Ngoại Truyện: Ngự Tứ Kim Giản (Trung)

Cái gọi là xử lý vết thương, đối với Triển Chiêu, chính là "mắt không thấy tâm không phiền", phiên phiến cho có. Vết thương không phạm chỗ hiểm, lại không có độc, có gì mà phải lo.
Hậu quả là đầu canh ba, tiểu vương gia của Nam Thanh Cung lại phải bôn ba một chuyến, từ Tướng Quốc Tự chạy về Khai Phong Phủ nha.
"Ai?"
"Tiên sinh, đừng hô hoán, là ta!"
"Hổ Tử, cậu không phải đang ở Tướng Quốc Tự với Bát Vương Gia sao? Tại sao đêm hôm lại trở về? Cậu cần gì? Sao lại lục lọi phòng của Triển hộ vệ?"
Triệu Hổ thở dài. Nhiều câu hỏi thế này, chàng trả lời câu nào trước đây? Thôi thì cứ mang luôn Tiên Sinh lên Tướng Quốc Tự cho tiện.
"Này, khoan, ta còn chưa chải đầu thay áo!" Công Tôn Sách vùng vẫy kêu lên "Hòm... hòm thuốc của ta nữa! Cậu khoan một tí..."
***
Công Tôn Sách rụt tay lại, giật cả mình. Sốt đến thế này, hẳn là hàn khí đã thấm vào phế phủ. Khí trời Khai Phong đang khô hanh, trên núi tuy cũng lạnh hơn nhiều, nhưng không thể nào lại khiến một kẻ đã quen bôn ba như Triển Chiêu nhiễm hàn khí đến sốt bừng bừng như thế.
Triệu Hổ tránh ánh mắt sắc như dao của Công Tôn Sách "Huynh ấy... ban chiều hình như nhảy xuống hồ sen!"
Quai hàm Công Tôn Sách vô thức siết lại. Giỏi rồi! Mùa đông nhảy xuống hồ sen! Hết trò nghịch rồi à? Mà này, "Hồ sen?"
"Phải ạ," Triệu Hổ bĩu môi, khẽ hất đầu về phía tấm bình phong "Là hoàng huynh làm rơi đồ vật, bắt Triển Đại Ca xuống tìm!"
Công Tôn Sách bạo phát, lật người Triển Chiêu qua vỗ đánh chát một chưởng.
"Đau!" Triển Chiêu nửa tỉnh nửa mê, giọng mũi nghèn nghẹn kêu lên một tiếng.
"Biết đau sao?" Công Tôn Sách mắng, hai tay đã lưu loát tiếp lấy khăn ẩm Triệu Hổ đưa tới, vạch lưng áo định lau vào giải nhiệt.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng ông vẫn bị vết thương ngang dọc khiến cho sững sờ. "Chưa xử lý qua sao?"
Triệu Hổ bối rối "Huynh ấy nói tự xử rồi mà..."
Công Tôn Sách cảm thấy đầu óc có hơi váng vất, tay cầm khăn ẩm cũng phát run.
Triển Chiêu khẽ cựa quậy, nhưng thủy chung cũng không phát ra tiếng động nào trong suốt quá trình ông xử lý vết thương. Lúc ông lật người chàng lại, mới phát hiện ra Triển Chiêu tỉnh rồi.
"Hừ!" Ông mặc kệ ánh mắt đang long lanh vì sốt đầy ý tứ cầu tình kia, cúi đầu tiếp tục xử lý những vết thương trước ngực.
"Tiên... tiên sinh đến lúc nào vậy ạ?"
"Hừ!"
"Tiên sinh, chỉ là thương ngoài da, thật tình không đáng ngại!"
Công Tôn Sách tức giận đến muốn ho khan, chụp lấy một cổ tay Triển Chiêu. Chàng bối rối không hiểu ý tứ của ông, nhưng cũng không dám chống cự. Công Tôn Sách ép mu bàn tay của chàng lên trán mình, rồi buông ra. "Tự xem ngươi đi!"
Triển Chiêu ngốc ngốc đưa mu bàn tay lên trán mình. À, chả trách tiên sinh giận, chàng thế mà lại sốt rồi!
Thật ra không sốt mới là lạ. Triển Chiêu thoáng hồi tưởng lại cảm giác lúc dòng nước ngầm dưới đáy hồ kéo mình vào cửa động kia, cảm giác những thân sen đầy gai đan lại trên đầu thành một chiếc lưới, càng lúc càng siết chặt quanh buồng phổi, đau nhức bức bối...
Triển Chiêu vô thức rùng mình.
Công Tôn Sách tinh tế nhận ra chút hốt hoảng mờ mịt vừa thoáng hiện trong đôi con ngươi vốn trong suốt, lòng khẽ chùng xuống "Không sao rồi!"
Triển Chiêu chớp mắt. Yết hầu chuyển động như muốn nói lại thôi. Công Tôn Sách dùng khăn sạch lau chút thuốc còn vương trên tay, sau đó mới giúp Triển Chiêu kéo lại vạt trung y cho ngay ngắn. "Nói rõ ràng cho ta nghe, cậu ở dưới nước bao lâu?"
"Không lâu ạ," Giọng Triển Chiêu hơi khàn.
"Không lâu là bao lâu?"
"Hai..."
"Hai nén nhang?" Triệu Hổ nhanh nhảu giúp đỡ
"Không," Triển Chiêu vô thức nhích người ra sau một chút "Hai... canh giờ!"
"Cái gì?" Công Tôn Sách sửng sốt " Ngươi vì cái gì lại lăn lộn ở dưới nước hai canh giờ?"
"Tiên sinh bớt giận, Triển Chiêu cũng không muốn, chỉ là... chỉ là..."
Sau khi bị cuốn theo mạch nước ngầm vào trong thạch động, Triển Chiêu vốn đã muốn phá núi tìm đường thoát ra cho nhanh. Chỉ hiềm một nỗi, thạch động này hẳn là nằm ở trung tâm cấm địa của Tướng Quốc Tự, nếu để tăng nhân bắt gặp sẽ rất khó xử. Mày mò tìm thêm gần một canh giờ, Triển Chiêu mới tìm được một đường suối ngầm thứ hai, mạo hiểm nhảy xuống lặn thêm một lần...
Công Tôn Sách nghe Triển Chiêu sơ sài vài lời kể lại, toàn thân cũng muốn phát sốt. "Vì cái gì lại khó xử? Cấm địa của Tướng Quốc Tự cũng là thiên hạ của thiên tử, ngươi đang hộ giá, có lỡ bước vào cũng có thể giải thích được cơ mà!"
"Tiên sinh, nhưng hoàng thượng lên Tướng Quốc Tự không muốn tuyên dương!"
Công Tôn Sách trầm mặc. Nói không tuyên dương, không bằng nên nói hoàng thượng chính là lại trốn cung vi hành?
"Triển Chiêu!"
"Dạ!"
"Cậu dù gì cũng không biết bơi, lần sau không được cậy mạnh như thế nữa, nghe rõ chưa?"
"Tiên sinh, cầu người..."
"Được rồi, nếu Đại Nhân không hỏi tới, ta sẽ không nói!"
"Tiên sinh..."
Công Tôn Sách lắc đầu, cầm dược hoàn đưa sang. Ông vẫn còn đang giận lắm, nó còn muốn ông hứa hẹn bao che ư? Lần này Công Tôn Sách ông không làm được, mà dù được, ông cũng không muốn làm.
Cậy mạnh hại thân, nó cũng không suy nghĩ cho cảm thụ của ông, của cha nó một chút! Lần này không dọa cho nó sợ mà chừa, lần sau chỉ sợ là quá trễ.
***
》》》》》》》》》《《《《《《《《《
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VietchoChieu https://truyentop.vip/tac-gia/VietchoChieu
Nếu trang web bạn đang viếng thăm không phải Wattpad, có nghĩa là truyện đã bị đạo. Là một độc giả chân chính, mong bạn ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách tôn trọng tác quyền và tẩy chay các trang đạo truyện nhé.
Truyện chính chủ Wattpad không những hoàn toàn miễn phí, mà còn giúp điện thoại cùng máy tính của bạn tránh được nguy cơ bị nhiễm virus từ các trang đạo truyện.
Chân thành cảm ơn!
- Chiêu Khang -
》》》》》》》》》《《《《《《《《《
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip