**Chương 8: Tích Phân Cảm Xúc Và Giới Hạn Vô Cực**
Hội trường Đại học Ngoại Ngữ chật kín người, ánh đèn sân khấu rọi xuống tấm bảng đen viết đầy phương trình kỳ lạ:
'''
∫(Ngôn_ngữ)dt = Ký_ức × Thời_gian + Hằng_số_Cảm_xúc
'''
Minh đứng trước hàng trăm sinh viên, tay cầm viên phấn trắng còn vương mùi bụi từ những ngày ôn thi IELTS. **"Chúng ta thường nghĩ học ngoại ngữ là giải tích phân... nhưng thực ra, nó là *tích hợp* những mảnh vỡ cảm xúc!"** – Giọng cậu vang vững, khác hẳn cậu học trò ngày nào run rẩy trước lớp 10A2.
Linh ngồi hàng ghế đầu, tay giơ cao chiếc điện thoại quay video: **"Cậu ấy từng phát âm 'happy' thành 'hếp-py' đấy! Giờ thì xem này..."** – Tiếng cười rúc rích lan tỏa khắp hội trường.
---
**3 tháng trước...**
Trung tâm luyện thi IELTS của Linh và Minh nằm nép trong con ngõ nhỏ phố Hàng Bạc. Trên tường treo bức tranh kỳ dị: Nửa trái là sơ đồ cú pháp Shakespeare, nửa phải là ma trận toán học 4×4. Nhóm học sinh đầu tiên – 5 đứa trẻ khu ổ chuột – ngơ ngác nhìn Minh viết lên bảng:
'''
Phương_pháp_3C:
1. Capture (Ghi nhớ qua Fibonacci)
2. Connect (Liên hệ cảm xúc)
3. Conquer (Chinh phục ngữ cảnh)
'''
**"Hôm nay chúng ta học về thì quá khứ đơn..."** – Minh cầm lên chiếc máy tính bỏ túi cũ kỹ – **"Nhưng không phải bằng công thức, mà bằng những câu chuyện!"**
Thằng Tèo – cậu bé bán vé số – giơ tay: **"Thầy ơi, em không có ký ức đẹp để viết thì sao?"**
Cả lớp im phăng phắc. Linh bước ra từ góc phòng, tay xách thùng kẹo mút hình số Pi: **"Thì chúng ta sẽ *tạo ra* ký ức! Ai kể được câu chuyện buồn nhất bằng tiếng Anh, nhận phần thưởng này!"** – Cô bạn nháy mắt với Minh, khẽ gật đầu.
---
**Hiện tại...**
Minh chỉ tay vào biểu đồ hình xoắn ốc chiếu trên màn hình: **"Mỗi học viên của chúng tôi là một phương trình độc nhất. Cậu bé bán vé số viết về tiếng rao 'vé số dò' trở thành bài luận đoạt giải thành phố!"**
Khán giả vỗ tay rần rần. Một giáo sư tóc muối tiêu đứng lên: **"Nhưng phương pháp của anh có đo lường được bằng điểm số?"**
**"Chúng tôi đo bằng những nụ cười!"** – Linh đứng dậy, chiếc váy hoa xòe rộng như cánh bướm – **"Thằng bé ấy giờ tự tin giao tiếp với khách Tây, còn tôi..."** – Cô bạn mở ví, lôi ra tấm bằng IELTS 8.0 của Minh – **"Từng là đứa chế giễu phương trình, giờ thành đồng sáng lập trung tâm!"**
---
**Đêm khuya...**
Hai bóng người lặng lẽ dọn dẹp hội trường. Minh nhặt lên chiếc khăn tay thêu chữ S.L (Susan-Linh) – món quà cuối cùng của giáo sư Susan trước khi bà về Mỹ. Linh khẽ chạm vào vết sẹo trên mu bàn tay cậu – di chứng từ lần cứu thằng Tèo khỏi đám côn đồ năm nào.
**"Cậu có bao giờ nghĩ..."** – Linh vẽ hình trái tim bằng nước lau bảng – **"Chúng ta sẽ đi xa thế này không?"**
Minh mở ứng dụng học tiếng Anh tự thiết kế, chỉ vào đường cong tăng trưởng hình parabol: **"Tớ luôn tin vào giới hạn vô cực. Nhưng..."** – Cậu đột ngột dừng lại, tay nắm chặt viên phấn – **"Nhưng hôm nay, khi đứng trên sân khấu ấy, tớ chợt thấy sợ..."**
Linh nghiêng đầu, ánh đèn neon chiếu xiên qua hàng lông mi cong vút: **"Sợ mình thành công quá sớm? Hay sợ... không còn gì để chinh phục?"**
---
**Bất ngờ ập đến lúc nửa đêm.**
Chuông điện thoại reo vang. Giọng ông Tư khàn đặc: **"Cháu ra quán gấp! Có chuyện hệ trọng..."**
Trên bàn gỗ mục của *Số Phức* nằm lá thư tuyệt mệnh của thằng Tèo: *"Em không vượt qua được kỳ thi. Xin lỗi thầy..."* Kèm theo là bài luận tiếng Anh viết nguệch ngoạc: *"My life is a broken equation..."*
Minh đấm mạnh xuống bàn, ly cà phê đổ nhào: **"Là lỗi của tớ! Đã dạy các em dùng cảm xúc, nhưng quên dạy cách chữa lành..."**
Linh ôm tập tài liệu dày cộp, mắt đỏ hoe: **"Không! Chúng ta thiết kế lại phương pháp! Thêm module 'Giải tích nỗi đau'..."** – Cô bạn mở laptop, những dòng code Python hiện lên như mê cung – **"Tớ sẽ lập trình AI phân tích cảm xúc qua bài viết, phát hiện sớm dấu hiệu trầm cảm!"**
---
**Bình minh...**
Trên nóc nhà *Số Phức*, Minh và Linh ngồi tựa lưng vào nhau. Thành phố dần tỉnh giấc dưới chân họ, những con phố ngoằn ngoèo như đường đồng mức trên bản đồ cảm xúc.
**"Hồi xưa tớ từng nghĩ..."** – Minh vẽ phương trình lên không trung bằng ngón tay run run – **"Hạnh phúc là nghiệm duy nhất. Giờ mới biết, nó là tập nghiệm vô hạn..."**
Linh đặt lên tay cậu chiếc USB hình trái tim: **"Tớ ghi lại toàn bộ buổi diễn thuyết. Nghe đi, cậu sẽ thấy... chúng ta đang ở đúng nhịp điệu Fibonacci của cuộc đời!"**
Tiếng Minh vang lên từ loa: *"Ngôn ngữ không phải điểm đến, mà là hành trình tích phân – nơi mỗi bước đi đều cộng dồn ý nghĩa..."*
Nắng mai chiếu xiên qua ô cửa sổ vỡ, rọi vào tấm ảnh giáo sư Susan và ông Tư thời trẻ. Như có ai đó đang mỉm cười...
**Hết chương 8.**
*Hồi kế:* **Liệu Minh và Linh có cứu được Tèo? Trung tâm bé nhỏ đối mặt thử thách gì tiếp theo?**
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip