🍼 Ngoại truyện sinh nhật 🎂

Phuwin tỉnh dậy giữa một khoảng tối.

Không gian yên tĩnh đến mức gần như... lặng thinh. Không còn ánh hoàng hôn cam vàng vắt qua rèm cửa sổ. Không còn tiếng lách cách quen thuộc từ căn bếp. Cũng chẳng còn hơi ấm nơi bờ vai cậu từng dựa vào lúc ngủ quên.

Chỉ là bóng tối. Dày và đặc như nhung.
Phủ lên cả căn phòng bằng một sự vắng mặt rất khẽ mà lại khiến lòng người chao đảo.

Phuwin nhăn mặt.

Cậu dụi mắt.
Chớp vài lần.
Nhưng xung quanh vẫn chỉ là một màu đen mờ mịt. Một khoảng không trầm lặng đến mức khiến cậu thấy hơi lạc lõng.

Căn phòng này... là phòng của Pond.
Cậu nhận ra từ mùi hương quen thuộc còn vương trên drap giường, từ chiếc chăn mềm từng hay bị giành kéo mỗi tối, từ cách chiếc gối ôm luôn được đặt lệch hẳn về một bên, bên mà cậu hay nằm.

Mọi thứ vẫn vậy. Như cách cậu từng để lại.

Nhưng người đó thì... đang ở đâu?

Phuwin chống tay ngồi dậy, lưng áo kéo nhăn theo động tác. Cậu chưa kịp gọi tên thì -

Tách.
Một tiếng bật nhỏ vang lên từ phía trước.

Ngay sau đó, không gian tối mịt được rạch ra bằng một dải ánh sáng dịu nhẹ từ một chiếc máy chiếu nhỏ đặt đối diện giường.

Cậu hơi giật mình.
Chớp mắt lần nữa, lúc này đã có thể thấy rõ màn hình trắng hiện lên trên bức tường trước mặt.

Một bức ảnh hiện ra.
Là một đứa bé mặt mũm mĩm đang ngồi lọt thỏm giữa một đống gấu bông to nhỏ.

Phuwin sững người.
Tay cậu hơi siết lấy vạt chăn.

...Đó là cậu. Hồi rất bé.

Tấm tiếp theo là một cậu nhóc lớp Một mặc đồng phục bị lệch cúc, mặt cau có vì bị ép chụp hình buổi sáng.

Rồi đến ảnh cậu ngủ gục bên bàn sách hồi cấp Ba, ảnh ngày tốt nghiệp, ảnh chụp nghiêng trong quán cà phê khi đang bĩu môi vì đợi món quá lâu.

Từng bức ảnh hiện lên, từng kỷ niệm được hé lộ: chậm rãi, dịu dàng như ai đó đang ôn lại một cuốn đời bằng ánh mắt yêu thương nhất.

Và rồi...

Giọng Pond vang lên.

"Bé cưng thân mến... Em có biết hôm nay là ngày gì không nào~?"

Chất giọng trầm quen thuộc ấy lướt qua không khí như một làn gió, vừa trêu đùa vừa dỗ dành.

Phuwin mím môi.
Cậu nghiêng đầu. Cố không cười.

"Đúng rồi đó. Hôm nay là ngày... Một thiên thần đáp xuống trần gian với hai cái má bánh bao và cái tật nhăn mũi mỗi khi bị bắt ăn rau~"

Phuwin khẽ bật cười. Rồi lại im ngay.
Không phải vì xấu hổ mà vì trong tim, có một điểm nhỏ đang bất ngờ nhói lên.

Cái cách Pond nói... vẫn y như xưa.
Không ngại ngùng. Không giấu giếm.
Vẫn là cái kiểu nói lố một cách đáng yêu chỉ để khiến cậu cười.

Màn hình tiếp tục chiếu. Lúc này, ảnh đã chuyển dần sang những khoảnh khắc có cả hai người.

Phuwin thấy mình đang nắm tay Pond giữa phố đêm, đang ngồi ăn kem cùng nhau, đang tựa vào vai anh trong một buổi chiều bên hồ. Từng cái chớp máy ảnh... như những lần yêu thương được giữ lại mà cậu chẳng hay.

"Anh không biết em còn nhớ không,
nhưng mỗi bức ảnh này là một phần nhỏ anh đã lén giữ lại từ hồi em chưa lớn, tới khi em thành cái người hay bắt anh dậy sớm nấu cơm, gắt nhẹ mỗi sáng, rồi vẫn quay lại ôm anh ngủ mỗi tối..."

Phuwin nhắm mắt.

...Cậu ghét yếu lòng. Ghét cảm giác bị chạm vào nơi mềm nhất bằng những thứ tưởng như ngốc nghếch nhất.

Nhưng cũng chính vì thế, cậu mới đang ngồi đây. Giữa một căn phòng tối. Trên chiếc giường từng nghĩ mình sẽ không quay lại.

"Hôm nay là sinh nhật em. Nhưng với anh, đó là ngày anh được cảm ơn số phận vì đã sinh ra em, để rồi cho anh cơ hội được gặp em, yêu em... và bị em giận không biết bao nhiêu tập luôn á."

"Chúc mừng sinh nhật, bé cưng. Dù mai mốt em có biến thành cáo, thành mèo hay khủng long... Thì cũng vẫn là sinh nhật của người mà anh thương nhất trên đời này."

Phuwin không khóc.

Nhưng cậu cúi đầu, dụi mắt thêm một lần nữa. Không phải vì buồn. Mà là vì trong cổ họng... có một thứ gì đó đang mắc lại.

Là thương. Là cảm giác được nhớ đến một cách dịu dàng. Là cảm giác... được yêu thương một cách rất thật.

Hóa ra... vẫn có người giữ lại từng tấm ảnh cũ mình không hề để ý. Vẫn có người, biết rõ hôm nay là sinh nhật mình và làm tất cả... chỉ để mình mỉm cười.

Màn hình vẫn chiếu.
Ánh sáng mờ nhòe vẫn trôi đều trên tường trắng.

Còn cậu, ngồi đó.
Hai tay ôm gối, dáng người nhỏ gọn lại như thu hết vào một góc giường.

Không cần Pond xuất hiện ngay lúc này.
Chỉ cần ánh sáng. Chỉ cần những tấm ảnh. Chỉ cần vài lời ghi âm cũ mà chân thành.

Và chỉ cần... trái tim đang lặng lẽ thở một nhịp rất sâu sau bao ngày xa cách.

...Pond trong đoạn video cuối cùng nghiêng đầu, cười nhẹ.

Ánh sáng trên màn hình phản chiếu lên đôi mắt anh một thứ gì đó rất dịu dàng, rất thật.

" À... còn nữa, không biết em còn nhớ hay đã quên. Trước lúc chúng ta cãi nhau, anh đã từng hứa sẽ dắt em đi xem sao băng nhưng rồi anh lại khiến em nỗi giận và... Không thể làm điều đó cùng em... Anh biết... Anh đã thất hứa nhiều lần. Nên lần này, anh sẽ không chờ sao băng xuất hiện nữa đâu."

Giọng Pond chậm rãi, không còn trêu đùa. Như đang nói thật với một vì sao, hoặc với một người cậu từng bỏ lỡ...

"Vì nếu em không thể đến gần bầu trời...
Thì để anh biến cả thế giới này thành một bầu trời dành riêng cho em."

Ngay khi lời cuối cùng vừa dứt, màn hình chậm rãi tắt.

Phòng tối trở lại.
Nhưng không phải thứ bóng tối đặc quánh ban nãy.

Mà là một khoảng không đang dần... thắp sáng.

Từ trần nhà, một vệt ngân hà mỏng manh vắt chéo ngang, như thể ai đó vừa nhẹ tay quét một vệt sơn ánh sáng qua bầu trời.

Rồi -
Từng cụm đèn nhỏ bắt đầu bung nở.

Sao tím. Sao xanh.
Những đốm vàng kim lấp lánh như tinh thể trôi nổi, chuyển động chậm rãi quanh phòng.

Phuwin ngẩng lên.

Cậu không kịp thở. Không phải vì choáng ngợp, mà vì... tưởng mình vẫn đang nằm mơ.

Toàn bộ căn phòng vốn là nơi cũ kỹ và quen thuộc ấy giờ như đang hóa thân thành một vũ trụ riêng.

Ánh sáng không rực rỡ chói chang, mà lấp lánh dịu dàng, cứ như từng hơi thở nhẹ cũng đủ làm chúng rung lên. Những "vì sao" ấy nhỏ như hạt bụi ánh sáng trôi qua ngón tay cậu, vướng vào tóc, in lên má cậu những quầng sáng li ti như mộng.

Phuwin nhoài nhẹ người, khẽ giơ tay.

Một dải sáng lướt quanh đầu ngón tay cậu, mềm oặt như ruy băng biết sống.
Nó không rực rỡ như pháo hoa, mà chậm rãi như đang thì thầm "mừng em quay lại".

Trên tường, các dải sáng lăn chậm như sao băng đang trôi. Trên trần nhà, một bản đồ tinh vân giả lập vẫn đang xoay nhẹ, nhòe, dịu như một khúc ru đưa người lạc hành về lại nơi bắt đầu.

Phuwin bất giác mỉm cười.

Má cậu ửng hồng trong thứ ánh sáng mát lành ấy. Ánh đèn ngân hà hắt lên đáy mắt, khiến đôi mắt cậu long lanh như vừa gom trọn bầu trời nhỏ.

Và trong khoảnh khắc ấy, Phuwin không còn giống người ngồi trong một căn phòng cũ, mà như... một chòm sao mới được sinh ra giữa vũ trụ của chính mình.

...Không còn giọng Pond. Không có ai nói gì thêm.

Chỉ có ánh sáng.
Chỉ có những vì sao dịu dàng chuyển động. Và chỉ có một trái tim đang run lên thật khẽ vì quá xúc động.

Phuwin vẫn ngồi trên giường. Không cử động.

Cậu không muốn làm ánh sáng ấy tan đi.
Không muốn tỉnh khỏi một giấc mơ mà cuối cùng, mình cũng được làm nhân vật chính.

Chưa bao giờ... cậu được ở trong một không gian như thế này. Và cũng chưa bao giờ, cậu lại thấy mình quan trọng đến vậy.

Ngay lúc ấy, cửa phòng khẽ mở. Một dải sáng hắt vào từ hành lang: vàng ấm và nhẹ như chiều cuối đông.

Bóng người quen thuộc xuất hiện nơi khung cửa.
Pond bước vào.

Tay anh cầm một chiếc bánh kem nhỏ.
Lớp kem trắng mịn như mây, viền quanh bằng những quả dâu hồng nhạt.
Trên mặt bánh là một cây nến đơn độc nhưng lung linh, như một vì sao ấm nhất giữa bầu trời điện tử.

Anh vừa đi, vừa hát. Khẽ khàng.

_ Happy birthday to you... Happy birthday to you... Happy birthday, dear Phuwin...
Happy birthday to you...

Không chậm quá. Không nhanh quá.
Vừa đúng nhịp để trái tim người nghe... kịp siết lại vì thương.

Pond đến gần giường.
Khi còn cách chỉ vài bước, anh khụy một gối xuống.

Chiếc bánh được nâng bằng hai tay, như một món quà trịnh trọng nhất đời.

Ánh mắt hai người chạm nhau.
Một người ngồi trên giường, mắt tròn long lanh.

Một người quỳ dưới sàn, ngước lên bằng đôi mắt ấm đến không chịu nổi.

_ Ước đi em. - Pond nói, giọng nhỏ.

_ Rồi thổi nến. Để phép màu không chỉ ở trong phòng, mà... cả trong tim nữa.

Phuwin ngẩng lên.

Cậu vẫn chưa nói gì.
Chỉ khẽ lắc đầu, như đang cố hiểu rằng... đây không phải là giấc mơ.

Nhưng ánh mắt Pond vẫn dịu dàng nhìn cậu, không giục, không thúc, chỉ chờ.

Và rồi... Phuwin hít vào một hơi.

Cậu không biết mình nên ước điều gì.
Không biết nên nghĩ tới những điều đã qua, hay những điều sắp tới.

Chỉ biết, trong khoảnh khắc này, giữa một căn phòng đầy sao, ánh sáng bao quanh như phép màu, và người mà cậu yêu vẫn đang quỳ trước mặt, nâng chiếc bánh như nâng cả một vũ trụ...

Cậu đã hạnh phúc đến mức... muốn khóc.

Rất lâu.
Cả hai không nói gì.
Không cử động.
Chỉ là ngồi đó giữa ngân hà ngập tràn ánh sáng và để ánh mắt mình chạm vào đôi mắt người đang quỳ gối trước mặt.

Ánh nến vẫn cháy. Ngọn lửa nhỏ bé ấy run rẩy trên mặt bánh kem, phản chiếu lên đáy mắt Phuwin như một đốm sáng ấm áp vừa vặn, như thể... nó đã chờ ở đó từ lâu.

Rồi, thật khẽ... Phuwin nhắm mắt lại.

Cậu không nói một lời nào.
Không ra vẻ mơ mộng.
Không ép mình phải tin đây là một điều kỳ diệu.

Chỉ là khép mắt và ước.

Một điều ước riêng.
Không cần ai biết.
Không cần thốt ra thành lời.

Chỉ cần đủ thật.

Một giây sau đó.
Cậu mở mắt.
Cúi đầu.

Và thổi tắt. Ngọn nến nhỏ khẽ rung, rồi lụi tắt trong một làn khói mỏng, cuộn lên như dải tơ mờ giữa bầu trời đầy sao.

Ánh sáng vụt tắt, nhưng căn phòng không hề tối lại. Ngược lại những ngôi sao giả lập trên trần, dọc tường, trên sàn... như sáng hơn, ấm hơn, và cũng dịu dàng hơn bao giờ hết.

Pond vẫn nhìn cậu.
Không nhúc nhích.
Ánh mắt như nghẹn thở giữa một nhịp tim vừa bị ai đó bóp khẽ.

Anh đã chuẩn bị mọi thứ này.
Từng ánh đèn.
Từng bức ảnh.
Từng lời chúc.

Nhưng thứ anh không ngờ nhất... là khoảnh khắc kế tiếp.

Phuwin nghiêng người về phía trước.
Chậm.
Rất chậm.

Không vội vã.
Không bối rối.
Cậu chỉ nhìn anh... bằng ánh mắt rất thật. Rồi nâng tay, vòng ra sau cổ anh, ngón tay lướt nhẹ qua gáy như một lời gọi dịu dàng: "Anh vẫn ở đây đúng không?"

Và ngay sau đó...

Môi chạm môi.

Không chạm thoáng qua. Không phải cái chạm nhẹ của thói quen cũ.

Mà là một nụ hôn thật sự.
Sâu.
Nồng.
Và ướt át như thể tất cả những điều chưa từng nói, những hờn giận, những đêm lạnh quay lưng... đều đang tan dần trong lần chạm môi này.

Pond gần như cứng người.

Anh không ngờ.
Không chuẩn bị.
Nhưng cũng không lùi bước.

Sau vài nhịp thở gấp, anh khẽ khàng nhắm mắt lại. Một tay vẫn cẩn thận giữ chiếc bánh kem, tay còn lại run run đặt lên eo cậu, rồi siết khẽ.

Trái tim anh đập mạnh.
Giống hệt như lần đầu tiên được yêu.
Không, còn hơn cả lần đầu vì lần này, là sau khi đã từng mất.

Ngân hà vẫn xoay chậm.
Ánh sao vẫn rơi mềm quanh hai người.
Và giữa căn phòng nhỏ ấy, thời gian như ngưng đọng lại để chờ hai con tim hòa nhịp.

Khi họ tách ra... chỉ một chút, chỉ để thở.
Hơi thở của cả hai vẫn đan vào nhau, ấm, ướt, nặng nề vì xúc động.

Phuwin mở mắt trước. Môi cậu còn ướt, hơi sưng đỏ, nhưng ánh nhìn thì sáng rõ.

Giọng cậu khàn đi không phải vì nghẹn, không phải vì đau, mà vì lòng đang đầy:

_ Cảm ơn anh... Vì đã biến ngày sinh nhật này trở thành ngày đẹp nhất trong đời em.

Pond không đáp ngay.

Anh chỉ cúi trán, nhẹ chạm vào trán cậu, một cái tựa khẽ như dấu chấm lặng cho đoạn nhạc vừa qua.
Rồi anh cười.
Ánh cười dịu dàng đến mức có thể tan vào ánh sao xung quanh.

Giọng anh như một lời thì thầm giữa lòng bàn tay:

_ Không... Cảm ơn em... Vì đã chọn sinh ra. Để anh... có thêm một cơ hội để yêu em.

Giữa ngân hà ấy...
Hai trái tim đã rơi về đúng quỹ đạo.
Lần nữa.
Lặng lẽ.
Nhưng không hề lạc đường.

_____________________

💌Lá thư nhỏ💌

05.07.2003 là ngày một người dịu dàng ra đời.

Hôm nay là sinh nhật Phuwin. Em không viết gì to tát được đâu.

Chỉ là muốn cảm ơn anh...
Vì đã mỉm cười, đã nỗ lực hết mình mỗi ngày, để những người bé nhỏ như em được nhìn vào anh và thấy thế giới này nhẹ nhàng hơn.

Em mong anh sẽ luôn thật hạnh phúc. Không phải vì giỏi hơn, nổi tiếng hơn... mà chỉ vì anh là chính anh như cách tụi em vẫn thương anh suốt từ lúc đầu.

Chúc mừng sinh nhật anh, Phuwin.

Từ một người em bé xíu, thương anh nhiều như cũ... và còn hơn thế nữa.

Ký tên.
MeowMeow

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip