Bắc Cung Huyền

Trở về viện, Bắc Cung Nguyệt không đợi Lam Y thu xếp đã mệt mỏi ngã xuống thụy tháp, nháy mắt liền say giấc. Lam Y nở nụ cười, chủ tử của nàng rất cường đại nhưng chung quy thân thể vẫn là một tiểu cô nương !

Bắc Cung Nguyệt ngủ một giấc, mãi đến khi đèn lồng được đốt sáng, bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào mới tỉnh dậy. Mơ hồ lên tiếng : "Lam Y, là giờ nào rồi ?"

Lam Y thấy mỹ nhân trên thụy tháp đôi phượng mâu mông lung, đầy mị hoặc. Môi đỏ chúm chím cong lên dường như bất mãn vì tiếng ồn bên ngoài đánh thức, thật là yêu nghiệt ! Nàng bên cạnh chủ tử đã hơn mười năm rốt cuộc tại sao vẫn không nhịn được mà bị mê hoặc ! Nàng rõ ràng ưa thích nam nhân !

"Chủ tử, giờ Thân, bên phía vương gia đã hai lần cho người gọi chủ tử sang dùng thiện." Tuy trong lòng sóng to gió lớn, bề ngoài Lam Y vẫn rất điềm tĩnh.

Bắc Cung Nguyệt bĩu môi : "Ta còn muốn ngủ." Vì lo lắng mẫu phi, nàng đã ngồi trên xe ngựa chạy suốt năm ngày năm đêm, thật là mệt chết người !

Lam Y còn đang định nói gì đó, bên phía cổng bán nguyệt bỗng vang lên một thanh âm đạm nhiên, tựa như xuân phong phảng phất, mát rượi : "Tiểu nha đầu, muội còn muốn ngủ đến bao giờ ?"

Bắc Cung Nguyệt mơ màng chợt bừng tỉnh, nàng nở một nụ cười sáng lạn, đuôi mắt phượng cong cong càng thêm kinh diễm : "Nhị ca."

Người tới chính là Bắc Cung Huyền, nhị ca của nàng, dưỡng tử của Triệu Vương. Hắn vận áo màu nguyệt bạch, cổ tay áo thêu vài đám tường vân bằng chỉ vàng, phát quan bạch ngọc, mắt sáng đầy sao, dung mạo tuấn dật bất phàm. Ưu nhã như lan, thanh nhuận như ngọc, mắt phượng tràn đầy ý cười, khuôn mặt lộ ra ôn nhu cùng cưng chiều.

Bắc Cung Nguyệt chạy tới, mặc kệ chân trần, ôm lấy cánh tay của hắn : "Nhị ca, ta còn tưởng người ở trong quân doanh, không muốn trở về gặp ta !" Đời này mẫu phi là yêu thương, chăm sóc nàng nhiều nhất song vị nhị ca này mới thật sủng nịch, chiều nàng đến tận trời.

Bắc Cung Huyền thấy nàng đi chân trần tới, khuôn mặt ôn nhu lộ vẻ đau lòng, mày nhíu lại : "Ta làm sao dám trốn muội." Nói xong liền bế nàng lên, rất tự nhiên mang nàng trở lại thụy tháp.

Lam Y giật mình, trước khi công tử vẫn thường bế chủ tử như vậy bất quá hai năm không về, tiểu thư nay đã mười sáu, nhìn hai người không giống huynh muội mà càng giống một đôi thần tiên quyến lữ ! Dĩ nhiên bình thường chủ tử thật là mị hoặc, thâm trầm nhưng trước mặt vương phi vương gia hay là hai vị công tử đều bày ra tâm thái tiểu nữ nhi làm người ta đau đầu.

Bắc Cung Nguyệt nghiêng đầu, tóc đen chảy dài trên tháp, phượng mâu bình thường mị ý khôn xiết bây giờ chỉ có một mảnh trong trẻo, môi nhỏ tủm tỉm : "Thật không trốn ?"

Đáy mắt Bắc Cung Huyền hiện lên một tia ám trầm, sủng nịch nói : "Lời của nữ vương muội nói cái gì thì là cái đấy." Hắn vừa nói vừa lấy tất mang vào cho nàng. Chân nàng trắng nõn, chạm vào mềm mịn mang theo cảm giác lành lạnh. Hắn nói : "Lần sau ngủ không được tháo tất, bị nhiễm lạnh không tốt."

Bắc Cung Nguyệt nhìn bàn tay to lớn của hắn đang tỉ mỉ bọc chân nàng, nàng mỉm cười : "Nhị ca ôn nhu như vậy, sau này nhị tẩu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."

Tay Bắc Cung Huyền khựng lại, sâu kín nhìn nàng, lảng tránh qua chuyện khác : "Được rồi, không nên nói bậy. Muội mau đi thay đổi xiêm y, phụ vương đang đợi muội."

"Ân."

Y phục Lam Y đã chuẩn bị sẵn, Bắc Cung Nguyệt xuyên một bộ y phục bằng lụa màu đỏ, thêu mẫu đơn bằng chỉ bạc, rõ ràng hồng y rực rỡ nhưng không dung tục mà tôn lên mỹ mạo của nàng. Tóc nàng không có vấn lên mà chỉ búi một búi nhỏ phía sau, hai đôi trâm hồng ngọc đong đưa, trên trán chảy xuống một viên huyết ngọc cực phẩm khiến hai hàng lông mày càng trở nên yêu diễm. Mâu phượng tinh xảo, vòng eo nhỏ nhắn thắt lại bằng một dải gấm khảm bốn viên ngọc bích, chân nhỏ thướt tha, nhìn từ xa đã thấy diễm lệ.

Bắc Cung Huyền ngây trong chốc lát, ám trầm dưới đáy mắt càng đậm.

Cả hai xuyên qua một dãy lầu các, từ xa Bắc Cung Thanh đã nhìn thấy hai người đi đến, bỗng như nghĩ tới gì đó, thở dài một cái.

"Phụ vương." Bắc Cung Nguyệt kêu một tiếng, ngồi xuống bàn ăn nhìn dáo dác một hồi : "Đại ca chưa về ?"

Bắc Cung Thanh đưa mắt nhìn Bắc Cung Huyền, ông nói : "Nửa năm trước hắn tới phía Bắc ngăn cản đại quân Sa Ngật, hiện tại vẫn chưa trở lại." Ông thở dài.

Bắc Cung Nguyệt khẽ nhíu mày : "Sa Ngật chỉ có tập hợp mấy cái dân tộc du mục, như thế nào còn chưa chấm dứt ?" Nàng tuy hỏi nhưng đáp án đã có trong lòng, đáy mắt lóe lên tia rét lạnh rất nhanh liền biến mất.

Bắc Cung Thanh lắc đầu : "Sa Ngật gom góp được hơn bảy, tám vạn quân vậy mà hoàng thương ban cho đại ca ngươi chỉ có bốn vạn binh lính. Chiến sự báo về đều không phải bại thì hòa."

Năm đó ông là tứ hoàng tử được tiên đế yêu thương, mà hoàng đế hiện tại chính là thái tử. Vốn tiên đế từng có ý định truyền ngôi cho ông song quyền thế ngoại thất của Thái tử quá lớn, ông càng không có ý định tranh giành nên ngôi vị kia mới rơi vào tay hoàng đế. Bất quá, tiên đế trước khi băng hà lại giao binh phù cho ông, muốn ông nắm giữ ba mươi vạn thủ quốc quân, hai huynh đệ cùng nhau ổn định triều cục.

Đáng tiếc, tân đế không nghĩ vậy. Ba mươi vạn quân đến nay hoàng thượng nằm mơ cũng muốn, trong triều ngoài triều đều cố tình gây khó dễ đối với Bắc Cung Thanh, hiển nhiên muốn ông tự tay dâng lên binh quyền !

Dâng lên binh quyền không phải đồng nghĩa với tìm đường chết sao ?

Nghĩ đến thê tử, nhi nữ, Bắc Cung Thanh tuy không thông minh tài trí nhưng chút điểm đó vẫn nghĩ ra được.

"Ta đã dâng tấu chương xin ra trận cùng đại ca." Bỗng Bắc Cung Huyền nói.

Bắc Cung Thanh ngẩn lên nhìn hắn, hô to : "Không được !" Ông dừng một chút : "Bên phía hắn ta sẽ âm thầm giúp đỡ, còn ngươi phải ở yên tại kinh thành cho ta ! Mẫu phi ngươi đang lâm trọng bệnh, các ngươi tốt nhất ở bên bồi nàng nhiều một chút." Thanh âm ông cứng rắn, đáy mắt hiện thật sâu bất đắc dĩ.

Bắc Cung Huyền không đồng ý : "Đại ca dũng mãnh nhưng lấy bốn vạn muốn địch lại bảy vạn có thể sao ? Ta đến đó nhiều nhất một tháng, Sa Ngật sẽ không còn tồn tại." Bình thường thoạt nhìn hắn luôn ôn hòa, vậy mà lúc này ẩn hiện một tia khí thế làm Bắc Cung Thanh phải giật mình.

Mày kiếm cau lại, ánh mắt sắc bén đánh giá Bắc Cung Huyền. Ông biết so sánh với Bắc Cung Huyền thì đại nhi tử của ông thua kém rất nhiều. Bắc Cung Huyền trong quân doanh được đánh giá rất cao, văn võ song toàn, không chỉ thông binh pháp lại rất thiện dũng còn đại nhi tử Bắc Cung Dụ chính là một tên đầu đất, hữu dũng vô mưu !

Nhìn sự kiên định của Bắc Cung Huyền, Bắc Cung Thanh thở dài : "Hoàng thượng sẽ không đồng ý."

Hoàng đế suy cho cùng chỉ muốn làm bẽ mặt Triệu Vương phủ, thử hỏi một thế tử vừa đánh trận đã bại thì mai sau làm sao thống lĩnh ba mươi vạn đại quân ?

Bắc Cung Huyền mỉm cười : "Việc này nhi tử đã có cách, phụ vương chỉ cần đồng ý là được."

Bắc Cung Thanh gật đầu : "Vậy thì một tháng, hai tên tiểu tử các ngươi phải lăn trở về nguyên vẹn cho ta !" So với tên đầu đất kia, ông tin tưởng Bắc Cung Huyền hơn.

Nói xong gia sự, ba phụ tử bọn họ bắt đầu dùng thiện. Vừa rồi Bắc Cung Nguyệt luôn an tĩnh nhưng trong đầu đã suy tính mọi thứ. Sau khi uống trà hàn huyên một lúc với Bắc Cung Thanh nàng liền trở về viện.

"Lần này muội ở lại bao lâu ?" Bắc Cung Huyền đưa nàng tới trước viện tử của nàng, Trúc viện, hai chữ đơn giản mà thanh nhã.

Nàng biết Bắc Cung Huyền phải đi phía Bắc, nàng nở nụ cười, phượng mâu híp thành một vầng trăng khuyết : "Huynh yên tâm, ta chờ huynh về."

Đáy mắt đầy lo lắng của hắn tan biến, hắn xoa xoa đầu nàng, cười như xuân phong, ấm áp nói : "Tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip