Ngoại Truyện 7: Tiên Sinh Của Ai? (6)
Bao Công nhấc một viên lưu ly từ trong cẩm hộp lên, nâng ngang tầm mắt. Lưu ly trong suốt không nhiễm một tia tạp vật, không rõ Lục Ngọc Bảo tìm về từ đâu.
Quan trọng hơn cả, là vì sao đột nhiên Triển Chiêu lại cần đến chúng?
Tìm về để làm lễ vật? Cho dù là vậy, cũng không cần đến cả Lục Ngọc Lệnh cũng phát ra?
Ban nãy ông cũng không hỏi nhiều, chỉ úy lạo Tần Thiên vài câu, hứa sẽ giao vật tận tay Nhị Thiếu Gia của lão, sau đó liền cho người lui.
Khi ông đến phòng Triển Chiêu, chăn màn trên giường vẫn còn gấp gọn. Xúc cảm của lần vải mát lạnh dưới tay cùng hương nắng chưa phai tố cáo chủ nhân của chúng chưa hề dùng qua. Lại thêm bồn rửa tay cùng khăn mặt khô không khốc, ông có thể khẳng định đứa bé kia cả đêm đều không về. Cả đêm bôn ba bên ngoài, lại huy động cả người của Triển Gia, rốt cuộc ngay dưới mí mắt ông, nó lại đang giấu diếm chuyện gì?
Triển Chiêu tóc tai tán loạn, mồ hôi cùng sương sớm khiến cả lưng áo sẫm màu, trên má trái nơi lúm đồng tiền thỉnh thoảng xuất hiện, giờ lại lem một vệt đất cát. Bộ dáng thảm hại như một con mèo hoang.
"Đi đâu về?"
Thanh âm trầm trầm nghe không ra hỉ nộ, lại khiến Triển Chiêu giật bắn mình. Dự định ban đầu là trốn về phòng thay đổi y phục, sau đó mới đến gặp phụ thân xem tình hình ra sao hiện tại đã bất thành.
Rất nhanh, chàng nhận ra vật thể lấp lánh phụ thân đang nhẹ nhàng thả trở vào trong cẩm hộp. Ánh sáng phát ra thật chói mắt. Triển Chiêu thùy mi.
Mình về trễ rồi! Tần thúc, sao lại có thể làm việc nhanh đến thế?
Thiên, quả nhiên bất dung gian.
Bao Công nhìn thân ảnh chật vật trước mặt, bất đắc dĩ nhịn lại ý định muốn lập tức lấy khẩu cung. Ông từ tốn đóng lại cẩm hộp đẩy ra phía trước "Tần Thiên muốn ta chính tay giao vật này cho con. Hiện giờ không có thời gian, chiều nay sau khi ta tảo triều hồi phủ, đến thư phòng tìm ta!"
Đến thư phòng tìm ta... Đến thư phòng tìm cha... Ai, đầu óc Triển Chiêu lại thêm vài phần váng vất.
***
"Hôm nay Hoàng Thượng không tảo triều. Các vị, xin hãy hồi phủ nghỉ ngơi."
Thanh Thiên Bao Đại Nhân sắc mặt càng lúc càng nặng nề.
Lục Ngọc Bảo sáng tinh mơ giao ngọc đến Khai Phong Phủ, Triển Chiêu đi cả đêm không về, hoàng thượng sáng nay không tảo triều, Công Tôn tiên sinh miệt mài nhốt mình trong viện, Trương Long Triệu Hổ từ sau cơm chiều hôm qua hoàn toàn không thấy bóng dáng, Vương Triều Mã Hán đứa nào đứa nấy đều mang quầng thâm dưới mắt, sa sút tinh thần.
Thế mà ông hỏi tới chúng vẫn một mực mạnh miệng trấn an, bảo ông rằng không hề có chuyện.
Bao Công không tin.
"Vương Triều!"
"Dạ, Đại Nhân?"
"Triển Chiêu đêm qua đã đi đâu?"
"Thuộc hạ... Thuộc hạ không..."
"To gan!" Bao Công quát lên. Kiệu phu bị giật mình khiến cả cỗ kiệu chao đảo "Bổn phủ có phải càng ngày càng dễ dối gạt?"
Vương Triều mặc kệ bản thân đang ở trên đường lớn, xoay người đối cửa kiệu hạ hai gối quỳ đánh thịch "Thuộc hạ không dám!"
Mã Hán đi bên trái kiệu thấy đại ca quỳ xuống cũng vội vã quỳ theo.
"Mau đứng lên!" Bao Công thấy thế lại càng giận "Hai ngươi thành thật trả lời ta, nếu không đừng trách ta phải ra tay trách phạt!"
***
Triển Chiêu chỉ mới vừa tắm xong, y phục còn chưa chỉnh tề đã nghe nha dịch báo phụ thân đã hồi phủ. Sao lại nhanh như thế, chàng thật có chút trở tay không kịp rồi.
Triển Chiêu buộc vội tóc, khoác bừa ngoại y, cầm cẩm hộp hướng phòng Bạch Ngọc Đường mà chạy. Đến nơi chàng cũng không khách khí, một cước đạp tung cửa phòng "Dậy đi!"
"Mèo, ngươi điên cái gì?" Bạch Ngọc Đường lật người tặng Triển Chiêu bóng lưng "Ta buồn ngủ lắm, không chơi với ngươi đâu!"
"Cha ta gọi ta đến thư phòng!"
"Thì ngươi đi đi, nói với ta làm gì? Á, ngươi nói gì?"
Triển Chiêu thở dài "Ngươi nên lợi dụng lúc cha ta còn chưa tra đến, lập tức đem trả lưu ly ngươi trộm cho Hạ phủ đi!"
May ra thì bớt được một tội!
Bạch Ngọc Đường ngồi bật dậy thủ thế "Không được! Không có lưu ly chúng ta đều không xong!"
Triển Chiêu cắn răng "Ngươi bàn trước với ta không được sao? Lưu ly Phù Tang tuy quý hiếm, nhưng cũng không phải là không thể tìm được. Ở đây ta có, ngươi xem viên nào vừa vặn thì dùng. Còn viên kia ngươi trả về Hạ phủ nhanh lên!"
Bạch Ngọc Đường nghi ngờ, vươn tay đoạt lấy cẩm hộp, trong giọng nói có chút mất mát không cam tâm. Cả buổi chiều hắn đã cất công lùng sục tất cả các tiệm bán ngọc ở kinh thành rồi kia mà "Ngươi ở đâu tìm ra, làm sao có được?"
"Sau này có thời gian sẽ nói cho ngươi." Triển Chiêu thúc giục "Giờ thì nhanh đi đi!"
"Lại định đi phá phách ở đâu?" Công Tôn Sách đứng ở đằng sau khẽ khàng lên tiếng hỏi.
"Cẩn thận!" Triển Chiêu sợ Bạch Ngọc Đường bổn cũ soạn lại, nhoài cả người lên giường đoạt lại hộp ngọc lưu ly. Lần này mà lại bị hủy thì đừng nói Khai Phong Phủ, cả thanh danh Đại Tống cũng không còn.
Công Tôn Sách đứng ở chân giường, cầm quạt xếp vỗ Triển Chiêu nhắc nhở "Đại Nhân cho người gọi cậu từ nãy, tại sao vẫn ở chỗ này náo loạn?"
Tiên sinh! Người có thể đi cùng con không? Triển Chiêu rất muốn có thể nắm lấy tay áo kia mà cầu khẩn.
Chỉ là, chàng vừa sực nhớ lại. Người đang giận bọn họ nhiễu loạn chính là Tiên Sinh nha. Ba vết roi hôm qua bị tiên sinh đánh chàng vẫn chưa kịp xử lý, ban nãy lúc tắm rửa Triển Chiêu vẫn còn phải cắn răng kia.
"Này!" Bạch Ngọc Đường thầm thì "Mèo, ngươi không sao chứ?"
Triển Chiêu cẩn thận đặt hộp đựng ngọc lên đầu giường, sau đó mới trở dậy vuốt lại vạt áo "Không gì!"
Bây giờ tất nhiên là không sao rồi. Lát nữa thì ta không biết. "Ngươi nhớ nhanh đi đi!"
"Muốn hắn đi đâu?" Công Tôn Sách bực bội, trở cán quạt gõ trán Triển Chiêu "Không đi đâu cả, hôm nay ta có việc gấp cần Tiểu Bạch làm! Cha cậu có hỏi thì cứ nói như thế."
Triển Chiêu tận lực giữ cho khóe môi khỏi run. Tiên Sinh, ngài đang che chở cho Bạch Ngọc Đường?
***
Vương Triều tránh ánh mắt dò hỏi của Triển Chiêu, quay đầu nhìn mông lung sang hướng khác. "Đại Nhân đợi đệ ở bên trong!"
Triển Chiêu gật đầu đi lướt qua, trong dư quang chàng hình như thấy Vương Đại Ca đưa tay ra đằng sau xoa xoa.
Triển Chiêu lắc nhẹ đầu nhấc khóe môi cười khổ. Nhất định là mình đã bị vết roi hành mà sinh ra ảo giác!
》》》》》》》》》《《《《《《《《《
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VietchoChieu https://truyentop.vip/tac-gia/VietchoChieu
Nếu trang web bạn đang viếng thăm không phải Wattpad, có nghĩa là truyện đã bị đạo. Là một độc giả chân chính, mong bạn ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách tôn trọng tác quyền và tẩy chay các trang đạo truyện nhé. Chân thành cảm ơn!
- Chiêu Khang -
》》》》》》》》》《《《《《《《《《
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip