Chương 2: Cây Cú Pháp Và Trái Tim Bằng Số*
Mưa rào tháng mười đổ xuống Hà Nội như trút nước. Những hạt mưa nặng trĩu đập mạnh vào mái tôn loảng xoảng, tạo thành bản giao hưởng hỗn độn. Minh co ro dưới mái hiên trường, tay siết chặt chiếc cặp da đã sờn màu. Bên trong là cuốn sổ tay "Ngữ pháp ma trận" của ông Tư, trang bìa còn vương mùi cà phê Arabica. Tiếng giảng bài đều đều của cô Lan vọng ra từ phòng 203, xuyên qua màn mưa: *"Các em mở sách đến phần Reported Speech..."*
*"Phải vào thôi,"* Minh tự nhủ, nhưng chân cậu như dính chặt vào nền gạch ẩm ướt. Hình ảnh những con điểm 3 đỏ lòm trong bài kiểm tra tuần trước hiện lên, khiến tim cậu thắt lại. Cậu quay ngoắt người, đạp xe lao vào màn mưa trắng xóa. Bánh xe vượt qua vũng nước đục ngầu, bắn tung tóe những giọt bùn lên ống quần.
Quán *Số Phức* hôm nay vắng lặng khác thường. Chuông cửa reo "ding-dong" khi Minh bước vào, để lại vệt nước loang trên sàn gỗ. Ông Tư ngồi sau quầy, kính lão trễ xuống tận chóp mũi, đang chăm chú lật từng trang sách cũ kỹ có tựa đề *"Ngôn ngữ học thuật toán"*. Ánh đèn vàng hắt bóng ông lên tường, in hình dáng gầy guộc như cây bút chì gãy.
**"Trốn học lại hả?"** – Ông ngẩng lên, nếp nhăn quanh mắt hằn sâu hơn mọi khi. **"Ngồi xuống đi, lấy khăn lau đi!"**
Minh lúng túng kéo ghế, chiếc áo khoác nhỏ giọt nước xuống sàn. Ông Tư đẩy về phía cậu tách cà phê đen bốc khói, mùi đắng ngắt xộc thẳng vào mũi. Trên mặt bàn gỗ sần sùi, tờ giấy nháp đầy những ký hiệu kỳ lạ đang chờ cậu.
**"Hôm nay, cháu sẽ học cách 'vẽ' câu phức tạp như vẽ đồ thị!"** – Ông rút chiếc bút máy cũ kỹ từ túi áo, nét mực xanh hiện ra dưới ánh đèn vàng. Ngón tay gầy guộc lướt trên giấy, vẽ nên một sơ đồ cây kỳ dị:
'''
[S]
/ | \
[NP] [VP] [PP]
| | |
"I" "study" "at night"
'''
**"Đây là cây cú pháp,"** – Giọng ông trầm xuống, như đang kể chuyện cổ tích – **"Mỗi câu như một phương trình đa biến. Phải tách ra từng thành phần, giống như phân tích nhân tử vậy!"**
Minh chăm chú ghi chép, đầu ngón tay cậu lướt trên trang giấy nhăn nheo. Khi thử áp dụng vào câu *"Although I hate English, I study it every day"*, những nhánh cây của cậu loằng ngoảng như mạng nhện rối. **"Sai rồi!"** – Ông Tư cười khà khà, tay sửa lại từng nét vẽ – **"Mệnh đề phụ thuộc phải đặt ở nhánh trái, giống như nghiệm âm trong phương trình. Phải cân bằng cả hai vế!"**
---
Sáng hôm sau, lớp học ngập tràn ánh nắng vàng sau mưa. Minh hăm hở xách cặp đến sớm, trong lòng đầy háo hức. Trên bục giảng, cô Lan đang viết dòng chữ *"Viết lại câu sử dụng cấu trúc đảo ngữ"* bằng phấn trắng. Minh giơ tay cao nhất lớp:
**"Em phân tích câu này theo sơ đồ cây ạ!"**
Cậu bước lên bảng, tay run run cầm viên phấn. Những nhánh [NP], [VP] mọc lên chằng chịt, như rễ cây đâm xuyên qua mặt bảng đen. Cả lớp ồ lên thích thú, riêng Linh – ngồi bàn đầu – nhíu mày. Cô bạn đứng phắt dậy, giọng the thé cắt ngang không khí:
**"Cậu đang biến tiếng Anh thành mớ hỗn độn à? Ngôn ngữ cần cảm xúc, không phải mấy cái nhánh cây khô khan này!"**
Minh quay lại, mặt đỏ bừng. **"Nhưng... nhưng cấu trúc logic sẽ giúp mình hiểu sâu hơn!"** – Giọng cậu nghẹn lại, tay nắm chặt viên phấn đến mức nó gãy đôi.
**"Sâu ư?"** – Linh bước lên, ngón tay thon dài chỉ vào bài luận của Minh – **"Câu 'I love English' của cậu mà phân tích thành [S] → [NP] + [VP], thì tình yêu đó cũng nguội lạnh như công thức Toán thôi!"**
Cô Lan gõ thước xuống bàn, tiếng *cộp* vang lên giòn giã: **"Linh nói đúng! Minh, em cần học cách viết có hồn, không phải lập trình máy tính!"**
---
Chiều hôm ấy, Minh trở lại *Số Phức* với dáng vẻ uể oải. Ông Tư không hỏi han, chỉ lẳng lặng dẫn cậu xuống tầng hầm tối om. Bóng đèn neon nhấp nháy chiếu sáng căn phòng chật hẹp, nơi những kệ sách cũ kỹ chất đầy sách tiếng Anh từ thập niên 50. Trên tường treo tấm ảnh đen trắng: chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, tay ôm cuốn *Từ điển Toán-Anh*, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
**"Đó là tôi năm 1975,"** – Giọng ông trầm xuống, ngón tay run run chạm vào khung ảnh – **"Từng dạy Toán bằng tiếng Anh ở trường Bưởi. Họ bảo tôi dạy khô khan, cứng nhắc... Rồi chiến tranh, rồi mất hết."**
Ông mở cuốn sổ da bong tróc, lật đến trang cuối cùng. Ở đó, một trái tim được vẽ bằng phương trình toán học:
(x² + y² - 1)³ - x²y³ = 0
**"Tình yêu ngôn ngữ của tôi đã chết cùng quá khứ,"** – Ông thở dài, đẩy cuốn sổ về phía Minh – **"Nhưng cháu có thể viết tiếp. Hãy dùng logic để thắp lửa cho cảm xúc!"**
---
Tối muộn, thư viện trường chỉ còn vài bóng đèn le lói. Minh ngồi co ro trong góc, trước mặt là hai tờ giấy trắng phẳng lì. Tờ bên trái ghi bài luận tiếng Anh viết theo cấu trúc cây, khô khan như bản báo cáo thí nghiệm. Tờ bên phải là bức thư tay Linh viết cho trẻ em khuyết tật, đầy rẫy những câu cảm thán và từ láy mượt mà.
*"Phải kết hợp cả hai..."* – Minh thì thầm, đầu bút bi vẽ nguệch ngoạc hình trái tim bằng số Pi lên góc giấy. Đột nhiên, tiếng giày cao gót *lách cách* vang lên. Linh xuất hiện như cơn gió mùa thu, tay xách chiếc túi vải thêu hình mèo Hello Kitty.
**"Máy tính! Cô Lan bắt tụi mình làm dự án chung."** – Cô bạn ném tập tài liệu dày cộp xuống bàn, trang bìa đề dòng chữ *"Truyện ngắn song ngữ: Toán học và Trái tim"*. **"Tao đã chọn đề tài rồi. Cậu lo phần cấu trúc, tao lo phần... linh hồn!"**
Minh nuốt khan, mắt dán vào những ký hiệu toán học nguệch ngoạc trong sổ tay. **"Tớ... tớ sẽ cố gắng."**
**"Không phải cố gắng,"** – Linh chụp lấy cây bút của cậu, vẽ nguệch ngoạc hình mặt cười bên cạnh phương trình trái tim – **"Mà phải làm cho bằng được! Đồ máy tính!"**
---
Đêm khuya, Minh ngủ thiếp đi trên bàn học. Trong cơn mơ mộng mị, những câu tiếng Anh biến thành dãy số Fibonacci xoáy tròn. Giữa tâm bão, trái tim phương trình của ông Tư đập nhịp đều đặn như đồng hồ nguyên tử. Từ xa xa, giọng Linh vọng lại, ngân nga như điệu nhạc:
*"Logic cộng Cảm xúc bằng gì nhỉ? Bằng... bằng chính anh chàng ngốc nghếch đang ngủ gục này!"*
Ngoài cửa sổ, cơn mưa đã tạnh. Một cánh hoa sữa ướt đẫm dính vào trang vở, nằm cạnh dòng chữ nguệch ngoạc chưa hoàn thành:
*"I (S) + want (V) + to love (V-infinitive) English (O)... But how?"*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip