"
Thầy thuốc kia bị lắc đến hoa cả mắt "Được rồi được rồi, mau thả ta ra!"
Triển Chiêu cười, có chút xấu hổ mà buông tay. Chàng xốc lại cổ kiếm, xoay người định rời đi thì một lời của người kia lại thành công khiến chàng khựng lại.
"Cậu, vẫn là nên về nhà một chuyến đi thôi!"
Triển Chiêu nhìn lại, thầy thuốc nọ râu ba chòm đen nhánh, ánh mắt sắc bén, tương phản hẳn với những đường nét nhu hòa khác trên gương mặt. Bên khóe môi ẩn chút ý cười.
"Tiên sinh, Triển Chiêu thất lễ. Xin hỏi quý tánh phương danh?"
"Triển nhị thiếu gia, ta là Công Tôn Sách!"
Dứt lời liền mỉm cười bỏ đi. Triển Chiêu nheo nheo mắt nhìn theo.
Công Tôn Sách?
***
Triển Chiêu tái ngộ Công Tôn Sách đã là sau khi Bao Công bị truất miễn tại Đoan Châu, phải phụng chỉ về Khai Phong thuận theo hình bộ tra xét. Triển Chiêu được tin, ngày đêm không nghỉ cưỡi ngựa từ Thường Châu đến kinh thành.
Chàng sau đó đêm khuya cầm Cự Khuyết sử khinh công xông vào ngự thư phòng, dự định chỉ để lại cáo trạng cùng điềm chỉ của dân chúng hai châu Đoan Từ nhằm minh oan cho Bao Công, chẳng ngờ lại gặp phải một đêm Tống Nhân Tông Triệu Trinh thức muộn. Triển Chiêu bất đắc dĩ đành phải kề kiếm sát cổ hoàng đế, dí cáo trạng sát vào tận long nhan ép đọc. Sau đó nhân lúc hoàng đế bừng bừng xung động vì những gì trên cáo trạng, chàng thừa thế thoát ra ngoài.
Hai ngày sau, nội thị phụng ý chỉ của hoàng đế, vời Bao Công vào cung. Khi trở về, Công Tôn Sách cùng bốn người Vương Mã Trương Triệu theo Bao Công chuyển từ hành quán sang Khai Phong phủ.
Lệnh đầu tiên của Khai Phong Phủ Doãn giao phó xuống cho tứ đại hộ vệ, chính là truy nã Nam Hiệp Triển Chiêu Triển Hùng Phi.
"Bao Đại Nhân truy nã ta?" Triển Chiêu phiền muộn nhìn Triệu Hổ "Đại Nhân vì cái gì lại muốn truy nã Triển Chiêu?"
"Ngươi còn nói!" Mã Hán nắm chuôi đao hừ khẽ "Còn không phải ngươi chạy vào trong cung náo loạn một trận hay sao?"
Triển Chiêu lại càng phiền não "Hoàng đế ngày hôm đó tuyệt đối không nhìn thấy ta mà, làm thế nào chỉ đích danh ta mà truy nã được?"
Trương Long thở dài, vỗ vai Triển Chiêu "Ta không ngờ nhìn đệ trầm ổn, khi xung động lên cũng thật không xem trời đất ra gì!"
Vương Triều thủy chung vẫn chưa lên tiếng, lúc này mới chép miệng " Đoán già đoán non cũng không ích gì? Cậu cứ lập tức theo chúng ta về gặp Bao Đại Nhân, hẳn là mọi chuyện sẽ rõ thôi!"
Triệu Hổ mở to mắt, lắp bắp "Đại ca, không được đâu! Lỡ mà Đại Nhân muốn xử tội huynh ấy thì làm thế nào?"
Vương Triều lắc đầu không biết trả lời thế nào. Triển Chiêu thùy mi suy nghĩ một lát, đoạn nắm lấy Cự Khuyết đứng bật dậy "Đi thôi! Ta cũng không nên để các huynh đệ phải khó xử!"
》》》》》》》》》《《《《《《《《《
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VietchoChieu https://truyentop.vip/tac-gia/VietchoChieu
Nếu trang web bạn đang viếng thăm không phải Wattpad, có nghĩa là truyện đã bị đạo. Là một độc giả chân chính, mong bạn ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách tôn trọng tác quyền và tẩy chay các trang đạo truyện nhé. Chân thành cảm ơn!
- Chiêu Khang -
》》》》》》》》》《《《《《《《《《
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip