Chap 11

Chuẩn bị ngừng đăng truyện, một thời gian hay là mãi mãi thì không biết.

...

- Cho cậu này.

Shiraka chìa ra quả táo căng nước đỏ mọng trước mặt Eevui, mà Eevui thì cẩn thận từng bước lùi lại vào góc tường, sau đó nó hất văng trái táo trên tay cô. Lắc lắc cánh tay bị Eevui đánh trong cho đỡ đau, vùng da tay đã đỏ tím thành một mảng, xung quanh chỗ Shiraka ngồi có hơn mười loại trái cây khác nhau nằm rải rác.

- Cậu không thích à? Vậy còn loại này thì sao?

Một quả mâm xôi được đưa ra, Eevui hết trừng mắt vào trái cây màu tím lại trừng mắt với Shiraka, nó nhe răng giận dữ. Bên ngoài Zoroa ngồi dưới sàn cùng Denryu nhìn nhà huấn luyện của mình, Zoroa có chút không hiểu, không phải Hideyoshi đã nói rằng con Eevui này không còn niềm tin vào con người nữa hay sao, Shiraka có chăm sóc đến thế nào thì kết cuộc vẫn không đổi được, một khi bình phục xong Eevui sẽ quay về thế giới hoang dã liền.

Denryu như có thuật đọc tâm vậy, nó xoay người đánh lên cái đầu nhỏ đang nghĩ lung ta lung tung kia, tự nhiên đầu bị đánh một cái rõ đau khiến Zoroa hoang mang. Nó trân trối nhìn Denryu, rồi đột nhiên Denryu không nói không rằng luồng tay qua bế nó đặt lên đùi.

- Den... Denryu.

Pokemon có thể hiểu được tiếng nói lẫn nhau, nên câu nói của Denryu có nghĩa là bây giờ Shiraka đang cảm thấy rất tức giận, cô ấy biết nếu cứ việc chăm sóc Eevui như thế thì sớm muộn thế nào nó cũng sẽ dính mùi của mình, nhưng mà dù là vậy thì cô cũng không thể nào bỏ mặc Eevui được.

Bộ dạng ngang ngược của Zoroa biến đâu mấy tăm, nó nhớ cái cảnh đêm đó Shiraka ngồi chăm sóc cho con Yamikagaru bị thương, khuôn mặt nó ngơ ngẩn.

- Denryu.

Không phải ban đầu nhóc cũng rất ghét con người hay sao, cuối cùng cũng bị Shiraka cảm hóa mà tự nguyện đi theo cô ấy đó thôi, chó chê mèo lắm lông. Zoroa nghe xong mấy lời Denryu vừa nói, nó cảm thấy lòng tự tôn của mình bị đả kích nghiêm trọng, khuôn mặt Zoroa trầm xuống như thể đang hờn dỗi cả thế giới nhưng nó vẫn ngoan ngoãn im lặng cho Denryu ôm.

Đâu nhất thiết nói nặng lời như thế, Pokemon cũng có cảm xúc mà, cũng biết tổn thương chứ bộ.

Nhưng đồng thời Zoroa cũng cảm thán người của Denryu ấm thật, bộ lông cũng rất mềm, cảm giác dễ chịu dần bao trọn lấy nó, Zoroa tiếp tục việc nhìn Shiraka tìm trái cây đưa cho Eevui chỉ bằng nửa con mắt.
...

Một vài ngày sau đó, vào lúc Shiraka đem trái cây đến cho Eevui như thường lệ, thì thứ đập vào mắt cô chỉ còn căn phòng trống trơn.

Bộp!

Tiếng giỏ trái cây rơi xuống, Shiraka đứng hoang mang nhìn vào cái chốt cửa lồng đã bị phá nát,

Eevui đâu rồi?

Máu trong người Shiraka như thể ngừng chảy, sau đó bùng nổ ồ ạt như muốn phá nát từng mạch máu trong tim. Cô quay người chạy ra ngoài, nếu Eevui bỏ trốn với cơ thể còn hàng đống vết thương thì chỉ có hai khả năng, một là trốn đâu đó quanh khu vực phòng thí nghiệm.

Shiraka lục tìm khắp nơi, dù là một chi tiết nhỏ nhất cũng không bỏ qua. Tuyết bắt đầu rơi xuống từng hạt, sắc trời lạnh lẽo chỉ một màu xám bởi những tầng mây dày cộm từng lớp chồng chéo lên nhau.

Là dấu hiệu cho một trận bão tuyết.

Đứng khuỵu gối thở dốc, phía trước là khu rừng đã trút hết lá, chỉ còn lại những cành cây khẳng khiu như những cánh tay gầy guộc trông thật thương hại. Shiraka đã tìm hết mọi nơi có thể trốn trong phòng thí nghiệm, thậm chí còn tìm trong chuồng nuôi Pokemon nhưng kết cục vẫn là con số không tròn trĩnh đáng ghét.

- Mẹ kiếp!

Ai trong đời mà không có một lần chửi tục, dù Shiraka có là một người mẫu mực, ít nhất có chửi thì số lần buộc miệng chửi ra thành tiếng như thế rất ít. Nếu ở đây không tìm thấy, vậy thì khu vực được cho là khả năng thứ hai, nơi duy nhất Eevui có thể đi bây giờ, đó là rừng.

- Shiraka!!! Mới có dự báo sắp có bão tuyết, nguy hiểm lắm.

Đã gần đến hạn nộp văn nên Shiraka ngày nào cũng viết đến tận khuya, lại cộng thêm việc chăm sóc cho Eevui, hốc mắt của đứa trẻ này đã xuất hiện vết thâm nhạt. Làn da trắng nhợt như bị bệnh lâu ngày không khỏi, dường như chỉ một cái thổi nhẹ cũng đủ làm cô ngả nghiêng. Hideyoshi không dám mường tượng cảnh Shiraka ra ngoài vào một trận bão tuyết, cái tổ hợp này với cô chẳng khác gì thuốc độc, ông nhăn mày, cuối cùng vẫn không nhìn được lên tiếng.

- Đợi đến khi hết bão rồi hẵng đi tìm Eevui.

Bốn bề đều là màu trắng và xám nhạt nhẽo, chỉ có cái lạnh bám theo Shiraka vĩnh viễn không buông, bên tai ù đi chẳng biết bởi tiếng gió rít gào trong không khí hay là điều gì khác. Buồng phổi chỉ toàn khí lạnh, cô có cảm giác như mình sắp bị đóng băng đến nơi, chuẩn bị tinh thần cho một cái cổ họng sưng tấy đau đớn trong vài tuần.

- Nguy hiểm? Cháu biết chứ, vậy thì Eevui cũng đang gặp nguy hiểm.

Shiraka cũng biết việc lao đầu vào cơn bão tuyết thì chẳng khác gì chấp nhận bấm nút tự hủy, cô thở dài ngao ngán, nhìn các khớp xương lộ ra trên mu bàn tay ít thịt.

Nói cô không trân trọng mạng sống cũng được, nói cô ngu ngốc liều lĩnh cũng chẳng sao.

Shiraka tự biết mình rất ngu ngốc, không có sức mạnh vĩ đại hay năng lực phi thường nhưng vẫn muốn làm Chúa cứu thế, làm Phật giúp đời, nghe như nằm mộng giữa ban ngày. Ngày qua ngày kiếm sống bằng câu từ và con chữ, cô cũng chỉ là một cô gái mười sáu tuổi hết sức bình thường.

Thay vì bỏ thời gian hàng giờ liền chỉ để đứng lựa trái cây cho Eevui thì cô có thể sắn tay áo bơm mực viết chữ kiếm một đống tiền, sống một cuộc đời bình yên hết sức bình thường đến mốc hết cả cơ thể và linh hồn, nhưng mà Shiraka chẳng có gì để oán than trách móc cả.

Đấy là lựa chọn của Shiraka, dù cho hệ quả của nó có tốt đẹp hay tồi tệ thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không bao giờ hối hận với quyết định này của mình.

Hai bàn tay siết thành nắm đấm, sự quyết tâm trong lòng như triều cường dâng cao, đôi mắt tím lấp lánh chứa đầy kiên định như sóng biển cuồn cuộn.

- Cháu tự tin rằng mình sẽ an toàn trở về cùng với các Pokemon, chú yên tâm, cháu có những người bạn Pokemon ở bên, cháu không cô độc một mình.

Hideyoshi khựng người, bấy giờ mới chú ý đến bốn quả bóng chứa treo trên thắt lưng của Shiraka, tâm lý của ông hoàn toàn bị lung chuyển.

...

Một đàn Spear ở thế tấn công trước mắt, số lượng đông đúc lên đến hàng trăm con, Eevui mệt mỏi và sợ hãi lùi về về sau, thể xác rã rời còn tinh thần thì mệt nhọc. Bị trận bão tuyết dày vò trong nhiều giờ đồng hồ, nó cảm nhận được con số sinh mệnh của mình sắp chạy về số không.

Trợn mắt nhìn một con Spear lao đến, cú tấn công như xé toạt cơn bão tuyết, Eevui vội nhảy lên rồi phản công bằng Swift. Nhưng đàn Spear chỉ chờ có thế, dễ dàng lộn vòng tránh những ngôi sao bay đến, chúng lập tức thay nhau dùng Tackle đánh vào Eevui. Cơ thể chới với trông không trung, nó bất lực ăn trọn hơn trăm đòn Tackle tới tấp liên hồi.

Tiếng gào đau đớn của nó bị gió đập gãy nát, cơ thể Eevui văng vào thân cây cổ thụ lớn rồi rơi cái bộp xuống nền tuyết lạnh băng. Cái màu đỏ tươi tràn trên mặt tuyết trắng xóa, nặng nề từng hơi thở khó nhọc, cả cơ thể Eevui cứng đờ không thể nhúc nhích nổi.

Đàn Spear xếp thành một vòng tròn xung quanh Eevui, những cái kim lớn sáng lên chuẩn bị cho chiêu Poison Tail, tiếng vù vù đập cánh khiến đầu của Eevui ong ong. Tầm mắt chập chờn như bóng đèn sắp hỏng, khung cảnh trước mắt mông lung, đầu óc quay cuồng nặng nề hẳn.

Một cổ ánh sáng màu đỏ đột ngột ập đến, luồng nhiệt lưu như muốn nướng chín Eevui. Nó hoang mang mở mắt nhìn về nơi nhiệt độ nóng chảy không biết lên đến bao nhiêu, giữa đám bọt khí không ngừng bốc lên là một con Burshamo đứng đó. Một lọn tóc dài màu đỏ rực lửa bay sượt qua mắt, khi Eevui hoàng hồn trở lại đã thấy mình rơi vào cái ôm ấp ấm áp, khuôn mặt của con người ngày nào cũng đem hàng tá loại trái cây đến cho nó đập vào mắt.

- Vừa rồi nguy hiểm thật đó.

Chất giọng nhẹ nhàng dịu dàng làm tim Eevui vọt lên tới họng, chỉ cảm thấy thân thể mình đột nhiên nhẹ bẫng, đại não như thể đình trệ. Nhưng đây là sinh vật mà Eevui hận nhất trên thế gian này, nó vùng vẫy, không nhân nhượng dùng móng cào mạnh vào cánh tay đang ôm mình, máu tươi chảy ra ướt đẫm lòng bàn chân của nó.

Người kia vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, như thể mấy vết thương đang rỉ máu kia không hề tồn tại. Eevui không tin biểu cảm đó là thật, nó há miệng tiếp tục cắn phập xuống chỗ mình vừa cào, khoang miệng nó ngập trong vị máu.

Vẫn điềm tỉnh, rốt cuộc cánh tay rỉ máu kia có phải của cô ta không vậy?

Đôi mắt dịu dàng cứ nhìn nó, ngón tay của đối phương nhẹ nhàng vuốt qua những sợi lông, vùng da mà người kia chạm vào tê dại như có dòng điện chạy qua. Cánh môi nở nụ cười ấm áp, cô nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ở trên má của Eevui.

- Nếu cậu muốn đánh thì cứ đánh đi, tớ không đánh trả lại, xem như đây là lời xin lỗi mà tớ thay nhà huấn luyện viên cũ kia gửi đến cậu.

...

Eevui.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip