Che đậy

Đồng nhân Phích Lịch Bố Đại Hí – Chướng

Author : Chiếu Bố Đinh (曌布丁)

CP : Đại Tông Sư Cổ Lăng Thệ Yên x Cung Vô Hậu

Src: http://itachi-san.lofter.com

============

"Thừa dịp đêm khuya trộm ra khỏi Yên Đô, Vô Hậu, là vi sư quá mức dung túng để ngươi học được làm càn sao?" Cổ Lăng Thệ Yên ngồi ở bên trong Lãnh Song Công Danh, ánh nến đung đưa, một luồng khí tức lạnh lẽo đánh thẳng bóng người đỏ tươi ngoài cửa quay trở về muộn.

"Ha ha, sư tôn đợi ở nơi này chờ ta trở về, cũng không chứng minh là ngươi tín nhiệm ta." Che miệng khẽ cười, Cung Vô Hậu bốc lên một nhúm tóc đùa nghịch, đối mặt Cổ Lăng Thệ Yên lời nói không che giấu được tức gận, hắn cười đến càng sâu.

"Đi nơi nào? Đã làm những chuyện gì?"

"Đi tới tửu lâu, kết giao bằng hữu."

Khiêu khích giới hạn của người kia từ trước đến nay là thú vui duy nhất của hắn ở Yên Đô này, mặc dù đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng hắn như trước vẫn là để bản thân làm vậy.

"Xem ra, vi sư lại phải giam ngươi một lần mới được."

Lời nói của Cổ Lăng Thệ Yên làm cho vẻ mặt Cung Vô Hậu trong nháy mắt lạnh xuống, nhưng hắn vẫn duy trì giọng điệu vững vàng mà đáp trả người nọ: "Sư tôn cho rằng Vô Tình Lâu còn giam giữ được Vô Hậu sao?"

"Ha ha ha" Một trận tiếng cười từ phía sau cánh cửa đóng chặt truyền đến, "Nếu đồ nhi có tự tin như vậy, không bằng..."

Lời nói chưa dứt, chỉ thấy một đạo khí kình mãnh liệt đánh úp về phía Cung Vô Hậu, xa chưa kịp tránh lui, khi hắn mở mắt ra thì, người đã đứng ở trước mặt Cổ Lăng Thệ Yên.

"Đem ngươi nhốt tại Lãnh Song Công Danh, vi sư mới có thể an tâm." Đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt kia cẩn thận, nhìn đáy mắt người kia không ẩn giấu được sự thù hận, Cổ Lăng Thệ Yên khóe môi lộ ra mỉm cười.

"Ý của sư tôn là, giết ngươi, Vô Hậu liền có thể rời đi sao?" Cố nén kích động muốn đưa tay đẩy ra tay của người kia đặt tại trên mặt của mình, Cung Vô Hậu nở một nụ cười không rõ ý vị với đối phương.

"Vào Lãng Song Công Danh, ngươi sẽ không có cơ hội rời đi." Cổ Lăng Thệ Yên đồng thời thu tay về, Cung Vô Hậu không có thái độ lạnh lùng thờ ơ như bình thường mà đưa tay ra xoa gáy của y.

Ở lúc đầu ngón tay lạnh lẽo tiếp xúc trên da thịt, khơi gợi cảm xúc đè lại trong nhiều năm của y.

Nhìn thấy Cổ Lăng Thệ Yên trầm mặt xuống, Cung Vô Hậu càng là làm trầm trọng thêm đưa ngón tay đặt ở trước ngực người kia qua lại đùa bỡn khối ngọc sức kia, "Khối ngọc này kiểu dáng ta không thích, sư tôn cũng đừng đeo nữa."

Cả khuôn mặt tới gần Cổ Lăng Thệ Yên ghé vào lỗ tai y lẩm bẩm, Cung Vô Hậu nắm chặt khối ngọc này, dùng sức kéo một cái, những hạt ngọc châu trên chuỗi dây đeo trên cổ rơi rụng khắp mặt đất, hắn lùi lại một bước tiện tay ném khối ngọc ở trên mặt đất.

Trong căn phòng tĩnh lặng lập tức truyền đến tiếng ngọc vỡ vụn lạnh lẽo, Cổ Lăng Thệ Yên mặt không chút cảm xúc đi lên phía trước nắm chặt tay Cung Vô Hậu, "Hành động hôm nay của ngươi, phải chăng quá mức?"

Cổ tay bị nắm chặt phiếm ra một vòng hồng, nhưng hắn nhưng không có ý tránh ra, "Sư tôn không nỡ sao? Thì ra Vô Hậu ở trong lòng sư tôn lại không sánh bằng một khối ngọc sao?"

"Ta đối với ngươi thương tiếc, ngươi hẳn là rất rõ ràng."

"Rõ ràng, Vô Hậu đương nhiên rõ ràng." Bước một bước dài về phía trước, khoảng cách hắn cùng Cổ Lăng Thệ Yên mặt đối mặt, gần trong gang tấc, "Nhưng đây cũng không phải là điều ta muốn."

Trong hơi thở hỗn tạp, mùi đàn hương thanh nhã trên người Cổ Lăng Thệ Yên cùng với trà mĩ hương nồng đậm trên người hắn, ở sau khi hai loại hương khí dung hợp rồi lại sinh ra một loại hương vị làm say lòng người: "Sư tôn yêu Vô Hậu sao?"

Đầu ngón tay lặng lẽ xoa nhẹ đôi môi mỏng của Cổ Lăng Thệ Yên, nhưng người này lại tại một khắc tiếp theo quay đầu qua một bên lạnh lùng nói, "Ngươi nói xem."

"Sư tôn chính là yêu Huyết Lệ Chi Nhãn, mà không phải Cung Vô Hậu."

"Nói bậy!"

"Vô Hậu nói chính là sự thật, sao lại là nói bậy?" Hắn đột nhiên nắm lên cổ tay Cổ Lăng Thệ Yên hướng tới huyết lệ dưới khóe mắt mình: "Nếu không có giọt lệ này, vậy Cung Vô Hậu còn có thể là Cung Vô Hậu sao?"

Người nam nhân trước mặt này cho hắn tên tuổi vị trí vô thượng vinh quang, nhưng tất cả những thứ này nhưng chỉ là vì Huyết Lệ Chi Nhãn của hắn, hắn đã từng nghĩ tới vấn đề này, nếu như hắn chưa từng tới Yên Đô, như vậy hắn sẽ là ai?

"Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi ở lại bên người ta." Ở trong nháy mắt đó, Cổ Lăng Thệ Yên phảng phất nhìn thấy trong mắt Cung Vô Hậu chợt lóe lên bi thương rồi biến mất, y nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.

"Sư tôn cho vinh quang sủng kỷ nhiều lắm, Vô Hậu không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể đem toàn bộ chính mình giao cho sư tôn..." Cúi đầu, hắn ở bên tai người kia nhỏ giọng nói, "Bao gồm thân thể ta."

Cổ Lăng Thệ Yên rõ ràng sững sờ, lập tức đẩy ra Cung Vô Hậu kéo ra khoảng cách của hai người, "Ngươi quay về Nhuyễn Hồng Thập Trượng đi, hành động tự ý ra khỏi Yên Đô không thể tái phạm."

"Sư tôn ngươi đang trốn tránh ta sao? Vẫn là..." Cung Vô Hậu mắt hướng về người kia ôm vạt áo y phục nhìn lại.

"Trước khi ta thay đổi chủ ý, rời khỏi nơi này." Biết Cung Vô Hậu nhìn chăm chú nơi nào, Cổ Lăng Thệ Yên dùng một loại ngữ khí nói chuyện lạnh lẽo mà xưa nay y chưa từng dùng với người kia.

"Đa tạ ân huệ sư tôn không phạt." Cung Vô Hậu cười cợt, liền rời khỏi Lãnh Song Công Danh.

Qua hai ngày, Cổ Lăng Thệ Yên đi tới Nhuyễn Hồng Thập Trượng xem xét Cung Vô Hậu.

Lần này y chưa mở miệng, người nằm ở sau La Trướng lụa mỏng lại mang theo giọng nói khàn khàn hỗn độn đuổi Chu Hàn lui xuống.

"Ngươi bị bệnh?" Nghe ra giọng nói Cung Vô Hậu khác thường, Cổ Lăng Thệ Yên đi lên phía trước vén lên Hồng La Sa Trướng, đã thấy người nọ áo lót màu đỏ mở lớn để lộ ra da thịt tuyết trắng cùng xương quai xanh.

"Sư tôn hai ngày mới tới, tất nhiên là không biết Vô Hậu bị bệnh." Tay chống lên thân thể, y phục chưa mang kéo lại kỹ nháy mắt rơi xuống bên hông, bỗng nhiên hiện rõ xuân quang.

"Nếu bị bệnh, liền nghỉ ngơi nhiều." Thay Cung Vô Hậu kéo y phục bao lại, Cổ Lăng Thệ Yên liền muốn xoay người rời đi, nhưng tay y lại đột nhiên bị người nọ nắm chặt.

"Vô Hậu hiếm thấy muốn ngắm nhìn sư tôn nhiều hơn, sư tôn vì sao lại muốn vội vã rời đi chứ?" Lời vừa dứt, hắn kéo người xuống, làm cho Cổ Lăng Thệ ngồi ở bên trên giường.

"Vô Hậu..." Giống như là đang ẩn nhẫn cái gì, Cổ Lăng Thệ Yên có chút không được tự nhiên mà gọi tên người nọ.

"Sư tôn, ngươi không phải đã nói Vô Hậu muốn cái gì, ngươi đều đồng ý cho sao? Cái kia..." Cung Vô Hậu còn chưa nói hết lời liền lấy hành động biểu thị, hắn tựa đầu ở trước ngực Cổ Lăng Thệ Yên, một tay không an phận theo thắt lưng người nọ bắt đầu dời xuống, quả nhiên như hắn suy nghĩ, người nọ đối với hắn nổi lên phản ứng sinh lý.

Nghe thấy tiếng hít thở của đối phương ngày càng dày đặc, Cung Vô Hậu đắc ý dùng sức đẩy một cái để Cổ Lăng Thệ Yên nằm ở trên giường.

"Sư tôn phản ứng như thế, thật sự không tuân theo luân thường đạo lý nha." Cung Vô Hậu mỉa mai cười nói.

Ngay sau đó, một trận tiếng xé rách y bào vang thấu nội thất.

Khóa ngồi ở trên người Cổ Lăng Thệ Yên, ở trong tay Cung Vô Hậu vẫn còn có giật vài miếng vải bố lam trúc, trên mặt hắn tràn ra tươi cười tươi đẹp như hoa.

Mái tóc dài màu đỏ như rượu ở trước ngực y bào rộng mở gãi trêu đùa, Cổ Lăn Thệ Yên nói, "Đồ nhi, hành động dẫn lửa nên có chừng có mực."

Cổ Lăng Thệ Yên càng là ẩn nhẫn, Cung Vô Hậu càng là muốn làm cho y đắm chìm.

Ngón tay thon dài ở trên lồng ngực đối phương viết vẽ chữ, hắn cúi người xuống ở bên tai Cổ Lăng Thệ Yên khẽ lẩm bẩm: "Thứ lỗi cho Vô Hậu... khó theo sư mệnh."

Cung Vô Hậu cúi người xuống, ngay khi đôi môi sắp chạm vào nhau, Cổ Lăng Thệ Yên có động tác, y đỡ lấy eo Cung Vô Hậu, lập tức đem người đè lại dưới thân.

"Sư tôn cuối cùng cũng không chịu nổi đúng không?"

"Ta mới vừa nói qua, hành động dẫn lửa nên thích hợp rồi dừng, miễn cho nhóm lửa tự thiêu."

"Có sư tôn đi cùng, cho dù là nhóm lửa tự thiêu, Vô Hậu cũng không cô đơn."

Ở sau khi hắn nói xong câu đó, bên trong Nhuyễn Hồng Thập Trượng lại không có bất kỳ tiếng vang, chỉ truyền lại gió mát thổi La Trướng tung bay, cùng với dư hương của người nọ sau khi đắp chăn cho hắn liền rời đi.

"Công tử, vì sao Đại Tông Sư gần đây đều không có đến gặp ngươi?" Chu Hàn đang thay Cung Vô Hậu thắp Đồ Mi Hương thì rốt cục không nhịn được không thể không hỏi câu hỏi này.

Ở sau đêm đó cách đây mấy ngày, Đại Tông Sư lại chưa từng tới gặp công tử, thậm chí hắn nghe nói ngay cả một ít nhiệm vụ cũng đều giao cho những người khác đi chấp hành, chẳng lẽ là công tử mấy ngày qua tùy hứng chọc giận Đại Tông Sư mà thất sủng sao?

Nhưng là, hắn thấy công tử dường như đối với việc này không để ý chút nào, hơn nữa giống như còn có chút vui mừng?

"Chu Hàn, ngươi biết không? Khi ngươi càng để ý một việc thì, chuyện kia ngược lại sẽ trở thành một loại ma chướng." Cung Vô Hậu ngồi trước gương sáng chải đầu không che giấu được ý cười nơi khóe môi.

Cổ Lăng Thệ Yên đối với hắn nắm giữ ý muốn sở hữu dục vọng mãnh liệt, nhưng y cũng không dám phá hỏng tu luyện lâu dài tới nay, vì thế hắn liền dùng phương thức này để người kia tự động rời xa hắn.

Bởi vì, hắn mới chân chính là ma chướng trong lòng Cổ Lăng Thệ Yên.

"Lời nói của công tử, Chu Hàn nghe không hiểu."

"Chuyện này ngươi không cần hiểu, đi xuống trước nghỉ ngơi đi."

Tâm tình lên cao thoải mái không ít Cung Vô Hậu rất nhanh liền ngủ say, nhưng ở không biết qua bao lâu, hắn tựa hồ cảm giác được trên thân thể có cảm giác kỳ lạ, thẳng đến khi một trận xúc cảm lạnh lẽo xoa tới chỗ mẫn cảm trước ngực, hắn mới bỗng nhiên mở mắt, lại phát hiện đến Cổ Lăng thệ yên đang nhìn hắn.

"Ngươi..." Trong lúc nhất thời không có nổi lên được đến lại thu lại tức giận, sau khi hít sâu một hơi, hắn mới lại chậm rãi mở miệng, "Sư tôn đêm khuya tới đây, là vì khinh bạc Vô Hậu sao? "

"Cũng không phải, vi sư là tới loại bỏ ma chướng trong lòng, mà chuyện này... cũng không phải là Vô Hậu ngươi muốn sao?"

"Lúc này mới không... đừng..." Lời nói chưa kịp phát ra khỏi miệng, toàn bộ lại bị môi Cổ Lăng Thệ Yên phong bế, Cung Vô Hậu trừng lớn hai mắt, cố gắng vặn vẹo giãy giụa nhưng là uổng công vô ích.

"Đừng...buông ra... ưm... a..." Thật vất vả ở trong người tước đoạt hôn lấy mà phát ra vài tiếng, nhưng mà người nọ lại ác ý dùng đầu ngón tay nhéo xuống điểm trước ngực hắn, lời nói tức giận tức thì biến thành âm điệu ve vãn.

Sau đó sự việc phát triển vượt xa hắn tưởng tượng, hạ thân đột nhiên truyền tới đau đớn hầu như là muốn mang đi tất cả ý thức của hắn, hắn tóm chặt lấy bả vai của Cổ Lăng Thệ Yên, giống như là muốn bóp nát xương vai kia, rồi lại ở giây tiếp theo bởi vì người kia va chạm thẳng tiến mà buông lỏng lực đạo.

Bên ngoài Hồng Sa Trướng hương vụ vẫn như cũ, bên trong Hồng Sa Trướng tiếng rên rỉ ngâm khẽ không ngừng, Vu Sơn đêm dài đằng đẵng mới bắt đầu.

Sáng sớm hôm sau, Chu Hàn ở ngoài cửa như mọi ngày gọi mấy tiếng.

"Công tử, nên thức dậy."

Trước kia vào lúc này, Cung Vô Hậu sẽ đáp lại đồng thời gọi hắn đi vào, nhưng chờ đợi một hồi bên trong cũng không có động tĩnh, Chu Hàn quyết định lại gọi một lần.

"Công..." Một từ mới vừa gọi ra, cửa liền bị mở ra, tại lúc nhìn đến người trước mắt đồ ở trong tay Chu Hàn suýt nữa rơi xuống dưới.

Đại Tông Sư vì sao lại từ trong phòng công tử đi ra? Đang tự hỏi vấn đề này đồng thời hắn cũng mới giật mình giác ngộ đến chính mình vô lễ, vội vàng lên tiếng: "Đại...Đại Tông Sư..."

Chỉ thấy Cổ Lăng Thệ Yên quay về Chu Hàn làm ra động tác im lặng, "Lui ra, ngày hôm nay để cho Vô Hậu ngủ nhiều một chút."

Không dám lên tiếng, Chu Hàn chỉ gật đầu liền lui xuống.

Đóng cửa lại, Cổ Lăng Thệ Yên đi trở về trước giường, y ngồi tại mép giường đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi đang ngủ say kia của Cung Vô Hậu, có lẽ là cảm giác được có người quấy rầy, người trên giường không kiên nhẫn giật giật thân thể, chăn mềm đắp ở trên người cũng di động theo, lộ ra dấu vết loang lổ in lại trên da thịt.

"Đồ nhi a đồ nhi, vi sư lại không hiểu tính toán của ngươi sao, hai lần ẩn nhẫn chỉ là vì lần thứ ba tấn công lúc bất ngờ, nếu ngươi là ma chướng của ta, như vậy... Ta liền vì ngươi nhập ma, vạn kiếp bất phục thế nào? "

Cổ Lăng Thệ Yên cười cười, y cúi người xuống tại trên môi Cung Vô Hậu nhẹ nhàng hôn.

============

Nghịch lửa có ngày bị bỏng tay, tạo nghiệp sẽ có ngày bị nghiệp quật. Vô Hậu ngươi khiêu khích nhầm người rồi, đó là 1 con cáo già, quá coi thường người đứng đầu Yên Đô rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip