14.☁️🌱
Hơi thở của Tưởng Vân phả vào tai nàng ngày càng gần, Vương Hiểu Giai theo bản năng hơi rụt cổ né tránh.
Tưởng Vân há miệng ngậm lấy vành tai của Vương Hiểu Giai, khẽ mút. Xúc cảm mềm mại
khiến Tưởng Vân mê đắm, tay bắt đầu không yên phận từ từ len vào lớp áo mỏng manh của nàng, chạm vào da thịt mát lạnh ở thắt lưng, xoa nắn. Cô nâng người nàng ngồi dậy, hai tay nắm lấy hai bên góc áo Vương Hiểu Giai định kéo lên thì nàng đã chặn tay cô lại.
" Để em tự làm"
Theo động tác của Vương Hiểu Giai chiếc áo thun rộng được kéo lên cao qua khỏi đầu rồi rơi xuống bên cạnh, hai khỏa đầy đặn được giữ bởi bra đen đập vào mắt Tưởng Vân, cô thấy miệng lưỡi khô khốc. Nắm lấy tay Vương Hiểu Giai đặt lên nút áo sơ mi, câu khóe môi xấu xa nói.
" Vậy em cũng làm giúp chị đi"
Vương Hiểu Giai cắn môi ngón tay run run mở từng nút áo sơ mi của Tưởng Vân, nàng có thể thấy thấp thoáng cơ bụng hiện ra sau vạt áo, quá mê người rồi. Trong lúc Vương Hiểu Giai còn đang bị vẻ đẹp của cơ bụng mê hoặc thì Tưởng Vân từ lúc nào đã tìm đến sau lưng nàng chỉ nghe một tiếng "tách" bra đen trở nên lỏng lẻo rơi xuống theo bờ vai trắng.
Nàng vẫn chưa kịp phản ứng lại một lần nữa bị Tưởng Vân đây ngã, môi chạm môi, đầu lưỡi tìm đến nhau, mãnh liệt như cuồng phong. Tay cô không biết từ lúc nào đã sờ đến nơi đầy đặn nhô cao của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, đầu ngón tay khẽ lướt qua điểm hồng, ma sát cho đến khi cảm nhận nó đứng sững. Cô rời đôi môi sưng đỏ của Vương Hiểu Giai dọc theo cổ trắng noãn đến xương quai xanh để lại vài dấu hôn rồi đến địa phận nơi tay cô đang quấy phá.
Cảm nhận được đôi môi của cô từ từ xuống thấp hơn, cho đến khi nhìn thấy Tưởng Vân dừng lại trước ngực mình, Vương Hiểu Giai biết cô định làm gì, nàng xấu hổ kêu lên nhưng tiếng kêu hóa thành nỉ non khi Tưởng Vân cúi đầu xuống.
" Đừn...g ưm~"
Vương Hiểu Giai bị Tưởng Vân kích thích, bụng dưới truyền đến một cảm giác xa lạ, nàng cắn chặt môi muốn ngăn những âm thanh kì lạ của bản thân.
" Đừng nhịn, chị muốn nghe"
" Chị xấu xa..."
" Xấu xa như thế nào?" Tưởng Vân ngẩng đầu, môi mỏng khẽ nhếch.
" Như thế này?"
" Hay thế này?"
Mỗi câu thế này cô sẽ mút lấy ngực nàng rồi buông. Vương Hiểu Giai không chịu nổi mà bật ra tiếng rên.
Tưởng Vân sờ đến cánh môi vẫn còn dấu răng của nàng, hôn xuống. Ánh mắt vừa mê luyến vừa thâm tình nhìn Vương Hiểu Giai.
" Vương Hiểu Giai chị chỉ muốn xấu xa với em thôi"
Lạc trong đôi mắt của cô, sự ngọt ngào của Tưởng Vân chiếm lấy trái tim nàng. Vương Hiểu Giai câu lấy cổ Tưởng Vân, kéo nụ hôn sâu hơn. Men say tưởng chừng đã tan đi giờ phút này như quay trở lại, hai thân ảnh quấn chặt lấy nhau, quần áo còn vướng trên người từ lúc nào đã nằm trên sàn nhà.
Ngón tay thon dài trượt xuống hoa huyệt đã ẩm ướt vì những động tác khêu khích của Tưởng Vân, ngón giữa ở nơi non mềm của nàng gãy nhẹ, mặt khác tiếp tục chăm sóc nhũ hoa màu hồng đẹp mắt của nàng, kích thích cho chất lỏng ra nhiều hơn, cô muốn Vương Hiểu Giai sẽ bớt đau hơn một chút.
Hai nơi nhạy cảm nhất bị trêu chọc cả người Vương Hiểu Giai run rẩy, nàng gọi tên cô trong vô thức.
" Vân bảo..."
Âm thanh mềm như nước lọt vào tai Tưởng Vân như một liều thuốc kích thích đánh bay sự kiên nhẫn của cô.
" Vương Hiểu Giai chị yêu em"
Ngón tay xuyên qua lớp màn mong manh.
Cơn đau ập đến, Vương Hiểu Giai nhíu chặt mày, nàng đã nghe rằng lần đầu sẽ rất đau chỉ là không nghĩ sẽ đau như vậy, đau đến rơi nước mắt. Có chút ủy khuất kêu tên cô.
" Vân bảo"
Tưởng Vân đau lòng hôn hôn nàng, dỗ dành.
" Chút nữa sẽ không sao"
" Ừm..."
Vương Hiểu Giai ngoan ngoãn gật đầu, nước mắt ứa ra bên khóe mắt. Bộ dạng đáng yêu, thật muốn ức hiếp nàng. Tưởng Vân khẽ di chuyển ngón tay để Vương Hiểu Giai chậm rãi làm quen.
Cảm giác đau rát dần biến mất, thay vào đó là sự dễ chịu truyền đến từ hạ thân, chân mày Vương Hiểu Giai từ từ giãn ra.
Tưởng Vân nắm lấy từng biểu cảm của người dưới thân, biết đã đến lúc cô tăng nhanh tốc độ, thêm một ngón tay tiến vào nơi chật hẹp của nàng.
Từng đợt khoái cảm truyền đến, Vương Hiểu Giai giống như đang ở trên một con thuyền lênh đênh giữa biển bị sóng biển đánh lắc lư không tìm được điểm tựa.
" Vân bảo...chậm một chút~"
Sự khít khao của nàng không ngừng giữ lấy ngón tay của Tưởng Vân, càng kích thích cô đẩy nhanh động tác, âm thanh động tình của Vương Hiểu Giai khiến cô trở nên hưng phấn, đường cong hoàn hảo theo cái cong người của Vương Hiểu Giai phơi bày toàn bộ, bộ ngực trắng như tuyết ưỡn cao như mời gọi, cô không chút chần chừ ngậm lấy, phía dưới càng gia tăng tốc độ ra vào.
" Ưm...ưm...chậm...em không chịu được" Ngón tay của Tưởng Vân tìm đến những nơi sâu nhất mà tiến vào, một lần lại một lần kích thích, ngoài âm thanh rên rỉ kích tình cùng tiếng thở dốc còn loáng thoáng nghe được tiếng nước.
Vương Hiểu Giai đỏ mặt, dựa vào Tưởng Vân mặc cô làm loạn trên cơ thể. Khoái cảm mãnh liệt tích tụ thành một điểm đến một khoảng khắc không thể chịu được nữa mà bùng nổ, Vương Hiểu Giai bấu chặt vào người Tưởng Vân, chất lỏng từ hạ thân tuôn trào, cả người nàng run rẩy kịch liệt.
" Ướt hết tay chị rồi" Tưởng Vân xoa nhẹ lưng Vương Hiểu Giai, xoay người lấy khăn lau cho nàng.
" Chị đừng có nói mấy lời kì quái đó nữa, xấu hổ chết đi được!" Nàng ôm mặt, để cô giúp mình xử lý.
Tưởng Vân xong việc liền mỉm cười, ôm lấy Vương Hiểu Giai. Chỉ là chưa được nửa phút sau cô bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm, lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an.
Quả nhiên...
" Vân bảo em cũng muốn làm chị"
" Tự nhiên chị mệt quá, thôi đi ngủ thôi" Tưởng Vân vờ lảng tránh nhưng Vương Hiểu Giai nào để cô đạt được ý nguyện. Nàng trở mình đem Tưởng Vân nằm dưới thân, da thịt mát lạnh dán vào nhau, tay của Vương Hiểu Giai nhân lúc cô không phòng bị mà chen vào giữa hai đùi non, lướt đến nơi thần bí, gương mặt nàng thoáng bất ngờ.
Thì ra...
" Tỷ tỷ chị cũng ướt" Vương Hiểu Giai phát hiện ra được bí mật, nàng vui vẻ hôn lên khóe môi cô.
Đến lượt Tưởng Vân đỏ mặt, cô cắn răng gọi tên con cún con đang gặm cắn trên ngực mình. Cô không biết giọng nói của mình bây giờ không mang chút đe dọa nào, chỉ khiến con cún con nào đó thêm hứng thú thôi.
" Vương Hiểu Giai!"
" Vân bảo không đau, em sẽ rất nhẹ nhàng" Vương Hiểu Giai hoàn toàn không sợ chết, đem những gì Tưởng Vân làm với mình lần lượt trả lại.
Sức chịu đựng của Tưởng Vân tốt hơn Vương Hiểu Giai dù vậy cô vẫn không nhịn được mà hít sâu khi ngón tay nàng tiến vào. Vương Hiểu Giai biết cô đau như thế nào, nàng dụi dụi đầu vào hõm vai Tưởng Vân.
" Em sẽ chịu trách nhiệm với chị"
Tưởng Vân biết Vương Hiểu Giai sắp khóc đến nơi, dù đang là người chịu đau cô vẫn ôn nhu dỗ dành nàng.
" Đồ ngốc"
Mất một lúc Vương Hiểu Giai ngẩng đầu lên, hỏi nhỏ.
" Chị hết đau chưa?"
Nhận được cái gật đầu của cô, Vương Hiểu Giai mới di chuyển.
Trong mắt mọi người Tưởng Vân vốn là kiểu người không dính khỏi bụi của trần gian giờ lại nằm dưới thân nàng gương mặt phủ một màu hồng nhạt, đôi mắt mờ đi, môi hồng khẽ rên rỉ những âm thanh mị hoặc. Vương Hiểu Giai có một loại cảm giác thỏa mãn không nói thành lời, càng tăng thêm lực đạo, nàng muốn nghe tiếng Vân bảo nhiều hơn. Cho đến khi cô lên đỉnh, liền cắn lên môi nàng.
Vương Hiểu Giai dù đau nhưng tâm tình vô cùng tốt, nằm lên người Tưởng Vân, hai mắt chớp chớp.
" Em làm tốt lắm đúng không?"
" Ừ, rất tốt nên được thưởng"
Phần thưởng của Tưởng Vân khiến Vương Hiểu Giai sáng hôm sau không thể bước xuống giường.
Tưởng Vân đem đồ ăn sáng vào giường cho nàng, đem Vương Hiểu Giai người đầy vết xanh tím nổi bật trên làn da trắng ngồi dậy.
" Em còn định hôm nay sẽ ra biển chơi, bây giờ làm sao đi đây..."
" Em sao lại đổ hết lỗi cho chị, do em tối qua kêu vui vẻ như vậy, chị tưởng là em rất thích"
Đêm qua nàng cầu xin cô ngừng lại không biết bao nhiêu lần, lọt vào tai cô lại thành nàng vui thích. Cái người này không biết xấu hổ!
Vương Hiểu Giai thẹn quá hóa giận, nhằm lấy cổ cô mà cắn thật mạnh.
" Shhhh! Cún con cắn người" Tưởng Vân đau đến nhe răng.
" Cắn chết chị!"
Véo lấy má nàng, Tưởng Vân vuốt ve cún con đang dỗi.
" Nghỉ ngơi hết hôm nay ngày mai lại tiếp tục đi chơi"
" Em đói"
" Chị có đem đồ ăn cho em nè"
" Đút em đi"
" Lại đây"
Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, đôi tình nhân ngọt ngào đút cho nhau ăn.
Và sau đó họ lại ăn nhau...
Đây chắc là cái chap tui tốn nhiều thời gian để viết nhất, vừa viết vừa phải tưởng tượng...
Còn 1 chap nữa là hết rồi tui sẽ cố hoàn thành trước tết nếu có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip