REVIEW - MIN (@-mxalien)

Bài dự thi Pinkeu's Challenge của Min thuộc mảng review (-mxalien)

ĐỀ BÀI :

"Ảo mộng" - "Chờ đợi" - "Điên dại" - "Hanahaki" - "Vĩnh cửu".

YÊU CẦU: Hãy tìm kiếm một tác phẩm chứa đựng chúng - những từ khóa này, không phải tất cả, chỉ 3/5 thôi. Và hãy phân tích nó, cảm nhận nó, làm những việc mà bạn thường làm.

BÀI LÀM :

Tác phẩm: Jintae | Nghe tiếng mưa rơi

Tác giả: villdemort_

Thể loại: oneshot, bxb, hanahaki!au

Reviewer-mxalien #mindzai

Keys: #hanahaki #chodoi #diendai

Xin chào! Nếu Cỏ đọc được thì cảm ơn vì đã cho tớ một tác phẩm tuyệt vời để tham gia challenge lần này. Tớ sẽ xưng tôi-cậu nhé! Lần review này tớ sẽ khác với lần trước một chút!

Quả thật rằng "hanahaki" đã là một căn bệnh, một thể loại quá đỗi quen thuộc mà những author không thể không biết đến. Nó tượng trưng cho tình cảm đơn phương và cả những cánh hoa chứa đầy ở lồng ngực. 

Tớ biết đến tác phẩm của cậu một cách cũng rất tình cờ, vì dường như muốn tìm fic hanahaki của Cỏ cũng rất khó vì nó không có biểu hiện từ phần tiêu đề, phần tag hay cả là lời giới thiệu. "Nghe tiếng mưa rơi" một tựa đề vô cùng ấn tượng nhưng bất ngờ hơn là trong tác phẩm không hề có cảnh mưa đặc biệt không hề được miêu tả, kể. Ngay tiêu đề phần đầu tiên của chuyện "mưa rơi bên thềm, hoa rơi trong tim" cũng đã khiến tớ hiểu được phần nào đấy. Sau khi đọc tác phẩm của Cỏ, tớ đã ngỡ ra cái tên tiêu đề thật đặc biệt "Nghe tiếng mưa rơi" như "Nghe tiếng em khóc". Cảnh Thái Hanh rơi lệ luôn được nhắc đi nhắc lại: 

"Thái Hanh khóc. Tối nào cũng thế, tôi vẫn luôn lặng lẽ đứng bên cánh cửa gỗ đã mòn vẹt nghe tiếng mưa rơi hòa với tiếng em nấc lên từng phút nghẹn ngào."

"Em nức nở gục vào vai tôi mà nói, đôi mắt đỏ hoe và giọng đã khản đặc rồi."

"Nặng nề bước từng bước đến bên em, lại thấy đôi mắt em ngân ngấn nước..."

Hay đây chỉ đơn giản là một tiêu đề giản dị, mang nhiều nghĩa?

Tớ không chỉ thấy thú vị ở phần tiêu đề mà còn cả giọng văn của Cỏ, nó thật bình dị, nhẹ nhàng mà mộc mạc, có lẽ nó cũng giống như tên cậu vậy. Đây không hẳn là một cốt truyện cũ, tác phẩm chưa quá đỗi mới nhưng cũng chẳng hề quen thuộc. Nội dung của cậu rất dễ truyền tải, dễ hiểu nhưng bên cạnh đấy với tớ, diễn biến bị nhanh quá và dường như càng ngày sự thích thú của tớ càng giảm, không phải do tác phẩm dài mà là cách sử dụng từ ngữ của cậu còn bị hẹp và tớ chưa cảm nhận được hết tình cảm của "tôi". 

"em" và "tôi" quả là một đôi trời sinh, "em" lại ngây thơ, yếu đuối cần có "tôi" - một nhân vật si tình, yêu "em" đến mức điên dại, bán nước cho địch để có thể chữa căn bệnh này. Lý do tại sao vậy? "tôi" yêu "em" đến mức có thể quên cả bản thân, gia đình, "tôi" sợ rằng "em" quá yếu đuối,  phải bảo vệ em trước cuộc đời đầy bão tố và sóng gió này. huống chi "em" vẫn còn tin, chờ đợi ba mình còn sống và quay về với mình... tội phản quốc là tội nặng, nhưng đã chứng tỏ được tình yêu của anh dành cho Thái Hanh. Với cách xây dựng nhân vật hoàn hảo như vậy thì sẽ góp phần cho câu chuyện trở nên hay và gay cấn hơn.

Ngôi kể là một phần không thể không nhắc đến được. Ở đây ngôi kể của cậu rất linh hoạt, nhưng chưa thực sự đúng chỗ. Ngôi kể thứ 3 và thứ nhất kết hợp lại làm che bớt đi khuyết điểm của tác phẩm. Nhưng có lẽ cậu đã bị quá tập trung vào ngôi kể thứ nhất, làm Thái Hanh bị mờ nhạt trước "tôi", cậu chỉ hơi tập trung quá vào "tôi" vì vậy mà nội tâm nhân vật thể hiện rất nhiều ở đây. Nhưng dù sao tớ thấy vẫn rất ổn.

Cỏ biết cách tận dụng bối cảnh, thời gian, không gian một cách phù hợp, điều này rất ít người có thể làm được. Từ "cảnh biển" đến "ngôi nhà thân yêu của tôi" hay cảnh "chiến tranh" thì nó đều rất ổn và mạch lạc. Nhưng cậu miêu tả hành động chưa dứt khoát, bị lặp đi lặp lại nhiều. Câu văn không bị phô, bối cảnh đậm chất việt.

Về hình thức, phải nói rằng rất thích vì không có lỗi chính tả, với những người không thích lowercase thì ấn tượng lại mạnh hơn. Tác phẩm được trình bày thuận mắt, câu chuyện vừa đủ, không quá ngắn hay dài. 

Càng về càng cuối, tác phẩm lại càng sâu sắc và hoàn hảo hơn. Hình ảnh Thái Hanh vui sướng lầm tưởng cha mình đã về và sự hoang mang, bối rối và tức giận vì đã bị giặc lừa của "tôi" được thể hiện một cách rõ ràng:

"Anh Trấn, ba em về rồi! Ba em cuối cùng cũng về rồi! Anh xem em thấy tiếng tàu kêu mà."

"em chạy ra xa, mặc cho nước đã ngập đến cổ em...ôm lấy cơ thể đang không ngừng run rẩy của em vào lòng"

"bỏ em ra"

" tôi ôm em trong làn mưa bom đạn, hàm răng nghiến chặt đến mức có thể nghe thấy tiếng đay nghiến...vậy mà bọn chúng lại nói dối trắng trợn như vậy"

Đến cuối cùng, "tôi" mới nhận ra sai lầm của mình, hối hận vô cùng và cả việc tỉnh ngộ hết sức ngọt ngào:

"Tới giây phút cuối cùng này tôi mới cảm thấy hối hận vì những chuyện đã qua. Và hối hận cũng chẳng có nghĩa lý chi, giờ đây tôi chỉ cần em thôi, Thái Hanh của tôi ơi!"

Cuối cùng là cái kết đầy mãn nguyện với tôi "nhưng may mắn thay tôi vẫn ôm lấy em", có thể đi cùng với người mình thương đến chết quả thật là mãn nguyện và tớ chắc chắn "tôi" cũng vậy. Với câu chuyện này, tớ hiểu rằng đây là Happy Ending chỉ riêng tớ thôi và nó vừa đủ.

Với giọng văn thanh thoát, mộc mạc của Cỏ, "Nghe tiếng mưa rơi" là tác phẩm buồn nhưng mại vô cùng mãnh liệt diễn tả về tình cảm đơn phương với căn bệnh hanahaki. Tác phẩm sẽ ghi được nhiều điểm với độc giả và mong rằng Cỏ sẽ thật thành công trên con đường viết lách của mình.

#mindzai

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip