Chương 12
Hà Anh Tuấn ngồi một mình trong căn phòng tối om, chiếc đèn bàn duy nhất chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của anh, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu trên làn da tái nhợt. Từng suy nghĩ cứ quay cuồng trong đầu, dường như không có lối thoát nào. Anh tự nhủ mình phải mạnh mẽ, nhưng không thể. Nỗi đau cứ như một cơn sóng cuốn lấy anh, không thể ngừng lại, không thể thoát ra được.
Quang Hùng đã rời xa anh, không một cái nhìn thương tiếc. Anh là gì trong cuộc sống của Quang Hùng? Một phần trong quá khứ đã cũ, một người không còn giá trị. Hà Anh Tuấn tự hỏi liệu mình có thực sự đáng yêu, hay anh chỉ là một sự lựa chọn tạm bợ cho những lúc Quang Hùng cần. Cậu ta đã có tất cả những gì mình muốn, còn anh, anh chẳng còn gì.
Một cảm giác trống rỗng không thể diễn tả nổi lan tỏa khắp cơ thể. Anh muốn khóc, nhưng lại cảm thấy nước mắt đã không còn chảy ra nổi nữa. Đau đớn quá, có lẽ anh đã quá mệt mỏi, đã quá lâu sống trong một tình yêu vô vọng.
Anh nhớ lại những lời Minh Tú đã nói, nhưng sao chúng lại như những lời rỗng tuếch. Làm sao có thể rũ bỏ một tình yêu đã ngấm vào tận xương tủy? Làm sao có thể quên đi một người đã từng là tất cả đối với mình?
Cảm giác tuyệt vọng ngày càng lan rộng trong lòng anh. Những vết thương không thể lành, và không có ai ở đây để giúp anh. Cả thế giới này dường như quay lưng lại với anh. Quang Hùng đã có cô gái khác, còn anh chỉ là một kẻ thừa thãi, không xứng đáng có được tình yêu của ai.
Anh đứng lên, đi ra khỏi phòng và bước ra ngoài, mặc cho cơn mưa nhẹ hạt ngoài trời. Mưa lạnh, những giọt nước như những đòn đánh vào trái tim anh. Hà Anh Tuấn không có nơi nào để đi, không có ai để tìm kiếm sự an ủi. Chỉ có mưa, và bóng tối lẩn quẩn trong đầu anh.
Có lẽ anh đã quá yếu đuối. Có lẽ tình yêu ấy đã nuốt chửng anh, biến anh thành một con người khác. Một con người không còn sức sống, không còn lý do để tiếp tục. Từng bước chân của anh dường như trở nên vô nghĩa, như những chiếc lá rơi lặng lẽ xuống đất, bị gió cuốn đi trong im lặng.
Đi giữa cơn mưa, Hà Anh Tuấn tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục sống mà không có Quang Hùng. Liệu anh có thể vượt qua được cơn đau này? Nhưng một phần trong anh lại không muốn từ bỏ, không muốn nhận ra rằng tất cả những gì anh đã hy vọng, tất cả những gì anh đã cố gắng, đều chỉ là sự lừa dối. Quang Hùng đã không bao giờ yêu anh.
Hà Anh Tuấn dừng lại, đứng giữa con đường vắng lặng, nhìn ra xa. Đêm tối mờ mịt, và anh không biết mình đang tìm kiếm điều gì. Một tiếng gọi hay một cái nhìn từ Quang Hùng? Hay chỉ là một chút sự quan tâm, một lần cuối cùng để cảm thấy mình không vô nghĩa?
Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh. Nếu như cuộc sống này chỉ có đau đớn, liệu anh có thể chấm dứt nó không? Liệu có cách nào để kết thúc tất cả nỗi khổ sở này? Anh cảm thấy mình đã mất tất cả rồi, và chẳng còn gì đáng để giữ lại.
Cơn mưa ngày càng lớn hơn, như những giọt nước mắt không thể cầm lại. Hà Anh Tuấn quay người lại, nhưng lại không có mục tiêu nào. Anh chỉ cảm thấy mình như một kẻ lang thang vô định, lạc lõng giữa dòng đời.
Những suy nghĩ đen tối bắt đầu ám ảnh anh, càng lúc càng trở nên rõ rệt.
Trong đầu anh vang lên những lời Quang Hùng đã nói trước đó, những lời lạnh lùng và vô cảm. Hà Anh Tuấn không thể xóa bỏ hình ảnh ấy. Tại sao mình lại yêu một người không hề quan tâm đến mình? Tại sao lại để mình chìm đắm trong một mối quan hệ không thể có kết quả?
Cảm giác như không thể chịu đựng được nữa, Hà Anh Tuấn ngồi xuống lề đường, gục đầu vào hai đầu gối. Mưa tiếp tục rơi, như những giọt nước mắt vĩnh viễn không thể dừng lại. Anh không còn sức lực để đứng dậy, không còn sức lực để tiếp tục.
Một tiếng động từ phía sau khiến anh giật mình. Có ai đó gọi tên anh. Nhưng khi ngẩng lên, anh chỉ thấy một bóng người mờ nhạt, xa xăm. Hà Anh Tuấn không nói gì, chỉ tiếp tục ngồi đó, để cơn mưa tẩy rửa tất cả, như thể anh muốn xóa sạch đi tất cả ký ức, tất cả sự tổn thương.
Tối hôm đó, Hà Anh Tuấn không về nhà. Anh không biết mình đã đi đâu, chỉ cảm thấy mình mất phương hướng. Những suy nghĩ hỗn loạn dần chiếm lấy tâm trí anh, không có lối thoát, không có cứu rỗi. Hàng ngàn câu hỏi không lời đáp cứ thế quay cuồng, càng khiến anh lạc lõng hơn.
Đêm tối vẫn tiếp tục, không một ánh sáng nào chiếu rọi. Hà Anh Tuấn không còn hy vọng, không còn khao khát gì nữa. Trong thế giới này, anh như một cái bóng mờ nhạt, không ai nhìn thấy, không ai quan tâm.
Hà Anh Tuấn thức dậy vào một sáng sớm, cảm giác đầu óc nặng trịch, mệt mỏi, như thể không thể thoát ra khỏi cơn ác mộng. Đêm qua, anh đã không về nhà, chỉ lặng lẽ lang thang trong cơn mưa, tự hỏi liệu mình có thực sự tồn tại trong thế giới này. Nhưng khi cơn mưa tạnh và anh trở về, điều anh không ngờ đến đã đón chào anh, và nó như một cú tát mạnh vào mặt.
Một loạt tin nhắn từ bạn bè và người thân vang lên trên điện thoại của anh.
Đầu tiên là Minh Tú:
"Anh Tuấn, anh sao rồi? Anh có thấy tin chưa?"
Rồi tiếp theo là những tin nhắn từ một số người bạn khác, thậm chí là từ các đồng nghiệp, tất cả đều lo lắng và khó hiểu về những gì đang xảy ra.
Anh lướt qua các tin nhắn mà không thể hiểu nổi. Nhưng chỉ một cú nhấp vào trang báo đầu tiên, anh đã thấy một dòng tiêu đề lớn xuất hiện trước mắt:
"Người yêu bí mật của Quang Hùng hay một kẻ quấy rối muốn bao dưỡng?"
Hà Anh Tuấn nhìn vào hình ảnh đính kèm bài viết, là một loạt tin nhắn giữa anh và Quang Hùng. Những lời trò chuyện thân mật, gần gũi giữa hai người bỗng chốc bị cắt ghép, biên soạn thành một câu chuyện hoàn toàn khác biệt. Những đoạn văn bản được đưa ra đầy ẩn ý, khiến anh như một kẻ theo đuổi, muốn "bao dưỡng" Quang Hùng.
Những tin nhắn đó là những lời nói thật lòng của anh, những lúc anh vẫn còn hy vọng rằng tình yêu sẽ thay đổi được mọi thứ, rằng Quang Hùng sẽ cảm nhận được tình cảm của anh. Nhưng giờ đây, chúng bị cắt xén, bóp méo một cách tàn nhẫn, biến anh thành một kẻ đáng khinh, một kẻ cố gắng lợi dụng Quang Hùng.
"Tôi không muốn cậu phải khó khăn, cậu biết không? Tôi có thể giúp cậu mọi thứ. Tôi có thể lo cho cậu tất cả."
"Cậu xứng đáng có một người lo lắng cho cậu như vậy, tôi chỉ muốn giúp đỡ cậu."
Những tin nhắn đó giờ đây là bằng chứng để chứng minh anh là một kẻ cố gắng "bao dưỡng" Quang Hùng, là kẻ "quấy rối" không biết xấu hổ. Cảm giác của Hà Anh Tuấn như bị đẩy xuống vực sâu. Những gì anh đã cảm nhận, những cảm xúc thật lòng của mình giờ đây lại trở thành vũ khí để người khác lợi dụng và vùi dập anh.
Cái tên Quang Hùng đột nhiên xuất hiện trong bài báo, với vai trò là một nạn nhân. Cậu ta nói rằng mình bị Hà Anh Tuấn theo đuổi không ngừng, rằng anh đã tìm cách lôi kéo cậu ta vào mối quan hệ không mong muốn để che đậy scandal tình ái của cậu ta. Những lời nói lạnh lùng của Quang Hùng lại được tẩy trắng, và cậu ta bây giờ được vẽ lên như một người anh hùng, trong khi Hà Anh Tuấn trở thành kẻ phản diện.
Hà Anh Tuấn không thể tin vào mắt mình. Cậu ta đã làm điều này. Quang Hùng, người mà anh vẫn yêu, đã phản bội anh thêm một lần nữa. Anh cảm thấy như toàn bộ thế giới đang quay lưng lại với mình. Cảm giác bị sỉ nhục, bị lợi dụng, và cuối cùng bị vứt bỏ khiến anh không thể thở nổi.
Tại sao Quang Hùng lại làm điều này? Anh đã từng là tất cả với cậu ta, và giờ đây, cậu ta lại cắt đứt mọi thứ, để anh phải gánh chịu mọi sự đay nghiến, sự khinh miệt từ dư luận.
Hà Anh Tuấn nhìn vào màn hình, tay run rẩy không thể dừng lại. Anh bắt đầu đọc lại từng dòng trong bài báo, cảm giác như mình bị trói buộc vào một cái bẫy. Mọi người trong giới truyền thông đang quay cuồng với câu chuyện này, đưa ra những bình luận khắc nghiệt về anh. Cả thế giới bây giờ đều nghĩ anh là kẻ xấu xa, một kẻ dám lợi dụng tình cảm của Quang Hùng để trục lợi.
Anh không thể ngừng khóc. Nước mắt chảy xuống, lăn dài trên má, như một sự thừa nhận đau đớn rằng mọi thứ đã chấm dứt.
Quang Hùng, dù đã cố gắng tạo dựng hình ảnh đẹp đẽ cho mình, cuối cùng cũng chẳng nhận ra rằng anh đã mất đi thứ quý giá nhất. Cậu ta tiếp tục sống trong thế giới mà mình tạo ra, cho đến khi không còn ai nhớ đến Hà Anh Tuấn nữa, cho đến khi mọi thứ trở nên mơ hồ và vỡ vụn.
Và trong khi mọi người chỉ lo tranh luận về những scandal, về những cuộc tình bị phá vỡ, Hà Anh Tuấn chỉ còn lại mình trong một thế giới không có Quang Hùng, không có sự yêu thương.
Hà Anh Tuấn cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm nữa. Từng cú sốc trong cuộc đời anh, từ sự phản bội của Quang Hùng, cho đến việc bị dư luận chỉ trích và bôi nhọ, tất cả những đổ vỡ này đã khiến anh rơi vào một vực thẳm tối tăm, không lối thoát. Anh biết rằng mình không thể sống tiếp trong một thế giới mà những gì mình yêu thương, tin tưởng, và hy vọng đều tan vỡ, bị bóp méo và vứt bỏ.
Anh không còn đủ sức mạnh để đối diện với mọi thứ xung quanh. Đầu óc anh mơ hồ, tim anh nặng trĩu, mỗi bước đi đều như bước trên một con đường dài không điểm dừng. Quang Hùng đã biến mất khỏi cuộc đời anh từ lâu, nhưng sự hiện diện của cậu ta vẫn cứ ám ảnh anh, nhắc nhở anh về một tình yêu không bao giờ thành hình. Và giờ đây, dư luận lại như một vết thương chưa lành, cứ tiếp tục bóp nghẹt anh.
Hà Anh Tuấn quyết định đi xa, xa thật xa. Không phải chỉ là đi trốn, mà là kết thúc tất cả. Anh tìm đến những nơi hẻo lánh, nơi mà không ai biết đến anh, nơi mà không ai có thể tìm ra anh nữa. Cơn đau trong lòng anh đã lâu nay đè nặng, giờ đây như một ngọn lửa thiêu rụi tất cả mọi cảm xúc còn sót lại trong anh.
Anh đã đến một khu vực ngoại ô, nơi không còn gì ngoài sự yên tĩnh của những ngọn đồi xa xôi. Mọi thứ đều mờ nhạt, như một nơi mà thời gian ngừng trôi. Hà Anh Tuấn đứng trên một cây cầu nhỏ, nhìn xuống dòng nước cuồn cuộn chảy phía dưới. Đó là nơi anh tìm đến, là nơi anh nghĩ sẽ chấm dứt tất cả. Dù trái tim anh đau đớn, dẫu rằng có thể anh sẽ chẳng bao giờ thấy lại ánh sáng, anh vẫn quyết định một lần nữa đứng vững, để không phải đối diện với những đau đớn này nữa.
Anh nhìn xuống dưới chân, rồi tự hỏi mình liệu đây có phải là lựa chọn duy nhất còn lại không. Trong lòng anh, dù đã quá mệt mỏi và kiệt sức, vẫn có một phần nào đó muốn sống, muốn được yêu, được hạnh phúc. Nhưng tình yêu đã không đến với anh, Quang Hùng đã ra đi, và giờ đây, dư luận đã biến anh thành một kẻ đáng bị bỏ rơi. Anh không còn cảm thấy mình có giá trị nữa.
Hà Anh Tuấn không còn muốn làm người yếu đuối, không còn muốn đối mặt với cái nhìn khinh bỉ từ mọi người, không muốn phải sống trong bóng tối đó nữa. Anh đứng đó, hít một hơi thật sâu, để cảm nhận sự lạnh giá của không khí buổi chiều. Những hình ảnh cuối cùng trong tâm trí anh là của Quang Hùng, của những ký ức đã từng đẹp đẽ, giờ đây chỉ còn lại nỗi đau.
Ngay khi anh chuẩn bị thực hiện quyết định của mình, một hình ảnh thoáng qua trong đầu anh. Đó là hình ảnh của Minh Tú, người bạn duy nhất còn lại trong cuộc đời anh, luôn ở bên cạnh, luôn quan tâm và chăm sóc anh trong những lúc khó khăn. Cô từng nói rằng anh không đơn độc. Và rồi, dù anh không muốn thừa nhận, một phần trong anh vẫn không thể từ bỏ. Minh Tú sẽ không bao giờ muốn anh làm điều này. Cô ấy sẽ đau khổ biết bao nếu biết chuyện này.
Nhưng, trong khoảnh khắc đó, sự yên tĩnh trong lòng anh lại bị xé nát bởi một tiếng gọi quen thuộc từ phía sau.
"Anh Tuấn, đừng làm vậy!"
Một giọng nói vang lên từ phía xa, giống như một sợi dây cứu sinh vươn tới anh từ một thế giới khác. Hà Anh Tuấn quay lại, đôi mắt trống rỗng, nhưng trong ánh mắt ấy vẫn có một chút hy vọng le lói. Minh Tú đứng đó, nhìn anh với ánh mắt không dám tin, nhưng trong lòng cô có một sự kiên quyết, một niềm tin rằng anh vẫn có thể cứu vớt cuộc đời mình.
Minh Tú vội vàng bước tới, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Cô chỉ có thể nghĩ về một điều duy nhất: Hà Anh Tuấn không được phép từ bỏ. Cô hiểu, dù anh có đang đau khổ đến đâu, dù anh có nghĩ rằng mình không còn lý do để sống, thì cũng sẽ có một người sẵn sàng ở lại, sẵn sàng giúp anh vượt qua.
Cô nắm lấy tay anh, kéo anh ra khỏi bờ vực của sự tuyệt vọng.
"Anh Tuấn, em biết anh đau lắm.
Nhưng đừng để tất cả kết thúc ở đây. Anh xứng đáng được hạnh phúc, anh xứng đáng được yêu thương, dù cho thế giới này có quay lưng lại với anh." Minh Tú nói, giọng cô nghẹn ngào.
Hà Anh Tuấn đứng lặng im, không nói gì. Cảm giác cô đơn vẫn còn đó, nhưng anh bắt đầu nhận ra rằng có thể sẽ có một cách khác để đối mặt với cuộc sống này. Anh không phải là kẻ duy nhất gánh chịu đau khổ, và có những người xung quanh sẵn sàng giúp anh đứng dậy.
Dù cho nỗi đau không thể biến mất ngay lập tức, nhưng ít nhất giờ đây, Hà Anh Tuấn không còn cảm thấy mình đơn độc. Và điều quan trọng nhất, anh nhận ra rằng mình vẫn còn một lý do để sống, một lý do không phải là Quang Hùng, mà là chính bản thân anh, và những người vẫn còn bên cạnh anh.
Hà Anh Tuấn cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Minh Tú, như một ánh sáng le lói trong bóng tối đen tối của tâm hồn anh. Anh cảm nhận sự vững vàng trong cái nắm tay đó, như thể cô ấy là chiếc cầu nối duy nhất kéo anh ra khỏi vực thẳm mà anh đã suýt ngã xuống. Nhưng trong lòng anh vẫn còn nỗi đau không thể nguôi ngoai, vẫn không thể phủ nhận được sự thật rằng mọi thứ đã thay đổi quá nhiều, và Quang Hùng — người anh yêu thương nhất — giờ đây chỉ là một bóng hình xa lạ.
Minh Tú thấy sự mệt mỏi trong mắt Hà Anh Tuấn, và cô biết, dù có nắm tay anh bao lâu đi nữa, dù có nói bao nhiêu lời an ủi, thì điều mà anh thật sự cần là thời gian để chữa lành vết thương trong lòng mình. Cô đã biết quá rõ sự yêu thương mà anh dành cho Quang Hùng, và cô cũng hiểu rằng, dù thế nào, anh sẽ luôn có những cảm xúc đặc biệt dành cho cậu ta.
"Anh Tuấn, đừng để mình bị cuốn đi bởi nỗi đau đó. Mình không thể sống mãi trong quá khứ. Mình phải đối diện với tương lai, dù nó có thể tăm tối thế nào đi nữa."
Hà Anh Tuấn nghe những lời của Minh Tú, và mặc dù trái tim anh vẫn đau như cắt, anh cảm nhận được sự thật trong từng câu nói của cô. Anh biết Minh Tú đang nói đúng, nhưng cái đau đớn này quá lớn. Anh không thể dễ dàng bước ra khỏi cái bóng của Quang Hùng, không thể dễ dàng bỏ lại tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ và đau thương mà họ đã có với nhau. Cảm giác bị phản bội vẫn luôn là một vết thương khó có thể xóa nhòa, dù có bao nhiêu người yêu thương anh bên cạnh.
"Em không thể hiểu được đâu," Hà Anh Tuấn thì thào, giọng nói của anh khản đặc, "Em không thể biết được cảm giác khi yêu một người, và rồi người đó lại quay lưng lại với mình. Không chỉ quay lưng mà còn chà đạp lên tất cả những gì mình đã làm vì họ."
Minh Tú nhìn anh, đôi mắt đầy sự đồng cảm. Cô có thể thấy sự thất vọng sâu sắc trong mắt anh. Nhưng cô biết, nếu để anh chìm trong nỗi đau này quá lâu, anh sẽ mãi không thể thoát ra được. Cô phải mạnh mẽ, phải kéo anh ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực này, dù cho anh có chống cự thế nào đi nữa.
"Anh Tuấn, em biết em không thể thay đổi được quá khứ. Nhưng em ở đây, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, giúp anh tìm lại chính mình. Tình yêu không phải là một thứ gì đó mà chúng ta có thể dùng để đo lường sự tồn tại của mình. Anh có giá trị, anh có thể làm được nhiều điều hơn là chỉ mãi đeo đuổi một người đã không yêu mình."
Hà Anh Tuấn ngước mắt lên, nhìn Minh Tú bằng đôi mắt mệt mỏi, như thể anh không biết phải làm gì tiếp theo. Cảm giác bị rơi vào tình trạng không lối thoát khiến anh cảm thấy kiệt sức. Anh đã từng tin vào tình yêu, đã từng nghĩ rằng Quang Hùng là tất cả, nhưng giờ đây, cái gì cũng chỉ là dối trá và đau thương.
Minh Tú khẽ kéo anh lại gần, như muốn truyền cho anh một chút sức mạnh, dù chỉ là một chút thôi. "Anh không cần phải làm gì ngay lúc này. Chỉ cần cho bản thân mình thời gian. Hãy cho mình một cơ hội để cảm nhận lại cuộc sống, để nhìn thấy những gì còn lại. Anh vẫn còn bạn bè, gia đình, và những người quan tâm đến anh."
Hà Anh Tuấn ngồi xuống, thở dài một cách nặng nề, nhưng lần này không phải là sự tuyệt vọng hoàn toàn. Cảm giác của anh giống như một chiếc lá khô, bị gió cuốn đi, nhưng giờ đây, có ai đó đang cố gắng nâng đỡ nó, không để nó rơi vào vực thẳm.
Anh nhìn Minh Tú, không nói gì, chỉ mỉm cười một cách nhẹ nhàng, như một lời cảm ơn không lời. Dù rằng trái tim anh vẫn còn đó nỗi đau dai dẳng, nhưng ít nhất, anh cảm thấy rằng mình không đơn độc. Và có thể, một ngày nào đó, anh sẽ tìm lại được chính mình, sẽ chữa lành được vết thương trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip