Chương 461: Bái tế

Người cũng tức giận như thế còn có Mãn Bảo ngồi bên cạnh. 

Bé định hành động, lại bị Chu lão đầu giữ chặt, bởi vậy chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn hai người này. 

Chương lão nhị đúng lúc bắt gặp ánh mắt của bé, lập tức kêu lên: "Huynh xem, huynh xem, anh họ, huynh cũng thật chẳng biết dạy con, đây là con gái nhỏ của huynh đúng không, thấy đệ đã không chào chú họ thì thôi, còn dám trừng mắt!"

Ông ta nói: "Theo đệ thấy thì đứa con kiểu này sinh xong nên vứt luôn, đỡ lãng phí lương thực."

Trưởng thôn tức quá bật cười, đây chính là con của Chu Ngân đó, vứt cái rắm.

Ông lười so đo với người như vậy, dù sao chắc chú Kim keo kiệt sẽ không thật sự để cho bọn họ chiếm hời đâu. 

Trưởng thôn xoay người định đi, kết quả chưa đi được bao xa đã nghe thấy Chương lão đại và Chương lão nhị nói: "Đệ cứ tự suy ngẫm đi, ngẫm xem bọn ta nói có lý không. 

Cùng lắm thì hôm nay chúng ta ở lại một đêm, chờ bao giờ đệ nghĩ kỹ thì đi."Chu lão đầu: . Các người còn dám ngủ lại? 

Chương lão nhị nói: "Anh họ, nhà huynh còn hai thằng nhóc chưa thành thân đúng không, à, không đúng, tính cả cái của nợ* này là ba."* Gốc là 赔钱货 – bồi tiền hóa: Món hàng phải bù thêm tiền, mang nghĩa mắng là đồ tốn tiền cơm gạo nuôi lớn xong chẳng được cái gì. 

Sắc mặt Chu lão đầu trầm xuống, vứt mạnh tẩu thuốc xuống sàn nhà, hỏi: "Đệ nói ai là cái của nợ?"

Chương lão nhị chẳng chút e sợ, khinh miệt nhìn lướt qua Mãn Bảo rồi đứng dậy, "Được rồi, anh họ suy nghĩ kỹ chút đi, đệ còn chưa được xem nhà mới xây của huynh đâu, để đệ đi nhìn thử."

Hai anh em nhấc chân định đi sang phía tiểu viện, kết quả cũng không biết làm sao mà hai người vừa mới bước được một bước đã trượt trân quỳ rạp xuống đất.

Chu Đại Lượng đứng ở đằng trước lập tức cười phá lên, vui vẻ nói: "Chú họ à, các người đừng khách khí vậy chứ, mau đứng lên, mau đứng lên."

Hai người tức giận vô cùng, trực tiếp mắng Chu Đại Lượng, "Thằng nhóc thối này nói cái gì đó?"

Chu Đại Lương dùng giày di mạnh xuống đất, di đến khi một mảnh bụi đất bốc lên làm cho bọn họ mặt xám mày tro mới cười khùng khục nói: "Nói ai là thằng nhóc thối đấy, vợ tôi còn bảo tôi thơm kia."

Mọi người cười vang, trưởng thôn đột nhiên từ ngoài cửa lớn bước nhanh vào, phang một cái vào đầu Chu Đại Lượng, nói:" Nghịch ngợm cái gì đấy, có khách tới."

"Gì ạ, sao lúc này còn có khách chứ.." 

Rất nhanh Chu Đại Lượng đã không nói được nữa, vì hắn đã thấy đám người Bạch lão gia và Bạch lão phu nhân.

Chu lão đầu đang mải đau lòng, cũng không để ý, tận đến khi Mãn Bảo kéo tay ông thì ông mới hoàn hồn, vừa ngẩng đầu đã thấy Bạch lão gia dẫn Bạch lão phu nhân bước vào.

Mà Bạch lão phu nhân còn dắt Bạch Thiện Bảo.

Lưu thị cười thân thiện với ông, sau đó đi lên linh đường.

Chu lão đầu hồi thần, lập tức bảo Mãn Bảo đi châm hương cho bọn họ.

Hôm nay Mãn Bảo đã làm việc này không ít lần, châm một ít hương rồi đưa cho bọn họ, sau đó ngồi về vị trí của mình.

Lưu thị nhìn quan tài trước mặt, vô cùng thành tâm cúi đầu bái lạy, sau đó nhìn về phía Bạch Thiện Bảo, nói: "Con là vãn bối, đi tế bái hẳn là phải quỳ xuống bái lạy."

Chu lão đầu nghe thế thì vội vàng xua tay, "Không cần, không cần, tiểu công tử chỉ cần cúi đầu bái một cái là được rồi."

Nhưng Bạch Thiện Bảo lại quay sang nhìn bà nội, sau đó thoáng nhìn Mãn Bảo đang quỳ ở một bên, cuối cùng vẫn quỳ xuống. 

Người xung quanh thấy thế thì đều kinh ngạc vô cùng, Lưu thị cười giải thích: "Đây là quy củ của chúng tôi, Thiện Bảo và Mãn Bảo là cùng một thế hệ, ở dưới linh đường đều là vãn bối, bái tế trưởng bối sao có thể thất lễ?" 

Mọi người liền cảm thấy người có học cũng thật nhiều lễ nghi.

Bạch lão gia cũng tế bái, hắn cắm hương lên trên bàn thờ, trầm lặng nhìn quan tài hồi lâu, mãi sau mới kín đáo thở dài.

Đêm qua, người thôn Thất Lí đi đêm đào mộ, việc này không giấu được Lưu thị, tất nhiên cũng không giấu được hắn.

Phải nói, việc này cũng chỉ có thể giấu được người bên ngoài, chứ không giấu được người trong thôn Thất Lí.

Cho nên cả hắn và người thôn Thất Lí đều biết, bây giờ trong quan tài có phu thê Chu Ngân.

Hắn liếc mắt nhìn huynh đệ nhà họ Chương đang ngồi dưới đất, lại thở dài, người đã chết nhiều năm như vậy mà đến đưa tang còn không được yên ổn.

Anh em nhà họ Chương thì sáng mắt nhìn chằm chằm ba người nhà họ Bạch không hề giống người thường. 

Bọn họ đang định bò dậy tiếp đón trò chuyện, kết quả trước mắt đột nhiên xuất hiện rất nhiều thanh niên, chờ đến khi bọn họ gạt được ra thì người nhà họ Bạch đã cáo từ rời đi.

Huynh đệ nhà họ Chương vô cùng tức giận, đang định phát hỏa, nhưng khi đói diện với một loạt ánh mắt của đám thanh niên trai tráng, lời nói liền bị nghẹn trong lồng ngực.

Đương nhiên là bọn họ không sợ, chỉ là bọn họ đã một đống tuổi rồi, xương cốt giòn lắm, mà mấy tên này vừa nhìn đã biết là đám lưu manh, không đáng so đo với bọn họ..

Hai người tự an ủi mình như vậy, xoay người căm giận định đi tìm nhà họ Chu tính sổ, dù sao đây cũng là nhà họ Chu, việc này nên do họ phụ trách.

Đúng vào lúc này, các đạo sĩ lại đột nhiên nói: "Vô Lượng Thiên Tôn, giờ lành đã đến, mời các cư sĩ dẫn theo các hiếu tử hiền tôn xếp vào hàng, chúng ta sẽ chuẩn bị chiêu hồn."

Mọi người rối rít lui ra bên ngoài, nhường vị trí cho các đạo sĩ, mà đám thanh niên thì tò mò trèo lên đầu tường xem. 

Mọi người liền thấy Thủ Thanh đạo trưởng lấy một tá phù văn ra, bọn Chu đại lang đã sớm chuẩn bị xong, bưng bàn thờ và gà vịt thịt cá lên.

Cho dù là người đã ăn cơm xong rồi cũng không khỏi đồng loạt nuốt nước miếng.

Có người lén nghị luận, "Lần này nhà họ Chu chịu chi thật, làm to như vậy, chắc phải tầm năm lượng bạc nhỉ?"

"Năm lượng? Ngươi nằm mơ hả? Thôn chúng ta có bao nhiêu người? Chỉ là đồ cho chúng ta ăn đã tốn bao nhiêu rồi, càng đừng nói khoản to là ở quan tài kia kìa, đó không phải là đồ đặt trước, lại to như vậy, chắc cũng phải ba bốn lượng."

"Còn tiền mời đạo sĩ nữa, thế mới nói A Kim đối với Tiểu Ngân rất tốt, làm phô trương như vậy, nếu thật sự triệu được hồn Tiểu Ngân về, sau này cũng có chỗ yên nghỉ."

Cũng có người trẻ tuổi nói: "Mới nãy không phải người nhà họ Chương nói chú Kim bạc đãi chú Tiểu Ngân sao ạ?"

"Xuỳ, lời nhà hắn nói mà mày cũng tin? Thằng nhóc thối, mày mới bao lớn mà đã nói nhiều như vậy, cẩn thận sau này giống như Chu Tam Khởi bị người ta ghét đấy."

".. Không phải các chú nói trước sao ạ? Hơn nữa trước kia cháu cũng không biết Chu lục lang có một chú nhỏ."

"Đó là do mày còn nhỏ thôi," hơn nữa lúc ấy có ai trong thôn dám nhắc tới Chu Ngân.

Bởi vậy ông nói: "Nhà họ Chương không phải hạng gì tốt đâu, thế hệ trước còn tạm, đến thế hệ này thì ham ăn biếng làm, ngày xưa lúc thím Chương còn sống bọn họ thích đến đây tống tiền lắm, sau này thím Chương không còn nữa, bọn họ lại càng thích tới hơn, tới tận cửa còn chưa tính, lần nào cũng xúi giục Tiểu Ngân cãi nhau với chị dâu hắn, đúng là ngu ngốc."

"Còn không phải sao, từ lúc Tiểu Ngân sinh ra đã được chị dâu hắn nuôi lớn, lúc mới biết nhận thức còn chỉ chịu nhận chị dâu hắn làm mẹ."

"Vậy bà thím cũng đồng ý ạ?" 

Bà thím này là Chương thị." Đương nhiên là không, hồi ấy mẹ đại lang sống cũng không dễ gì, mãi đến khi Chu Ngân hơi lớn hơn chút mới khá hơn."

"Thật ra cũng chẳng có gì lạ khi mẹ đại lang rất thương Chu Ngân, về mặt sống tình cảm, có người nhà họ Chu nào có thể so được với thằng nhóc ấy, mấy đứa đừng thấy bây giờ Chu Kim sợ vợ, hồi trẻ tuổi ấy, chậc chậc.. Vẫn là Chu Ngân dạy dỗ hắn mới ra được thế này đấy."

Thiếu niên bà tám phấn khích hỏi: "Dạy dỗ như thế nào ạ?"

"Đơn giản, chỉ cần Chu Kim ngỗ nghịch, hoặc bắt nạt chị dâu hắn, thì hắn lập tức lăn lộn ngay tại chỗ mách cha mẹ rằng đại ca bắt nạt hắn, lần nào Chu Kim cũng bị đánh cho một trận."

"Đúng vậy, người ta toàn là bị đánh lúc nhỏ, chú Kim của các ngươi lại ngược đời, lúc nhỏ hắn là con một, trong nhà chiều lắm, kết quả lúc làm cha rồi, lại suốt ngày bị đánh, chậc chậc chậc.." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip