Chương 16
Một tháng trôi qua, khi mọi thứ dần nguôi ngoai, Quang Hùng vẫn không thể từ bỏ cảm giác trống vắng trong lòng. Cậu ta quyết định trở lại nơi mà tất cả bắt đầu: Quán cà phê quen thuộc nơi Hà Anh Tuấn và cậu từng chia sẻ bao kỷ niệm.
Nơi đó, cậu nhìn thấy những chiếc bàn trống không, những chiếc ghế vắng bóng. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thoảng qua khiến cậu rùng mình. Tất cả mọi thứ đã thay đổi. Và điều duy nhất còn lại là một khoảnh khắc quá khứ đầy đau đớn.
Quang Hùng bước vào quán cà phê và ngồi xuống chiếc bàn mà trước đây cậu và Hà Anh Tuấn đã ngồi. Cậu nhìn vào chiếc ghế trống đối diện, nơi thường xuyên có người ngồi – Hà Anh Tuấn, với ánh mắt dịu dàng và nụ cười nhẹ nhàng. Quang Hùng tự hỏi, nếu như thời gian có thể quay lại, liệu cậu có thể hành động khác đi?
Một phút im lặng trôi qua, và Quang Hùng không thể kìm được nước mắt. Cậu muốn nói lời xin lỗi, muốn nói rằng mình rất tiếc, rằng cậu không thể sống trong sự ám ảnh này nữa. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Cậu lấy điện thoại ra, nhắn tin cho những người thân thiết, báo rằng mình ổn. Nhưng thực tế, mọi thứ không ổn chút nào. Quang Hùng đã mất một phần quan trọng trong cuộc đời mình, và đó là điều không thể thay đổi.
Trong suốt những ngày tiếp theo, những câu chuyện về Hà Anh Tuấn vẫn không ngừng được nhắc đến trên các trang mạng xã hội. Người ta kể lại về anh, về những khoảnh khắc ngọt ngào khi Hà Anh Tuấn là người dẫn đầu xu hướng âm nhạc, người truyền cảm hứng cho hàng triệu người. Mọi người đều nhớ về anh, nhưng giờ đây, không có anh nữa. Quang Hùng cảm nhận được rằng, dù cậu có hối hận đến mức nào, Hà Anh Tuấn cũng không thể quay lại.
Mọi người bắt đầu lên tiếng một lần nữa, không chỉ vì cảm thấy tiếc cho Hà Anh Tuấn mà còn vì nhận ra sự hy sinh của anh là không thể phủ nhận. Cộng đồng mạng bắt đầu chia sẻ những lời nhắn gửi xin lỗi đến Hà Anh Tuấn, với hy vọng là dù quá muộn màng, những lời này vẫn có thể mang đến một chút an ủi cho linh hồn anh.
Nhưng điều Quang Hùng không thể quên được chính là khoảnh khắc ngày hôm đó, khi Hà Anh Tuấn đứng chắn trước cậu ta. Hình ảnh đó, hình ảnh anh đã không ngần ngại hy sinh mạng sống để bảo vệ cậu ta, sẽ mãi in sâu trong tâm trí cậu.
Ngày qua ngày, Quang Hùng vẫn thấy đau đớn, nhưng đó là cái giá phải trả cho sự lừa dối, cho sự vô tâm của mình. Cậu ta không thể nào thoát khỏi cái bóng của quá khứ.
Thời gian trôi qua, nhưng không ai có thể quên được Hà Anh Tuấn – người đã ra đi trong sự hy sinh. Và Quang Hùng, người mà cậu đã yêu thương, giờ đây chỉ còn lại nỗi đau đớn không lời. Quang Hùng đứng một mình trước tấm bia mộ của Hà Anh Tuấn, cúi đầu thở dài. Cậu biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể giải thích được mọi thứ, cũng như không thể cứu vãn được quá khứ.
"Tuấn, anh xin lỗi. Anh biết không có lời nào có thể bù đắp được sự mất mát này. Nhưng em là một phần trong trái tim anh, và anh sẽ luôn nhớ em."
Cái tên Hà Anh Tuấn mãi là một ký ức đau đớn và đẹp đẽ trong lòng Quang Hùng, như một nỗi đau không thể chữa lành. Cậu đã để mất một người duy nhất có thể hiểu và yêu cậu thật lòng.
Quang Hùng không còn mong muốn gì hơn ngoài một điều duy nhất: Nếu thời gian có thể quay lại, cậu sẽ không để Hà Anh Tuấn phải hy sinh một lần nữa. Nhưng giờ đây, tất cả đã là quá khứ, và Quang Hùng chỉ còn lại sự hối hận và nỗi buồn vô hạn trong lòng.
Sau cái chết của Hà Anh Tuấn, không chỉ Quang Hùng mà cả thế giới đều chìm trong sự im lặng nặng nề. Mỗi người đều mang trong mình một sự mất mát không thể lấp đầy. Nhưng với Quang Hùng, nỗi đau đó càng sâu sắc hơn, vì chính cậu là người đã khiến Hà Anh Tuấn rơi vào tình cảnh đau đớn không thể cứu vãn.
Hai tháng sau khi Hà Anh Tuấn qua đời, Quang Hùng nhận được một phong bì trắng, nhỏ nhắn, đơn giản. Không có tên người gửi, chỉ có một dòng chữ in hoa "DÀNH CHO QUANG HÙNG CỦA EM" viết vội vàng trên mặt trước của phong bì. Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, nhưng Quang Hùng không thể không mở nó ra.
Thư bên trong chỉ có một tờ giấy nhỏ, dòng chữ cẩn thận và trĩu nặng nỗi buồn:
Gửi anh người em yêu nhất,
Nếu có thể, em muốn được nhìn thấy anh hạnh phúc, dù anh có ở đâu, với ai. Vì chỉ khi đó, em mới có thể thực sự yên lòng. Nhưng điều em sợ nhất lại là khi anh mãi mãi không còn ở đây, và không có ai để em yêu thương nữa.
Em biết, tình yêu của em dành cho anh có thể không bao giờ được anh đáp lại. Em đã chấp nhận điều đó, ngay từ những ngày đầu, khi em bắt đầu nhìn vào mắt anh, nhìn thấy trong ánh mắt ấy một sự ngần ngại, một sự lạnh lùng mà em không thể thay đổi. Em đã không hỏi vì sao anh không thể yêu em, bởi vì em hiểu, một người như em làm sao có thể xứng đáng với tình yêu của anh?
Em yêu em theo cách mà em biết là sai, nhưng em không thể dừng lại được. Tình yêu ấy, đau đớn và vô vọng, nhưng em không thể để nó trôi đi, dù em có phải chịu đựng sự im lặng hay những lần anh bỏ rơi em. Dẫu biết rằng anh sẽ không bao giờ nhìn em như người mà anh muốn chia sẻ cả cuộc đời này, nhưng em vẫn muốn yêu anh theo cách của mình, dù chỉ là một chút.
Nhưng em không trách anh, Quang Hùng. Em không trách anh vì những gì anh đã làm, vì những gì anh đã nói, vì những lời hứa mà anh chưa từng giữ. Em chỉ trách bản thân mình, vì đã không đủ mạnh mẽ để bước ra khỏi cái bóng của anh, để dừng lại trước khi quá muộn. Nhưng, dù thế nào đi nữa, em vẫn yêu anh. Yêu anh hơn bất cứ điều gì trên đời này.
Em đã chọn một con đường này, con đường đau đớn và đầy sự cô đơn, vì em tin rằng yêu anh là một phần của số phận mình. Và dù có phải chịu đựng bao nhiêu nỗi đau, em vẫn không thể từ bỏ. Em không thể quay lại và bắt đầu lại từ đầu, vì không có "bắt đầu" nào nữa..
Em không muốn anh phải chịu đựng vì những sai lầm của em. Và nếu anh nghĩ rằng em không xứng đáng với tình yêu của anh, thì ít nhất em cũng muốn anh biết rằng em sẽ yêu anh mãi mãi, cho dù anh không bao giờ nhìn lại.
Nếu có thể, em ước rằng chúng ta có thể quay lại thời gian, để anh thấy rằng em sẽ luôn là người đứng bên cạnh anh, dù anh không cần em. Nhưng điều đó chỉ là mơ ước, phải không anh?
Em sẽ đi, Quang Hùng. Em sẽ không làm phiền anh nữa. Nhưng em sẽ luôn giữ anh trong trái tim mình, như một phần của cuộc đời. Em chỉ muốn anh sống tốt, sống hạnh phúc, vì đó là điều duy nhất em có thể làm cho emanh
Tạm biệt, Quang Hùng. Mãi yêu anh.
Hà Anh Tuấn
Khi Quang Hùng cầm lá thư trong tay, cảm giác lạ lẫm xâm chiếm tâm trí cậu. Đầu ngón tay run run lướt qua những dòng chữ viết nguệch ngoạc, nhưng đầy sự chân thành và đau đớn. Cậu đã từng nghĩ rằng mình không cần phải đọc những lời này, rằng mình không hề cần phải biết những gì Hà Anh Tuấn đã viết. Nhưng rồi, cậu không thể cưỡng lại được, sự tò mò và một thứ cảm giác tội lỗi mơ hồ khiến cậu không thể bỏ qua.
Khi đọc từng câu, từng chữ, Quang Hùng cảm thấy như có ai đó đang nắm chặt trái tim cậu, xiết lại đến nghẹt thở. Cảm giác lạ lẫm ấy dần chuyển thành nỗi xót xa không thể nói thành lời. Những lời yêu thương của Hà Anh Tuấn, dù được viết ra từ một tình yêu vô vọng, lại như những nhát dao cắt vào tim Quang Hùng. Cậu không thể không cảm thấy hối hận về những việc đã làm, về sự vô tâm của mình đối với người đã yêu thương cậu không ngừng nghỉ. Mỗi câu, mỗi từ trong lá thư này như lướt qua từng ngóc ngách trong tâm hồn cậu, nhắc nhở cậu về một tình yêu chưa bao giờ có cơ hội được đáp lại.
Một cảm giác đau đớn sâu thẳm bao trùm tâm trí Quang Hùng. Cậu không thể chối bỏ rằng mình đã sai, nhưng không biết làm gì với sự hối hận đã dâng trào. Làm sao có thể bù đắp cho những tổn thương mà mình đã gây ra? Làm sao có thể thay đổi quá khứ, khi mà mọi thứ đã quá muộn màng?
Cậu ném lá thư xuống bàn, mắt rưng rưng. Mọi thứ trở nên quá đỗi mơ hồ, nhòe nhoẹt như dòng nước mắt không bao giờ ngừng rơi. Quang Hùng không biết mình nên làm gì, nói gì, chỉ biết rằng cậu đã mất đi một người quan trọng, một người mà mình không bao giờ có thể thay thế.
Lá thư của Hà Anh Tuấn nhanh chóng được lan truyền trên mạng xã hội và trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của cộng đồng mạng. Đọc những dòng chữ ấy, người ta không thể không cảm nhận được sự đau đớn, sự hy sinh vô điều kiện mà Hà Anh Tuấn đã dành cho Quang Hùng. Mỗi lời viết trong lá thư đều chứa đựng sự tha thứ, sự hi sinh mà không hề có chút đòi hỏi hay trách móc, dù tình yêu đó đã không được đáp lại.
Cả nước bàng hoàng khi nhận ra những điều mà họ chưa từng biết về câu chuyện giữa hai người. Họ ngỡ ngàng trước sự hy sinh của Hà Anh Tuấn, một tình yêu dường như không có hồi đáp, nhưng vẫn kiên trì và bền bỉ. Đặc biệt, nhiều người bắt đầu cảm thấy xấu hổ về cách mà họ đã từng chỉ trích, phán xét Hà Anh Tuấn mà không hiểu được câu chuyện thực sự đằng sau. Những lời nói phẫn nộ, sự lên án của dư luận trước kia giờ bỗng chốc quay ngược lại, khiến người ta cảm thấy nhục nhã vì đã không hiểu thấu đáo câu chuyện.
Báo chí, truyền thông, và các nền tảng mạng xã hội tràn ngập sự phản ứng mạnh mẽ từ cộng đồng. Nhiều người hối hận về những gì họ đã nói, về cách mà họ đã đóng góp vào sự tổn thương của Hà Anh Tuấn. Các fan của Quang Hùng bắt đầu nhận ra rằng, những gì họ đã làm chỉ là những hành động dựa trên sự hiểu lầm và thiếu thông tin, và giờ đây họ không thể chịu nổi sự thật. Một làn sóng cảm xúc dâng trào, vừa xót xa, vừa hối tiếc.
Họ bắt đầu đặt câu hỏi với chính mình về tình yêu, về lòng trung thành và sự hy sinh. Nhiều người viết những lời xin lỗi đến Hà Anh Tuấn, gửi lời động viên đến gia đình anh, dù biết rằng những lời xin lỗi này không thể làm gì thay đổi được quá khứ.
Quang Hùng, sau khi đọc lá thư, nhận ra sự đau đớn mà mình đã gây ra không chỉ cho Hà Anh Tuấn mà còn cho những người yêu mến anh. Mọi thứ bỗng trở nên quá muộn màng. Cậu không thể quay lại sửa chữa những lỗi lầm. Cậu không thể hồi sinh được tình yêu mà mình đã bỏ lỡ.
Lòng người trong cả nước giờ đây như một biển lớn đầy những cảm xúc trái ngược, từ xót xa đến hối hận, từ sự ghê tởm đến sự cảm thông. Hà Anh Tuấn, người đã ra đi, giờ đây lại là một biểu tượng của tình yêu đích thực và sự hy sinh vô bờ bến, và Quang Hùng, dù cố gắng đổ lỗi cho mình, nhưng chẳng thể cứu vãn được cái gì.
Quang Hùng đứng giữa hàng ngàn người, bao quanh là những ánh mắt đầy hối hận, ánh mắt của công chúng và cả những người đã từng là fan của mình. Cảm giác này, cảm giác rằng mình đã mất tất cả, không gì có thể sánh bằng. Trong tay cậu là những bài báo, những dòng tin tức về sự ra đi của Hà Anh Tuấn. Mỗi chữ trong đó như những nhát dao cứa vào trái tim, và cậu biết mình không thể làm gì để thay đổi quá khứ.
Lá thư của Hà Anh Tuấn, mà cậu đã phớt lờ khi còn sống, bây giờ lại là nỗi ám ảnh không thể tẩy xóa. Cậu đứng đó, giữa đám đông, không còn đủ sức để cười hay thậm chí để lên tiếng. Mọi thứ như đã kết thúc rồi. Hà Anh Tuấn, người mà cậu đã từng yêu thương, người mà cậu đã từng coi là bạn, giờ chỉ còn lại trong những hồi ức đau đớn. Và bây giờ, cậu chỉ có thể đối mặt với sự hối hận vô hạn, không thể thay đổi bất cứ điều gì.
Cả đất nước giờ đây đã nhìn thấy sự thật về tình yêu của Hà Anh Tuấn dành cho cậu, và cậu nhận ra, dù sao đi nữa, tình yêu ấy vẫn là một tình yêu thuần khiết và vô điều kiện. Người ta đã biết đến sự hy sinh của Hà Anh Tuấn, những đau đớn mà anh đã phải chịu đựng khi yêu một người không xứng đáng. Và trong lòng Quang Hùng, một câu hỏi không ngừng quay quắt: "Tại sao tôi lại để em ấy ra đi mà không thể làm gì cho em ấy? Tại sao tôi không nhìn thấy tình yêu chân thành ấy?"
Quang Hùng không thể ngủ, không thể ăn, không thể làm gì ngoài việc nghĩ về Hà Anh Tuấn. Mỗi giấc mơ về anh đều là nỗi ám ảnh, sự hối hận không ngừng. Và cậu bắt đầu hiểu ra rằng, tình yêu mà cậu dành cho Hà Anh Tuấn, dù có lớn đến đâu, cũng đã không kịp để thay đổi sự thật đã xảy ra.
Một buổi sáng, khi mọi thứ có vẻ như đã bình ổn lại sau những sóng gió, Quang Hùng đứng ở bờ biển, nhìn ra phía xa. Những làn sóng cứ vỗ vào bờ, giống như những ký ức không thể xóa nhòa. Cậu mơ hồ nhớ lại những lần cười đùa, những lúc mà Hà Anh Tuấn lặng lẽ ở bên cạnh, yêu thương và chăm sóc mà không hề đòi hỏi. Cậu nhớ lại những lần mà Hà Anh Tuấn chỉ cần một ánh mắt, một câu nói nhỏ, là đủ để anh ấy hạnh phúc. Và cậu nhớ, rằng trong những khoảnh khắc đó, cậu đã không để ý đến anh ấy, đã không trân trọng tình yêu ấy.
"Tuấn, nếu có thể, anh chỉ muốn nói một câu thôi: Anh xin lỗi." Quang Hùng lẩm bẩm, mặc dù biết rằng Hà Anh Tuấn không còn ở đây để nghe thấy. Mọi thứ giờ chỉ còn lại là khoảng không gian trống rỗng, những tiếng sóng vỗ về làn da, và sự hối hận không thể nào tha thứ.
Khi tin tức về cái chết của Hà Anh Tuấn lan truyền, cộng đồng mạng bùng nổ với những phản ứng đầy xúc động và căng thẳng. Hàng triệu người trên khắp các nền tảng mạng xã hội không thể giữ im lặng, và sự phẫn nộ của họ đối với Quang Hùng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Những lời chỉ trích, sự thương tiếc cho Hà Anh Tuấn, và sự xấu hổ vì chính hành động của mình tràn ngập mọi trang mạng.
Hàng nghìn người hâm mộ của Hà Anh Tuấn bắt đầu viết những bài viết lên án Quang Hùng vì đã không trân trọng tình yêu chân thành của anh. Những người trước đây đã ủng hộ Quang Hùng và ủng hộ mối quan hệ giữa hai người bắt đầu nhận thức được sự thật về tình cảm mà Hà Anh Tuấn dành cho cậu. Họ nhận ra rằng, trong khi Hà Anh Tuấn chỉ biết yêu thương và chăm sóc, Quang Hùng lại chỉ lợi dụng sự chân thành đó mà không hề trân trọng.
Một số fan hâm mộ của Hà Anh Tuấn viết: "Tại sao chúng ta lại quá ngây thơ đến mức không nhận ra tình yêu chân thật? Anh ấy đã hy sinh quá nhiều vì một người không xứng đáng!" Những dòng này dấy lên trong cộng đồng những người hâm mộ, và một chiến dịch phản đối Quang Hùng nhanh chóng lan truyền, tạo ra một làn sóng chỉ trích mạnh mẽ từ cư dân mạng. Các hashtag như #TuânHânMãi, #BàiHọcHàAnhTuấn, #ChiaSẻTìnhYêuTrânQuý xuất hiện dày đặc trên mạng xã hội.
Cư dân mạng cũng không ngừng lên án hành động của Quang Hùng khi cậu đã chia sẻ những tin nhắn cắt ghép, làm tổn thương Hà Anh Tuấn không chỉ về mặt thể xác mà còn về tâm lý, đẩy anh đến bờ vực tuyệt vọng. Những lời lẽ cay độc của cư dân mạng như một cơn bão, trút lên Quang Hùng những chỉ trích không tiếc lời.
Cùng lúc với làn sóng phẫn nộ, một bộ phận lớn công chúng bắt đầu cảm thấy hối hận vì những bình luận vô tình mà họ đã đưa ra trong quá khứ. Nhiều người nhận ra rằng họ đã quá nhanh chóng đưa ra những nhận định tiêu cực về Hà Anh Tuấn chỉ vì những tin đồn thiếu căn cứ. Họ bắt đầu nhìn lại những lời chỉ trích không đúng đắn, nhận ra rằng mình đã góp phần làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn. Các fan của Hà Anh Tuấn giờ đây không chỉ hối hận vì đã không đứng lên bảo vệ thần tượng của mình, mà còn thương tiếc cho chính bản thân khi họ không thể thấy rõ tình yêu chân thành mà anh đã dành cho Quang Hùng.
Trên các trang mạng xã hội, những câu chuyện của những người hâm mộ thực sự bắt đầu thay đổi. Họ kể lại những khoảnh khắc họ đã sai, những lời nói tổn thương mà họ đã đưa ra, và thừa nhận rằng họ đã không đủ tỉnh táo để nhìn nhận đúng đắn về tình cảm của Hà Anh Tuấn. Một bài viết chia sẻ về cảm xúc đau đớn của một fan: "Tôi từng chỉ trích anh ấy, từng nghĩ rằng Hà Anh Tuấn chỉ đang làm trò để gây sự chú ý. Nhưng bây giờ tôi nhận ra, anh ấy đã yêu đến mức hy sinh tất cả, trong khi chúng tôi lại phán xét anh ấy mà không biết gì."
Về phần Quang Hùng, cậu không chỉ bị cư dân mạng chỉ trích mà còn bị cô lập một cách rõ rệt. Các thương hiệu và đối tác từng làm việc với Quang Hùng bắt đầu tạm dừng hợp tác. Các chương trình truyền hình và sự kiện giải trí cũng không còn mời cậu tham gia. Những tài khoản mạng xã hội của Quang Hùng nhận được vô số bình luận chửi rủa, yêu cầu cậu rút lui khỏi làng giải trí. Một số người bắt đầu kêu gọi tẩy chay hoàn toàn Quang Hùng, yêu cầu cậu chịu trách nhiệm về cái chết của Hà Anh Tuấn và những tổn thương mà anh đã phải chịu đựng.
Một phần lớn các fan của Hà Anh Tuấn bắt đầu yêu cầu Quang Hùng lên tiếng thừa nhận mọi sai lầm của mình. Họ yêu cầu cậu công khai xin lỗi và bày tỏ sự hối hận về những gì đã làm, cũng như về những hành động tàn nhẫn mà cậu đã gây ra cho một người đã từng yêu thương mình. Nhưng Quang Hùng, dù hối hận đến mức nào, vẫn không thể thay đổi được quá khứ. Cậu biết mình không còn đủ tư cách để xin lỗi hay bù đắp cho những sai lầm.
Với sự ra đi của Hà Anh Tuấn, một làn sóng thức tỉnh mạnh mẽ đã lan rộng. Cộng đồng mạng bắt đầu nhận thức rõ hơn về sự quan trọng của việc không vội vàng phán xét hay chỉ trích người khác khi chưa hiểu hết vấn đề. Họ học được bài học về việc trân trọng tình cảm chân thành, và tôn trọng những người yêu thương mình, dù có gặp phải bao nhiêu thử thách. Sự kiện này trở thành một cột mốc quan trọng, khiến mọi người nhận thức rõ ràng hơn về giá trị của tình yêu và lòng trung thành trong mối quan hệ.
Mọi người bắt đầu truyền đi thông điệp: "Chúng ta không thể đánh giá ai chỉ qua bề ngoài. Hãy trân trọng những gì mình có trước khi quá muộn."
Khi cuộc sống tiếp tục, sự mất mát của Hà Anh Tuấn vẫn mãi in đậm trong lòng mọi người. Mặc dù Quang Hùng hối hận sâu sắc, nhưng cậu biết rằng dù có bao nhiêu lời xin lỗi, cũng không thể mang Hà Anh Tuấn trở lại. Công chúng đã không quên anh, và thông điệp của anh sẽ sống mãi trong trái tim những người yêu thương anh, những người đã nhìn thấy tình yêu chân thành của anh dành cho Quang Hùng, dù cho nó đã bị vứt bỏ.
Bức thư cuối cùng mà Hà Anh Tuấn viết sẽ luôn được nhớ đến như một lời nhắn nhủ cho tất cả mọi người về giá trị của tình yêu, sự hy sinh, và lòng trung thành. Và trong trái tim của mỗi người, Hà Anh Tuấn sẽ sống mãi, không chỉ như một thần tượng mà còn là biểu tượng của sự kiên cường và hy sinh.
Chương cuối
Sau những tháng ngày chìm trong hối hận và sự cô độc, Quang Hùng không thể gánh nổi sự đau đớn nữa. Mỗi ngày trôi qua như một cực hình đối với cậu. Cảm giác mất mát, sự ân hận và tội lỗi dày vò trái tim cậu. Không có gì có thể xoa dịu được những vết thương mà Quang Hùng đã tạo ra cho Hà Anh Tuấn và chính mình.
Ngày tháng trôi qua, sự nổi tiếng của Quang Hùng đã mờ dần. Cậu không thể ra ngoài mà không bị người ta chỉ trích, không thể đi đâu mà không cảm thấy ánh mắt soi mói của công chúng. Những ngày dài bế tắc, cậu sống trong sự dằn vặt với hình ảnh của Hà Anh Tuấn, của tình yêu mà cậu đã vứt bỏ một cách tàn nhẫn. Quang Hùng tự trách bản thân, cảm thấy mình không xứng đáng với sự yêu thương mà Hà Anh Tuấn đã dành cho.
Một buổi chiều, khi cơn mưa rơi nặng hạt, Quang Hùng ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng của mình, nhìn qua khung cửa sổ mờ ảo, đôi mắt cậu không còn sự kiêu ngạo hay niềm hy vọng mà chỉ là sự trống rỗng vô tận. Quang Hùng bắt đầu viết những dòng cuối cùng trong bản nhạc mà anh dự định sẽ để lại. Bài hát này không chỉ là lời xin lỗi, mà là tình yêu vẫn còn đọng lại trong trái tim cậu, dù cho mọi thứ đã mất.
Sài Gòn làm tôi nhớ em, thật nhiều
Kỉ niệm ngày xưa đón đưa, mỗi chiều
Dù biết, chẳng thể nào quay lại phút đầu
Tôi vẫn đợi em nơi hẹn cũ.
Sài Gòn làm tôi nhớ em, vô cùng
Về lại tìm thêm chút hơi ấm, tim em
Rồi sẽ, kể nhau nghe những người mới gặp
Thoáng trong mắt nhau phút giây lỡ làng.
Ta cơn say em
Quay bước ngân nga câu hát lẫn trong nhịp sống xuôi ngược
Chim veo thi thanh rộng lớn, đâu dễ chi tìm thấy nhau
Nhưng trong tôi từng ngày qua,
Sài Gòn nhỏ quá đến đâu cũng thấy em thôi
Có những ngày bất ngờ, bơ vơ trong giấc mơ.
Em ơi Sài Gòn mà em
Tôi thương không dứt dẫu xa cách mấy cũng gần
Trên xe loanh quanh phố xá, như có em kề phía sau
Em ơi kỉ niệm là em,
Tôi ôm cơn nhớ mãi luôn như phút ban đầu
Phố ôm chầm tôi vào, như em xoa vết thương.
Khi những giai điệu ấy vang lên, Quang Hùng không thể kiềm chế được những giọt nước mắt. Những lời này chính là những gì cậu muốn nói với Hà Anh Tuấn, dù cho anh không thể làm được điều đó khi còn sống. Những lời này cũng chính là sự kết thúc của mọi thứ, sự kết thúc của tình yêu mà cậu đã bỏ lỡ. Nhưng cậu tin rằng, ít nhất, trong một kiếp sau, họ sẽ lại gặp nhau, lại yêu thương nhau.
Không lâu sau đó, Quang Hùng quyết định rời bỏ thế giới này. Trái tim cậu không còn đủ sức mạnh để sống tiếp. Cậu đã đến quá gần bờ vực của sự tuyệt vọng, nơi không còn hy vọng, không còn lối thoát. Và rồi, với sự tĩnh lặng của đêm, Quang Hùng ra đi trong im lặng, mang theo nỗi đau, sự hối hận, và tình yêu không thể có hồi kết.
Tin tức về cái chết của Quang Hùng gây chấn động cả làng giải trí. Cậu đã ra đi trong sự cô đơn và đau khổ, và những người hâm mộ cậu cũng không thể giấu được sự tiếc nuối và đau lòng. Dù trước đó họ đã chỉ trích cậu không ngừng, nhưng giờ đây, tất cả họ chỉ còn biết tiếc nuối vì không thể tha thứ cho cậu, không thể giúp cậu vượt qua những vết thương mà chính cậu đã tự tạo ra.
Cộng đồng mạng bắt đầu lặng đi, và một lần nữa, họ quay lại nhớ về Hà Anh Tuấn – người đã hy sinh tất cả vì Quang Hùng, người mà giờ đây, họ mới nhận ra, đáng ra phải được yêu thương và bảo vệ. Mọi người tìm lại bài hát "Tôi Vẫn Đợi Em Nơi Hẹn Cũ" mà Quang Hùng đã để lại, và họ nhận ra rằng, trong tất cả những đau đớn mà Quang Hùng phải chịu đựng, tình yêu với Hà Anh Tuấn vẫn mãi là điều sâu sắc nhất trong trái tim cậu.
Cái chết của Quang Hùng không chỉ là sự kết thúc của một cuộc đời đầy rẫy lỗi lầm, mà còn là lời nhắc nhở cho tất cả về giá trị của tình yêu, sự hối hận và sự tha thứ. Và cuối cùng, Hà Anh Tuấn, người đã ra đi trước cậu, vẫn mãi là biểu tượng của sự kiên cường và tình yêu thuần khiết trong trái tim của những người yêu thương anh.
Kết thúc cuộc đời này, Quang Hùng không chỉ để lại những bài hát, mà còn để lại một bài học sâu sắc cho tất cả về sự trân trọng tình yêu, và không bao giờ lãng phí những giây phút quý giá của cuộc sống.
Cả hai, dù ra đi trong đau đớn và tiếc nuối, nhưng tình yêu của họ sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt. Họ sẽ sống lại trong một kiếp sau, ở nơi mà không còn những rào cản hay sự chia cách. Ở đó, họ sẽ yêu nhau, sẽ không còn bất kỳ sự tổn thương nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip