*Chương 13: Mật Mã Từ Quá Khứ*
Thung lũng Silicon chìm trong mưa đầu mùa, những giọt nước lăn dài trên kính cửa sổ phòng lab như dòng code đang chạy. Minh dán mắt vào màn hình máy tính, đồ thị 3D hiển thị sự giao thoa giữa ngữ điệu tiếng Việt và mô hình AI. Cậu vừa thêm vào hệ thống một tham số mới: **"Độ mặn"** – chỉ số đo lường sắc thái văn hóa ẩn trong từ ngữ.
**"Thử nghiệm lần thứ 42,"** – Linh đứng sau lưng, tay cầm ly cà phê đặc quánh – **"Câu 'Mẹ về chưa?' trong tiếng Việt có 'độ mặn' gấp 3 lần 'Is mom home?' của tiếng Anh. Lý do?"**
Minh xoay ghế lại, chỉ vào biểu đồ hình xoắn ốc: **"Vì nó chứa ∫(ký ức tuổi thơ)dt – mùi khói bếp, tiếng chổi tre quét sân... AI phải học cách mã hóa những thứ không thể đo!"**
Chợt điện thoại Minh rung lên. Tin nhắn của ông Tư: **"Về ngay! Quán Số Phức cần các cháu giải phương trình... của năm 1975."**
---
**Chuyến bay đêm từ San Francisco về Hà Nội**
Linh ngủ gục trên vai Minh, tay vẫn cầm chặt chiếc USB chứa dữ liệu AI. Trong cơn mơ, cô thấy Susan và ông Tư trẻ tuổi đang đứng trước bảng đen viết đầy phương trình, xung quanh là tiếng đạn pháo rền vang. Giấc mơ đứt quãng khi máy bay hạ cánh, để lại trong tai cô âm thanh *"Tư ơi, em không thể mang theo trái tim toán học vào chiến tranh..."*
---
**Quán Số Phức**
Bức màn sắt đã được kéo lên, lộ ra không gian hoàn toàn mới: tường phủ giấy da vẽ sơ đồ mạch điện tử cổ, kệ sách xưa được thay bằng server máy tính phát sáng xanh lè. Susan đang đứng trước bàn gỗ cũ, tay cầm chiếc hộp sắt rỉ có khóa số.
**"Đây là di vật cuối cùng của chúng tôi,"** – Bà đặt chiếc hộp lên bàn, mắt không rời ông Tư – **"Hai đứa giải được mật mã này, sẽ hiểu vì sao tình yêu và ngôn ngữ luôn cần... khoảng trống!"**
Minh cầm lên chiếc hộp, phát hiện dãy số bí ẩn khắc trên nắp: **19-21-14-7-5-19-21-19**
Linh lập tức mở laptop: **"Mã Caesar với key=7? Hay dùng phương trình đồng dư?"**
Ông Tư lắc đầu, đưa cho họ xấp thư tay đã ố vàng: **"Đây là những lá thư Susan gửi tôi năm chiến tranh. Mỗi chữ số đại diện cho một ký tự trong thư... theo cách riêng của chúng tôi."**
---
**Đêm thứ ba mở hộp**
Hai đứa ngồi xổm trên sàn nhà, xung quanh phủ đầy giấy nháp. Linh đột nhiên hét lên: **"Tìm thấy rồi! Dãy số là tọa độ Fibonacci của các chữ cái!"** – Cô vẽ lên bảng:
'''
S = 19 → chữ T (19 + 0)
U = 21 → chữ V (21 - 0)
...
'''
**"Nhưng sao toàn số lẻ? Thiếu mất hệ số chẵn!"** – Minh cau mày.
Susan bước vào, tay cầm ly trà hoa cúc: **"Thời chúng tôi, máy tính chỉ là giấc mơ. Mật mã phải viết bằng... trái tim."** – Bà chỉ vào dãy số – **"Đây là ngày tháng năm chúng tôi hôn nhau lần đầu: 19/21/14 (19/9/1974) và 7/5/19 (7/5/1975). Còn 21-19 là nhiệt độ phòng khi ấy: 21°C, nhịp tim 19!"**
Chiếc hộp mở ra với tiếng *tách* nhẹ. Bên trong là cuốn nhật ký da bò và chiếc đĩa vinyl cũ kỹ.
---
**Bản ghi âm định mệnh**
Tiếng đàn piano *Für Elise* vang lên từ máy hát cổ, pha lẫn tiếng Susan trẻ trung: *"Tư à, nếu em là phương trình, anh có dám chấp nhận nghiệm ảo?"*
Giọng ông Tư cười khẽ: *"Nếu em là số phức, anh nguyện làm trục ảo ôm trọn em!"*
Linh nắm chặt tay Minh, nước mắt lăn dài: **"Hóa ra họ đã tìm ra cách yêu qua toán học... nhưng chiến tranh buộc họ chọn nghiệm thực!"**
---
**Bí mật trong nhật ký**
Cuốn sổ phủ đầy phương trình kỳ lạ:
'''
Tình_yêu = ∫(khoảng_cách)dt × e^(nỗi_nhớ)
Giới hạn khi t → ∞: Vô nghiệm
'''
Susan khẽ chạm vào dòng chữ cuối: **"Chúng tôi đã sai khi tìm lời giải đẹp. Phải đến khi mất nhau, tôi mới hiểu... tình yêu đích thực là phương trình không có đáp án!"**
Ông Tư mở chiếc vali cũ, lôi ra cỗ máy tính cơ học năm 1975: **"Hôm nay, chúng ta sẽ viết lại đoạn kết!"**
---
**Trận chiến với AI cuối cùng**
Bốn người ngồi quanh chiếc bàn gỗ lâu năm. Minh nhập dữ liệu từ nhật ký vào AI "Nghiệm Sống 2.0". Linh vặn nút chỉnh trên máy tính cơ, tạo ra tín hiệu analog.
**"Kết hợp số và tín hiệu tương tự..."** – Susan thở dài – **"Giống như cách chúng tôi kết hợp trái tim và lý trí!"**
Màn hình máy tính nhấp nháy, hiện ra dòng chữ xanh:
'''
Đề xuất nghiệm số mới:
Love = Σ (Memoryⁿ) / (Distanceᵐ)
Giới hạn khi n, m → ∞: ∞ (Vô cực)
'''
---
**Bình minh trên hồ Tây**
Susan và ông Tư đứng cạnh nhau, tay nắm chặt qua lớp vải bọc chiếc máy tính cũ. Linh dựa đầu vào vai Minh, thì thầm: **"Hóa ra hạnh phúc không phải là phương trình hoàn hảo... mà là quá trình viết lại những sai số!"**
Trong túi Minh, chiếc USB "Nghiệm Sống 2.0" phát sáng nhẹ – nó vừa tự động thêm vào hệ thống một tham số mới: **"Độ mềm"** – chỉ số đo lường khả năng chấp nhận khiếm khuyết.
---
**Tin nhắn từ Stanford**
Giáo sư đạo văn học gửi báo cáo khẩn: **"AI của các em đã dịch thành công bài thơ 'Bánh trôi nước' sang 50 ngôn ngữ mà không mất đi ẩn ý văn hóa!"**
Linh cười, xoay người trong vòng: **"Chúng ta phải thêm vào hệ thống... mùi hương! Mùi bánh trôi nước mẹ nấu, mùi mưa Hà Nội..."**
Minh nhìn ra xa, nơi ông Tư và Susan đang cười nói bên bàn trà. Cậu chợt hiểu: **Ngôn ngữ đích thực không nằm ở thuật toán, mà ở những khoảng lặng không thể mã hóa.**
**Hết chương 13.**
*Hồi kế:* **Liệu AI có thể 'cảm nhận' mùi hương? Bí mật nào ẩn giấu trong chiếc máy tính cơ 1975?**
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip