Chương 5: Bậc Thầy Trí Nhớ Fibonacci*
Hà Nội mùa hè nóng như chảo lửa. Tiếng ve râm ran trên những tán bằng lăng tím ngắt, hòa cùng tiếng quạt trần kẽo kẹt trong thư viện trường. Minh ngồi co ro ở góc phòng, mồ hôi lấm tấm trên trán, tay lật vội trang sách từ vựng đầy những ghi chú màu đỏ: *"Abandon – từ bỏ, Absurd – ngớ ngẩn..."* Cậu dụi mắt, cảm giác những con chữ đang nhảy múa thành ma trận xoáy.
**"Cậu đang cố nhồi nhét như máy nghiền giấy à?"**
Minh giật mình quay lại. Một cô gái tóc ngắn cá tính, kính gọng đen dày cộp, đang cười tủm tỉm nhìn cậu. Trên tay cô là chiếc iPad đầy biểu đồ hình xoắn ốc kỳ lạ. **"Chị là Hà – nghiên cứu sinh Toán ứng dụng. Ông Tư nhờ chị giúp cậu đấy!"**
---
Quán sinh tố mít trộn ven hồ Tây trở thành lớp học bất đắc dĩ. Chị Hà xoay chiếc đĩa sứ vẽ hình xoắn ốc Fibonacci, tay chỉ vào từng vòng tròn đồng tâm: **"Não bộ tiếp thu từ vựng tốt nhất theo chuỗi 1-1-2-3-5! Cậu nhóm từ theo chủ đề, lặp lại theo quy tắc này!"**
Minh cầm tập flashcard chị đưa, mắt sáng lên khi thấy các từ xếp thành dãy số kỳ diệu:
'''
Chủ đề "Cảm xúc":
1. Joy (Niềm vui)
1. Grief (Nỗi buồn)
2. Euphoria (Hưng phấn) + Melancholy (U sầu)
3. Nostalgia (Hoài niệm) + Serenity (Bình yên) + Indignation (Phẫn nộ)
5. ...
'''
**"Như giải dãy số!"** – Minh mỉm cười đầu tiên sau nhiều ngày.
Chị Hà gật đầu, rót cho cậu ly nước mơ ngâm đá lách cách: **"Nhưng nhớ đừng biến thành cái máy! Mỗi từ phải gắn với ký ức, như nghiệm của phương trình vậy!"**
---
Ba tuần sau, căn phòng nhỏ của Minh dán đầy giấy note hình xoắn ốc. Cậu đứng trước gương, tay cầm remote điều khiển bài nghe TED Talk:
*"The Fibonacci sequence reveals nature's hidden patterns..."*
**"Từ 'reveal'... chuỗi số 3 trong chủ đề 'Khám phá'!"** – Minh lẩm nhẩm, nhưng khi người diễn giả nói nhanh, cậu như lạc vào mê cung âm thanh. **"Chị Hà ơi, sao nghe họ nói khác xa flashcard thế ạ?"**
Chị Hà bật cười, xoay chiếc bánh xe số trên iPad: **"Vì cậu mới học 'xương' của ngôn ngữ! Cần thêm 'thịt' là ngữ điệu, và 'máu' là cảm xúc!"** – Chị đưa cho cậu tai nghe có dán hình sticker chuỗi Fibonacci – **"Thử nghe bài hát này!"**
Giai điệu *"Count on Me"* của Bruno Mars vang lên. Linh bất ngờ xuất hiện sau cánh cửa, tay xách túi chè đậu đen: **"Ôi, máy tính biết nghe nhạc sao? Hay là mượn xác bạn để hóa thân?"**
**"Tớ... tớ đang học theo phương pháp mới!"** – Minh vội giật tai nghe ra, mặt đỏ lựng.
Linh nháy mắt với chị Hà: **"Chị cho em mượn bạn này vài phút nhé! Đảm bảo trả lại nguyên vẹn... có khi còn bổ sung vài tính năng mới!"**
---
Công viên nước buổi chiều đầy tiếng trẻ cười đùa. Linh kéo Minh đến quán kem dừa, đặt trước mặt cậu cuốn sổ tay vẽ hình những nốt nhạc lồng vào dãy Fibonacci: **"Cậu thử hát theo nhịp xoắn ốc này xem!"**
Minh lúng túng nhìn lời bài hát *"Someone Like You"* được Linh biến tấu:
'''
Verse 1 (1 câu) → Pre-chorus (1 câu) → Chorus (2 câu) → Verse 2 (3 câu) → Bridge (5 câu)
'''
**"Hát đi! Đây cũng là toán học đấy!"** – Linh đẩy cốc kem dừa về phía cậu, mắt ánh lên vẻ thách thức.
Giọng Minh ban đầu run rẩy: *"I heard... that you're settled down..."* – nhưng khi đến đoạn điệp khúc, chuỗi Fibonacci từ flashcard hiện lên, cậu bất ngờ hát vang: *"Never mind, I'll find someone like youuu!"* – âm "you" kéo dài theo đúng quy tắc trọng âm chị Hà dạy.
Linh vỗ tay, mặt rạng rỡ: **"Tuyệt! Cậu vừa kết hợp trí nhớ Fibonacci với cảm xúc âm nhạc đấy!** – Cô bạn lấy từ túi ra chiếc USB hình con thỏ – **"Tớ mix lại các bài TED Talks theo nhịp 1-1-2-3-5, cậu nghe thử!"**
---
Đêm khuya, Minh ngồi trên ban công nhà, tai nghe rít lên những giai điệu kỳ lạ. Tiếng diễn giả hùng biện về vũ trụ hòa quyện với nhịp trống từ bài hát Coldplay, tạo thành thứ âm thanh vừa logic vừa mộng mị. Trong sổ tay mới, cậu vẽ hai vòng xoáy Fibonacci đan vào nhau – một vòng ghi từ vựng, một vòng chép lời bài hát.
Linh nhắn tin lúc 1h sáng: *"Mai đến thư viện, tớ có bất ngờ! – Linh Mèo"*
Minh nhìn lên trời đầy sao, bất chợt hiểu ra điều chị Hà nói: *"Trí nhớ tốt nhất là thứ được ươm mầm từ cả trái tim lẫn khối óc."* Cậu với tay hái trái mận chua trên cành, vị chát hòa với ngọt dịu lan tỏa – như lần đầu nghe thấy chính mình phát âm tròn vành rõ chữ.
Trong góc phòng, những tờ flashcard rơi xuống thảm, xếp thành hình xoắn ốc vô tận. Chúng như muốn nhắc nhở: ngôn ngữ không phải dãy số để ghi nhớ, mà là bản nhạc cần cảm nhận bằng mọi giác quan.
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip