Chương 14
Hà Anh Tuấn đứng trên ban công của căn hộ mình, không gian tĩnh lặng như một bức tranh, chỉ có gió nhẹ thổi qua, mang theo những âm thanh xa xăm từ phố thị. Anh nhìn vào khoảng không tối đen ngoài kia, cảm giác như mình bị lạc lõng giữa vô vàn ánh đèn, mà chẳng thể tìm được lối thoát. Từng lời chỉ trích từ cư dân mạng, từng lời sỉ nhục từ những người anh từng yêu thương và tin tưởng, tất cả đều như những chiếc đinh đóng vào trái tim anh, mỗi lần đau đớn hơn lần trước.
Anh không thể nào xóa đi những hình ảnh của Quang Hùng và cô gái kia – họ tay trong tay, hạnh phúc vô tư, như thể không hề có sự tồn tại của anh trong cuộc đời Quang Hùng. Những tháng ngày mà anh dành hết trái tim, hết tâm huyết của mình, giờ chỉ còn lại là những vết thương sâu hoắm không thể chữa lành. Tình yêu mà anh tưởng rằng sẽ có một kết thúc đẹp đẽ, giờ đây chỉ còn là một vết sẹo không thể xóa mờ.
Những cuộc gọi, những tin nhắn từ bạn bè và đồng nghiệp chỉ khiến anh cảm thấy ngột ngạt hơn. Họ không hiểu được nỗi đau mà anh phải trải qua. Dù họ cố gắng động viên, nhưng sự thật là, không ai thực sự hiểu anh. Không ai có thể cảm nhận được sự trống rỗng trong trái tim anh khi đứng đối diện với sự phản bội mà anh không thể làm gì để thay đổi.
Cảm giác bất lực ngày càng dâng cao. Mỗi lần mở điện thoại, anh lại thấy mình bị bao vây bởi những lời mỉa mai, chỉ trích từ cư dân mạng. Những bài báo chỉ trích anh, cho rằng anh là người quấy rối Quang Hùng, chỉ vì anh yêu một người không bao giờ yêu lại mình. Anh không còn khả năng đối mặt với thế giới, không còn khả năng đối diện với ánh mắt của những người xung quanh, những người từng tôn trọng anh, giờ đây lại chỉ biết chỉ trích và quay lưng.
Anh đã cố gắng để buông tay, nhưng tình yêu dành cho Quang Hùng vẫn còn quá sâu đậm. Dù cho mọi thứ đã rõ ràng, dù cho anh biết rằng mình không còn chỗ đứng trong cuộc đời của cậu ta, anh vẫn không thể ngừng yêu. Anh yêu cậu ta đến mức không thể tưởng tượng được, và dù cậu ta đã bỏ rơi anh, anh vẫn không thể từ bỏ.
Sự cô đơn, nỗi đau không thể chịu đựng thêm nữa. Hà Anh Tuấn cảm thấy mình đang mất dần mọi thứ, cả thế giới dường như đang quay lưng lại với anh. Anh không còn sức mạnh để đứng lên, không còn lý do để sống tiếp.
Bước chân anh đi đến mép ban công, lòng nặng trĩu như bao nhiêu tảng đá đè lên trái tim anh. Anh nhìn xuống dưới, những chiếc xe vẫn lướt qua, những ánh đèn lấp lánh, nhưng không một ánh sáng nào đủ sáng để kéo anh ra khỏi bóng tối này. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, và trong khoảnh khắc ấy, anh chỉ thấy sự trống rỗng, sự tuyệt vọng như một cái hố sâu không đáy.
Anh không còn muốn tiếp tục đau đớn nữa. Anh không còn muốn là một kẻ yếu đuối, không còn muốn là người duy nhất gánh chịu nỗi đau này. Anh cảm thấy mình không thể làm gì để thay đổi mọi thứ, và cũng không còn ai có thể cứu vớt anh khỏi chính mình.
Bàn tay của anh nắm chặt vào lan can, trái tim anh đập nhanh trong lồng ngực, một cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể anh. Trong khoảnh khắc này, mọi quyết định đều trở nên mơ hồ. Nhưng điều duy nhất rõ ràng trong đầu anh là – anh không còn muốn sống trong nỗi đau này nữa.
Hà Anh Tuấn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, như thể anh đang chuẩn bị bước vào một thế giới khác, nơi không còn nỗi đau, không còn sự tuyệt vọng. Nhưng một giây trước khi anh thực sự bước vào bóng tối đó, một ký ức vụt qua trong đầu anh – ký ức về những ngày tháng tươi đẹp, về những lần hai người ngồi cùng nhau, về những nụ cười mà anh đã từng tin rằng sẽ tồn tại mãi mãi. Một phần trong anh vẫn không muốn từ bỏ, một phần trong anh vẫn muốn sống, muốn yêu, dù biết rằng đó là điều không thể.
Nhưng có lẽ, lúc này đây, trái tim anh quá mệt mỏi. Nó không còn sức lực để chống chọi, không còn khả năng để yêu thương. Và trong một khoảnh khắc cuối cùng, anh buông lỏng tay.
Cảnh vật trước mắt anh dần mờ đi, và sự im lặng bao phủ tất cả.
Một cơn gió lạnh thổi qua, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Hà Anh Tuấn cảm thấy như mọi thứ đã ngừng lại. Không gian xung quanh anh như tan biến, chỉ còn lại một khoảng trống vô tận. Cảm giác ấy thật kỳ lạ, như thể anh đang chìm vào một thế giới khác, nơi không còn đau đớn, không còn sự bội bạc, không còn tất cả những gì anh từng phải gánh chịu.
Nhưng ngay khi anh cảm thấy như mình đang bước vào bóng tối ấy, một điều gì đó lại khiến anh dừng lại. Một suy nghĩ vụt qua trong đầu anh – một suy nghĩ nhỏ nhoi nhưng mạnh mẽ: Còn gì nữa đâu?
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu anh, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. Đó là giọng của một người anh từng yêu thương, một người đã từng trao cho anh những lời ngọt ngào, những lời hứa, nhưng giờ đây lại là người đã phản bội anh. Quang Hùng.
Trong khoảnh khắc ấy, Hà Anh Tuấn bỗng nhận ra điều gì đó. Dù Quang Hùng đã làm tổn thương anh, dù mọi thứ đã sụp đổ, anh không thể để tình yêu đó hủy hoại chính mình. Anh đã yêu quá nhiều, đã hi sinh quá nhiều, nhưng tình yêu ấy không đáng để anh phải từ bỏ bản thân.
Mắt anh mở to, và một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Anh vẫn yêu Quang Hùng, nhưng giờ đây, anh cũng cần phải yêu chính mình. Anh đã chịu đựng đủ rồi. Anh đã đau đớn đủ rồi.
Hà Anh Tuấn đứng lặng lẽ, tay vẫn còn nắm chặt lan can, nhưng không còn nghĩ đến việc buông tay. Anh quay lưng lại, bước vào trong căn hộ, từng bước đi như một người vừa tỉnh giấc sau cơn ác mộng dài. Một cảm giác khác lạ, nhẹ nhõm dần lan tỏa trong anh. Dù nỗi đau chưa hoàn toàn tan biến, dù vết thương trong trái tim anh vẫn còn đó, anh không còn muốn từ bỏ.
Anh biết rằng anh sẽ phải mất thời gian để chữa lành, và con đường phía trước sẽ đầy rẫy thử thách. Nhưng ít nhất, anh không còn cảm giác mình đã bị bỏ rơi. Ít nhất, anh biết rằng mình còn lại một chút sức mạnh để sống.
Trong bóng tối, khi mọi thứ tưởng chừng như đã kết thúc, Hà Anh Tuấn nhận ra một điều – dù mọi thứ có thể xấu đi, anh vẫn có quyền lựa chọn không gục ngã. Anh không thể để Quang Hùng hay bất kỳ ai khiến anh đánh mất chính mình thêm lần nào nữa.
Anh không cần phải buông bỏ tất cả, không cần phải từ bỏ cuộc sống này chỉ vì một người không xứng đáng. Anh vẫn còn một cơ hội để xây dựng lại từ đầu, dù phải chịu đựng đau đớn và sự cô đơn trong một thời gian dài. Nhưng ít nhất, anh sẽ không để những vết thương này đánh gục mình.
Ngày hôm sau, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào căn hộ của anh, Hà Anh Tuấn đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Anh không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng ít nhất, anh đã quyết định không đầu hàng nữa. Dù có đau đến đâu, anh vẫn sẽ bước tiếp. Bởi vì, như mọi người nói, đôi khi chúng ta phải học cách yêu chính mình trước khi có thể yêu người khác.
Quang Hùng đã rời xa anh, nhưng Hà Anh Tuấn biết rằng một ngày nào đó, khi anh đã đủ mạnh mẽ, anh sẽ tìm thấy hạnh phúc của chính mình, không cần phải có ai khác.
Hà Anh Tuấn đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh của mình. Dù gương mặt anh vẫn còn dấu vết của những đêm không ngủ, những giọt nước mắt đã rơi và những vết thương tinh thần không dễ gì chữa lành, nhưng trong đôi mắt anh đã có một tia sáng mới, một niềm tin nhỏ bé rằng anh sẽ vượt qua được tất cả.
Anh biết mình không thể sống trong quá khứ mãi. Tình yêu với Quang Hùng đã sụp đổ, những lời xúc phạm và bội bạc đã cào xé trái tim anh, nhưng anh cũng hiểu rằng mình không thể tiếp tục sống mãi trong bóng tối đó. Mặc dù nỗi đau chưa thể nguôi ngoai, nhưng ít nhất, anh sẽ không cho phép mình rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn.
Dù trong lòng vẫn đau đớn, anh quyết định bắt đầu lại. Anh không thể cứ mãi đứng nhìn thế giới từ một góc tối tăm, không thể tiếp tục chỉ là cái bóng của Quang Hùng.
Ngày hôm sau, anh đi ra ngoài, lần đầu tiên sau một thời gian dài anh quyết định bước chân vào thế giới thực, gặp gỡ bạn bè, làm những điều mình yêu thích, và tìm lại niềm vui trong những điều đơn giản nhất. Anh đến các buổi hòa nhạc, tham gia các hoạt động ngoài trời, thậm chí bắt đầu viết nhạc trở lại. Những giai điệu nhẹ nhàng giúp anh cảm thấy một phần nào đó thanh thản.
Dù vẫn chưa quên được Quang Hùng, Hà Anh Tuấn cũng bắt đầu chấp nhận rằng cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn, dù cho nỗi đau vẫn còn tồn tại. Một ngày nọ, anh nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ một người bạn cũ, người mà anh đã mất liên lạc từ lâu. Họ hàn huyên, trò chuyện về những kỷ niệm ngày xưa và cuộc sống hiện tại.
Lời nói của người bạn ấy thật nhẹ nhàng, nhưng có một điều mà anh nhận ra trong đó: "Dù cuộc sống có như thế nào, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống, phải đi tiếp, không thể để nỗi đau nuốt chửng mình. Bạn xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn những gì đã xảy ra."
Những lời ấy như một cái gật đầu từ chính nội tâm anh. Hà Anh Tuấn hiểu rằng không ai có thể thay đổi quá khứ, nhưng anh có thể làm chủ tương lai của chính mình. Anh không thể sống mãi trong những tiếc nuối hay sự oán trách. Bắt đầu lại không phải là điều dễ dàng, nhưng ít nhất anh cũng đã có quyết định đúng đắn.
Anh không cần phải chứng minh điều gì cho ai. Anh không cần phải trả thù hay tìm cách để Quang Hùng nhận ra những sai lầm của mình. Cuộc sống của anh là của chính anh, và anh sẽ không cho phép bất kỳ ai hay điều gì lấy đi những gì anh xứng đáng có.
Dù cho xã hội và những người xung quanh có quay lưng lại, dù cho một số người vẫn không thể tha thứ, anh cũng sẽ không để điều đó định đoạt cuộc sống của mình. Hà Anh Tuấn đã tìm lại được một chút ánh sáng trong bóng tối, một chút hy vọng giữa những giông bão. Và anh biết rằng, dù có khó khăn đến đâu, anh sẽ không bao giờ dừng lại nữa.
Thậm chí khi nghĩ về Quang Hùng, anh không còn cảm thấy chỉ là nỗi đau mà là một ký ức, một phần trong quá khứ mà anh không thể xóa bỏ, nhưng cũng không cần giữ mãi trong lòng. Anh yêu Quang Hùng, nhưng không thể sống vì một người không xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip