Chương 315 => 317
Chương 315: Không phải để em dày vò bản thân!
Đến rạng sáng, Lạc Tiểu Phàm chợt tỉnh giấc.
"Thu Nặc đâu rồi? Thu Nặc thế nào rồi?" Cô chợt ngồi dậy, nắm lấy cánh tay Mặc Ngâm Phong hỏi.
"Đã qua nguy hiểm, không sao rồi." Mới vừa rồi, bác sĩ đã nói đã qua giai đoạn nguy hiểm.
Lạc Tiểu Phàm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Em qua xem con bé thế nào." Lạc Tiểu Phàm muốn đứng lên, nhưng chân cô mềm nhũn, ngã vào lồng ngực Mặc Ngâm Phong.
Mặc Ngâm Phong cau mày nói: "Được rồi, em vẫn còn yếu như thế, hay là nghỉ ngơi một chút. Anh về lấy cho Thu Nặc ít đồ dùng và quần áo, con bé phải nằm viện mấy ngày. Còn nữa, anh cũng đã báo cho hai người kia, lát nữa họ đến, em dẫn họ qua thăm Thu Nặc một chút."
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Ngôn Tình là Thiên Đường
Lạc Tiểu Phàm vừa ngẩng đầu đã thấy Lãnh Nguyệt Sanh và Đường Trạch Hàn vội vã chạy đến.
"Thu Nặc thế nào rồi?" Lãnh Nguyệt Sanh vội vã hỏi.
"Không sao rồi, nhưng vẫn phải nằm viện, tôi và A Phong về nhà lấy ít quần áo, hai người qua thăm con bé trước đi." Ánh mắt Lạc Tiểu Phàm trở nên u ám.
Thu Nặc vừa giao cho cô mấy ngày đã xảy ra chuyện thế này.
Cô thật là một người mẹ không ra gì.
Trở về nhà lấy quần áo cho Thu Nặc, Lạc Tiểu Phàm cố ý nấu một nồi cháo, đồ ăn ở bệnh viện rất khó ăn, đứa bé kia lại rất kén ăn.
Mặc Ngâm Phong kêu cô nghỉ ngơi một chút nhưng lạc Tiểu Phàm một mực lắc đầu.
Mặc Ngâm Phong không còn cách nào đành bỏ mặc cô, đi lấy một ít quần áo rồi vội vã tới bệnh viện.
Mặc Ngâm hong đi làm thủ tục nhập viện, Lạc Tiểu Phàm đem quần áo tới phòng bệnh của Thu Nặc trước.
Cửa mở, co vừa định đẩy cửa bước vào liền nghe thấy giọng nói ngây thơ của Thu Nặc vọng ra.
"Mẹ, có phải mẹ không cần Thu nặc nữa không? Thu Nặc rất ngoan,nhưng sao mẹ vẫn chưa tới đón Thu Nặc?''
"Thu Nặc, mẹ không phải mẹ của con, cô kia mới thực sự là mẹ của Thu Nặc, sau này Thu Nặc nhất định phải nge lời cô ấy." Giọng nói Lãnh Nguyệt Sanh nghẹn ngào.
"Mẹ hính là mẹ của con, khi con bệnh, chỉ có một mình mẹ chăm sóc con, khi có sấm, chỉ có mẹ ru con ngủ, khi con làm sai, chỉ có mẹ luôn giúp đỡ con. Thu Nặc không cần mẹ mới, Thu Nặc chỉ cần một người mẹ thôi. Mẹ đừng bỏ Thu Nặc có được không?"
Giọng nói trẻ con của Thu Nặc trở nên bất lực, cầu khẩn giống như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi, cho dù ai nghe thấy cũng rất đau lòng.
Ngón tay Lạc Tiểu Phàm cứ như vậy giơ lên giữa không trung.
Nước mắt cứ thế rơi xuống, không kìm lại được.
Con cô không nhận cô, con cô không cần cô.
Một tay cô ôm chặt lấy ngực mình, thở gâp.
Đau quá, ngực cô thực sự rất đau.
Nước mắt cô cứ thế chảy, môi mím chặt, bả vai không ngừng run rẩy nhưng vẫn cố gắng không phát ra âm thanh nào.
"Tiểu Phàm?" Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Đường Trạch Hàn.
Ba~
Thùng đựng đồ cô chuẩn bị cho Thu Nặc rơi xuống đất, Lạc Tiểu Phàm xoay người bỏ chạy.
Đường Trạch Hàn nhìn thoáng qua quần áo rơi lả tả trên đất, vội đuổi theo.
Lạc Tiểu Phàm chạy ra ngoài, đến một gốc cây ngô đồng mới dừng lại.
Chỗ này là một cái sân rất lớn, rất nhiều bệnh nhân đến đây nghỉ ngơi rèn luyện.
Lạc Tiểu Phàm vịn vào thân cây ngô đồng mà khóc, tiếng khóc ngày càng lớn.
Mọi người xung quanh cũng chú ý tới cô, bối rối, nhưng nơi ày là bệnh viện, mỗi ngày đều có người phải sinh ly từ biệt, chuyện như vậy cũng không thể trách, chỉ là bộ dạng cô gái này khóc thật làm cho người khác đau lòng.
Đường Trạch Hàn đuổi tới nơi, khi nhìn thấy cô cũng liền dừng bước. Sau đó từ từ đi đến.
Cô vẫn thích khóc như vậy, vẫn giống như lúc còn bé.
Anh đứng sau lưng cô mấy bước thì dừng lại, đứng đó nhìn cô khóc đến khi trời đất cũng mất đi màu sắc, trái tim anh cũng giống như bị ai bóp chặt.
Bỗng nhiên, Lạc Tiểu Phàm loạng choạng lùi về au mấy bước, giống như là không đứng vững, ngã xuống đất.
Đường Trạch Hàn vội vàng chạy đến, đỡ cô đi đến cạnh chiếc ghế dài.
"Tiểu Phàm, em làm sao vậy?" Anh lo lắng hỏi.
Lạc Tiểu Phàm bỗng nhiên vươn tay ra trước lục lọi tìm kiếm, trên gương mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Cô nhắm mắt lại, lắc đầu thật mạnh sau đó mở lớn hai mắt.
"Em sao vậy?" Đường Trạch Hàn nhìn ra nét mặt cô có gì không ổn.
Sắc mặt cô trong phút chốc trở nên trắng bệch. Hơn nữa, cô dường như ... không nhìn thấy anh.
"Mắt của em, mắt của em..." Cô bỗng sợ hãi kêu lên.
Sống lưng Đường Trạch Hàn lạnh đi, không tin chắc, lấy tay quơ quơ trước mặt cô.
Ánh mắt cô hoàn toàn không có tiêu cự.
Trong đôi mắt đen láy chỉ có nước mắt trong suốt không ngừng chảy, tuy nhiên nó mất đi độ sáng bóng rồi.
Trước mắt Lạc Tiểu Phàm là một màu đen, cô hoàn toàn không iết chuyện gì xảy ra, đầu óc trống rỗng, sao lại có thể như vậy?
Trong lòng cô càng ngày càng sợ hãi, giống như khi còn bé bị rơi xuống hồ bơi, cứ thế bị chìm vào nước từng chút từng chút một...
Cô hung hăng lắc đầu, lấy tay dùng sức đánh vào đầu mình.
Đường Trạch Hàn bị phản ứng của cô doạ, vội vàng nắm lấy hai tay của cô: "Em làm gì vậy?"
Lạc Tiểu Phàm từ từ mở mắt, mọi thứ dần dần có màu sắc trở lại, thế giớ của cô từ một màu đen dần khôi phục sắc thái, mọi thứ trước mắt từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
...
Mọi thứ đều trở lại bình thường____________
Vừa rồi thật giống như một giấc mộng, mọi chuyện giống như tất yếu pahir xảy ra vậy.
Lạc Tiểu Phàm hít sâu một hơi, nhìn về phía Đường Trạch Hàn: "Em không sao, làm anh lo lắng rồi. Chúng ta quay lại thôi."
Đường Trạch Hàn cau chặt mày, bỗng nhiên trở nên tức giận nắm lấy cánh tay cô: "Không có chuyện gì? Sao lại có thê không có chuyện gì được? Tại sao em lại không biết quý trọng thân thể của mình như thế? Em đã thành ra như thế này rồi tại sao còn chưa đến tìm anh? Tại sao còn không chụ trị liệu? Anh cho em thời gian suy nghĩ chứ không phải để dày vò bản thân mình."
Chương 316: Tiểu Phàm, nghe lời!
Lạc Tiểu Phàm bị Đường Trạch Hàn nói đến sững sờ.
Anh rất ít dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với cô.
Lạc Tiểu Phàm buồn bã cúi đầu: "Thân thể của em như thế nào thì mình em rõ nhất, chờ thêm chút nữa, em sẽ..."
"Không thể đợi thêm nữa, đợi nữa sẽ muộn mất. Tiểu Phàm, nghe lời anh, đồng ý trị liệu ngay đi, bác sĩ bên Mỹ đã nói rồi, chúng ta sớm sắp xếp làm phẫu thuật có được không?" Đường Trạch Hàn nắm lấy bả vai cô.
Lạc Tiểu Phàm nhìn ánh mắt của anh, thật lâu, nặng nề gật đầu: "Được."
Thật ra thì cô rất cảm kích, có A Trạch quan tâm cô như vậy.
Thật ra những ngày qua, không phải là cô không nhớ tới chuyện này, chỉ là cô cảm thấy hiện tại mọi chuyện đều nhờ vả anh, cô cảm giác mình thật ích kỉ, cảm thấy thiệt thòi cho anh rồi.
Nhưng mọi chuyện xảy ra vừa rồi, thật sự cô thấy sợ.
Trực giác nói cho cô biết, vừa rồi cô không nhìn thấy tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn.
Cô nắm lấy tay Đường Trạch Hàn, cúi đầu: " A Trạch, thật cảm ơn anh."
Không ngờ anh lại đối xử tốt với cô như vậy.
A Trạch vuốt vuốt tóc trên trán cô, giống như tươớc đây anh vẫn làm.
Anh đau lòng nói: "Nha đầu ngốc, giữa chúng ta mà còn phải nói cảm ơn sao. Chúng ta cùng nhau lớn lên, là người thân mà."
Người thân....
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Những lời này nghe từ miệng anh nói ra, cô thực sự là có cảm giác muốn khóc. Anh tự mình vẽ ra giới tuyến như vậy, cô biết là anh không muốn làm gánh nặng cho cô, muốn làm cho cô an tâm.
Cô ôm lấy anh: "Chúng ta là người thân, vĩnh viễn là người thân."
Cô rất vui vẻ.
Đã qua nhiều năm như vậy, nguyện vọng của cô vào giờ khác này cũng đã được thực hiện.
Khoé miệng Đường Trạch Hàn giật giật, Tiểu Phàm, nếu như vậy là tốt nhất với em, anh nguyện ý dùng cả đời để ở phía sau em, cả đời làm người thân của em, để cho em dựa vào.
"A Trạch, anh có thể đáp ứng em một điều kiện được không?" Lạc Tiểu Phàm buông anh ra.
"Em nói đi.''
"Trước tiên chuyện này em không muốn cho A Phong biết, nếu anh ấy biết trong đầu em có viên đạn, nhất định sẽ rất lo lắng. Hiện giờ chuyenj ở công ty và chuyện của Thu Nặc đã để acho anh ấy cực khổ rồi. Đợi chuyện này ua đi, em sẽ đích thân nói cho anh ấy biết." Lạc Tiểu Phàm nói.
Chân mày của Đường Trạch Hàn bỗng nhiên nhíu chặt, thật lâu sau mới gật đầu.
Mặc Ngâm Phong nhìn thấy Đường Trạch Hàn và Lạc Tiểu Phàm cùng nhau đi tới, khẽ nhíu mày.
Hắn kéo Lạc Tiểu Phàm về phía mình hỏi: "Em đi đâu lâu vậy?"Lạc Tiểu Phàm nhìn hăn cười cười: "Chỉ là ra ngoài hóng mát một chút thôi."Thu Nặc dường như vừa thiếp đi, Lãnh Nguyệt Sanh cứ thế ngồi bên giường nhìn cô bé.
Lãnh Nguyệt Sanh nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm đi vào liền đứng lên, cô đi đến bên Lạc Tiểu Phàm, cầm tay cô: "Tiểu Phàm, đợi Thu Nặc xuất viện, có thể để con bé trở về bên tôi một thời gian ngắn không? Đợi cơ thể Thu Nặc tốt hơn, tôi sẽ lập tức đưa nó về bên đó."Không ai ngờ rằng một mĩ nhân cao ngạo lạnh lùng như băng sơn sẽ dùng giọng cầu khẩn thương lượng này để nói chuyện.
Đường Trạch hàn đột nhiên kéo Nguyệt Sanh qua, thấp giọng quát: "Hồ đồ!"
Ánh mắt Lãnh Nguyệt Sanh cụp xuống. Ngôn Tình là Thiên Đường
Có lẽ trong lòng cô ấy hiểu rõ ràng rằng cái yêu cầu này không hợp lý, hoặc là biết rõ ràng Tiểu Phàm sẽ không đồng ý___
"Được!" Lạc Tiểu Phàm bỗng nhiên lên tiếng.
Lãnh Nguyệt Sanh kinh ngạc ngẩng đầu.
Lạc Tiểu Phàm nhẹ nhàng nói: "Thu Nặc cũng là con gái của cô, điều đó cũng là lẽ phải. Tôi nghĩ ông nội tôi cũng sẽ không phản đối Thu Nặc có hai mẹ, có nhiều người yêu thương con bé cũng là chuyện tốt, sau này con bé có thể sống ở cả hai gia đình."Lãnh Nguyệt Sanh không ngờ Lạc Tiểu Phàm sẽ nói ra những lời này.
Ý của cô ấy là sau này cô và Thu Nặc có thể ở cùng nhau sao? Thu Nặc có thể gọi cô là mẹ sao?
Cô kích động cầm tay Lạc Tiểu Phàm, không ngừng nói cảm ơn.
Lần này Đường Trạch Hàn cũng không nói gì.
Nhìn thấy bộ dạng của Lãnh Nguyệt Sanh, anh cũng không đành lòng nói thêm gì nữa.
Hơn nữa, tận đáy lòng anh cũng hy vọng, Thu Nặc có thể là con của anh.
Từ nãy tới giờ Lạc Tiểu Phàm chưa dám nhìn Mặc Ngâm Phong.
Cô tự ra quyết định một mình như vậy, ngay cả thương lượng cũng không cùng anh thương lượng.
Cô tiền trảm hậu tấu đơn giản vì sợ anh sẽ không đồng ý.
Đến tận lúc ra khỏi bệnh viện, lên xe, Lạc Tiểu Phàm mới dám hơi liếc mắt nhìn anh một cái. Vẻ mặt dường như không có gì.
"A Phong, có phải anh giận em không?" Cô cẩn thận hỏi.
Gương mặt Mặc Ngâm Phong lạnh lùng không nói lời nào, Lạc Tiểu Phàm biết hắn thật sự mất hứng.
Thật ra thì quyết định như vậy cô cũng phải có dũng khí rất lớn, bởi như vậy đều tốt cho tất cả mọi người, Mặc Ngâm Phong chắc chắn hiểu được.
Chẳng qua có lẽ anh để ý cô và Đường Trạch Hàn.
Nhưng hiện tại cô không có cách nào để nói thêm bất cứ điều gì, vừa rồi Mặc Ngâm Phong không lên tiếng phản đối cũng đã là rất nhường nhịn rồi.
Hiện tại anh khó tránh không được tự nhiên, nhưng cô nghĩ thời gian trôi qua, rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Lạc Tiểu Phàm bắt đầu trị liệu.
Thực ra lúc đầu trị liệu rất đơn giản, đến bệnh viện kiểm tra đúng giờ, sau đó bác sĩ sẽ cho cô một ít thuốc.
Bác sĩ của cô là do Đường Trạch Hàn mời từ nước ngoài về, cho nên ít khi trao đổi với cô, mà ngược lại sẽ trao đổi với Đường Trạch Hàn. Kể cả làm báo báo kiểm tra cũng do Đường Trạch Hàn làm, cho nên hiện tại cô cũng không rõ tình hình cơ thể mình thế nào.
Nhưng A Trạch nói không có chuyện gì, cô cũng cảm thấy không có chuyện gì, bởi cô rất tin tưởng anh.
Trừ những việc này thì cuộc sống của cô đều bình thường, hơn nữa còn tươi sáng hơn.
Thu Nặc đã xuất viện được mấy ngày và về Đường gia.
Lạc Tiểu Phàm qua đó thăm mấy lần. Từ khi về bên đó, Thu Nặc đã chịu nói chuyện với cô.
Có khi, con bé lại vẽ mấy bức tranh cho cô, mặc dù vẫn không chịu gọi cô là mẹ.
Nhưng chỉ cần như vậy, Lạc Tiểu hàm đẫ rất thoả mãn.
Chương 317: Quá hạnh phúc...
Vì chuyện của Thu Nặc, tính tình Mặc Ngâm Phong cũng dần ôn hoà trở lại.
Mấy hôm trước anh còn ngủ ở thư phòng, giờ đã tự mình trở về phòng ngủ.
Mấy ngày nữ chính là lễ Giáng sinh, cả thành phố lúc nào cũng chìm trong không khí hạnh phúc.
Ở đâu cũng có thể thấy được cây thông treo đủ loại trang trí cùng hộp quà sặc sỡ, rất nhiều người mặc trang phục ông già Noel, trẻ con trên đường ngày càng đông, nô nức nói cười, trong lòng mỗi người dường như cũng cóc chút gì đo mong đợi.
Tâm trạng Lạc Tiểu Phàm rất hưng phấn.
Bởi vì Mặc Ngâm Phong nói dịp lễ Giáng Sinh, bọn họ sẽ cùng Đa Đa đi trượt tuyết ở núi An Sơn.
An Sơn là núi trượt tuyết tự nhiên, hiện tại đang là mùa trượt tuyết, nghe nói ở đó chỗ nào cũng đẹp, phía sau sân trượt tuyết còn có một rừng mai lớn, mỗi khi đến lễ Giáng Sinh, cánh hoa mai tung bay trong gió, khắp nơi toàn là cánh hoa trắng tinh khiết tung bay, hương hoa tràn ngập, là một nơi cực kỳ ảo mộng, hơn nữa, nơi đó còn có suối nuocs nóng rất tuyệt, nghe nói ở khách sạn cao cấp An Sơn, phòng VIP cũng có ao suối nước nóng.
Kỳ nghỉ lễ Nô-en lần này, Lạc Tiểu Phàm thực sự rất mong đợi, cho nên cô quên mất cả việc bản thân còn đang "ngã bệnh".
Có lẽ cô vẫn còn nhớ, bởi vì mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc, chỉ là không khí quá hoàn mĩ như vậy, cuộc sống bây giờ quá hạnh phúc, cô không muốn phá hỏng mọi thứ, không đành lòng khiến mọi người lo lắng vì mình.
Trong lòng cô thầm nghĩ, chờ tới khi qua Giáng Sinh rồi sẽ nói cho Mặc Ngâm Phong biết.
Bời vì cô đã đồng ý một tháng sau sẽ đi Mỹ phẫu thuật mở hộp sọ, nghe tới việc này, cô thấy sợ, nên cô hy vọng khi đó Mặc Ngâm Phong sẽ ở bên cạnh cô.
Hôm nay khi tới thăm Thu Nặc, cô lại hưng phấn nói cho Đường Trạch Hàn biết chuyện này.
"An Sơn?" Đường Trạch Hàn khẽ nhíu mày.
"Sao vậy?" Lạc Tiểu Phàm tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.
"Ngày đó bọn anh cũng tới đó."
Thật ra điều này cũng không có gì kỳ quái, bọn họ là thành viên cao cấp của khách sạn An Sơn, đối với những khách quý và thành viên cao cấp vào những ngày này sẽ được cung cấp miễn phí dịch vụ cũng như được hưởng sự phục vụ tốt nhất.
Lạc Tiểu Pàm vui vẻ nói: "Tốt quá, em cũng định đưa Thu Nặc theo nhưng sợ con bé không muốn đi, như thế này thật tốt quá."
Đường Trạch Hàn khẽ cười.
Đêm trước lễ Giáng Sinh, Lạc Tiểu Phàm cùng Đa Đa ở nhà cùng trang trí một cây thông nhỏ, phía trên treo đầy những dải hoa đăng, còn có đủ loại đồ trang trí, Đa Đa còn treo cả một đôi tất nhỏ của mình lên.
Hơn một giờ sau, nhìn tác phẩm vừa hoàn thành, Lạc Tiểu Phàm cùng Đa Đa vỗ tay, cười nói âm ĩ như hai đứa trẻ.
Mặc Ngâm Phong từ xa trong màn tuyết trắng nhìn hai mẹ con Lạc Tiểu Phàm, trong lòng tràn đầy ấm áp, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không biết rằng mình đang cười nụ cười ôn nhu thế nào.
Lú này hắn mới cảm nhận được bản thân mình hạnh phúc cỡ nào, vợ của hắn, con của hắn, tựa như hai Thiên sứ, thuần trắng (thuần khiết, trong trắng) chơi đuổi bắt giữa trời tuyết, cùng ca hát, cùng cười, nụ cười đẹp nhất trên thế gian, giống như bảo vật mà hắn muốn bảo vệ.
Hắn thu lại khoé miệng, cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện thoại phân phó mấy câu, liền đi tới.
"Cha~" Đa Đa nhìn hắn chạy tới.
"Cha, con cùng mẹ vừa ước rồi, cha cũng ước đi." Đa Đa ngẩng đầu ngây thơ nói.
Mặc Ngâm Phong ôm lấy cô: "Đa Đa, nói cho cha nghe con và mẹ ước gì thế?"
Đa Đa bỗng chu cái miệng nhỏ nhắn lên: "Không thể nói được, nói ra sẽ không hiệu nghiệm."
Mặc Ngâm Phong ngắt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhẳn của cô, cười nói: "Tiểu nha đầu."
Bộ dạng Mặc Ngâm Phong bây giờ thực sự quá ôn nhu, hắn cởi áo khoác ngoài ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo lông màu xám tro, khuôn mặt quá mức điển trai, cùng với quần áo thoải mái, hắn dường như toả ra ma lực làm say lòng người, khiến người khác không thể dời mắt.
Trước kia Lạc Tiểu Phàm tuyệt đối không bao giờ dám nghĩ Mặc Ngâm Phong lại có nụ cười ôn nhu như bây giờ. Một người sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng như hắn cũng sẽ ra đường mua quà tặng, tan việc vào bếp nấu ăn, thực sự là một đấng trượng phu.
Hắn đứng ở đó tựa như có thể làm cho trời đất mênh mông tuyết biến mất, trên thế gian này khó có thể tìm ra một người đẹ trai như hắn.
"Mẹ, mej~" Đa Đa quơ quơ bàn tay nhỏ trước mặt Lạc Tiểu Phàm.
"Sao vậy?" Lúc này Lạc Tiểu Phàm mới có phản ứng.
Mới vừa rồi cô nhìn hắn tới ngây người.
Hai má Lạc Tiểu Phàm ửng hồng, tới giờ tim cô vẫn đập rộn ràng.
Cũng đã thành vợ thành chồng rồi.
"Mẹ, mẹ nghĩ gì mà không nhúc nhích vậy?" Đa Đa nghi ngờ xoay người lại nhìn Mặc Ngâm Phong phía sau lưng.
"Mẹ con là nhìn cha đẹp trai quá nên bị mê hoặc rồi." Mặc Ngâm Phong nở nụ cười giảo hoạt.
"A~ Thì ra là như vậy, con thấy cha hay ngó ra phía sau con nhìn mẹ, có phải cha cũng bị mẹ mê hoặc rồi không?" Đa Đa tự giác phân tích.
Thế nhưng Mặc Ngâm Phong lại im lặng, Lạc Tiểu Phàm phì cười.
Cô khẽ trách: "Áo khoác của anh đâu rồi? Trời lạnh thế này anh không sợ cảm lạnh sao?"
Mặc Ngâm Phong cầm lấy tay cô: "Như thế, em sẽ đau lòng."
Quản gia từ xa đi tới, theo phía sau là hai người, Đa Đa cùng Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc nhìn sang.
Đa Đa vừa nhìn rõ liền hưng phấn reo lên: "MeJ~ là pháo hoa."Là Mặc Ngâm Phong sắp xếp.
Những người đó đem các thứ đặt xuống liền rời đi.
Mặc Ngâm Phong để Đa Đa xuống đất, hướng về phía Lạc Tiểu Phàm nói: "Chúng ta cùng xem pháo hoa nào.''
Cứ như thế, họ ở trong gia viên bắn pháo hoa.
Ngôn Tình là Thiên Đường
Bầu trời trong phút chốc sáng rực, pháo hoa làm nơi này sáng như ban ngày, ánh sáng đủ màu sắc như là thác nước từng chút từng chút rơi xuống, trùng trùng điệp điệp, tựa như mộng cảnh.
Đa Đa còn nghĩ ra cắm pháo sáng xuống tuyết thành vòng tròn, sau đó cùng đót lên, còn cô đứng ở giữa khoan khoái nhảy múa.
Những thứ kia màu trắng sáng, giống như một đoá hoa lớn phát sáng, dường như bao phủ lấy cơ thể nhỏ bé của Đa Đa bên trong, nhưng cô bé rất vui sướng, tiếng cười vui vẻ truyền đi rất xa rất xa...
Mặc Ngâm Phong từ phía sau ôm lấy Lạc Tiểu Phàm.
Cô cứ như thế nép mình vào trong lồng ngực Mặc Ngâm Phong, nhìn lên không trung từng mảng từng mảng sáng lạng, còn có cả tiểu thiên sứ nhỏ bé kia khiến cho nước mắt cô dường như muốn trào ra.
Ngay cả Tiêu quản gia cùng người giúp việc đều cảm thấy giờ khắc này bọn họ thực sự quá hạnh phúc, thực sự làm cho người ta ngưỡng mộ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip