4
Pond Naravit.
Hôm nay đến công ty để nhận chức vụ mới, cũng không hồi hộp bằng việc tôi có thể gặp được Phuwin. Không biết phải tự trấn an mình đến bao lâu nữa, tôi bước vào trong sảnh, tay cầm cốc cà phê dường như đã tan gần hết đá. Mọi người lần lượt xuất hiện, tôi thì căng thẳng đến tóc cũng muốn dựng lên. Kia rồi, tôi thấy em ấy rồi, Phuwin của tôi mặc áo sơ mi màu trắng. Dù có xa nhau bao lâu đi chăng nữa, tôi vẫn có thể nhận ra em ấy. Em không còn đeo kính cận, thay đổi luôn kiểu tóc, thời gian cũng làm cho từng đường nét của em trở nên rõ ràng hơn. Phải nói là, Phuwin đã lớn thật rồi.
Tôi nhận được sự né tránh từ em, nói không hụt hẫng là nói dối. Nhưng nếu em ấy không né thì có lẽ tôi sẽ sợ, hay nói đúng hơn là không có dũng khí đối mặt. Tôi tự hổ thẹn với bản thân mình, nở một nụ cười hơi cứng nhắc mà giới thiệu bản thân.
"Xin chào mọi người, tôi là Pond Naravit, từ hôm nay sẽ đảm nhận vai trò giám đốc phát triển kinh doanh của công ty chúng ta, rất hân hạnh được làm việc cùng với mọi người." Tôi cười một lần nữa.
Trong khi mọi người rôm rả với nhau thì ánh mắt của tôi chỉ nhìn vào một người, chỉ thấy em cúi gằm mặt rồi bỏ đi, không muốn để tôi nhìn em đến như vậy sao, tay cầm cốc cà phê nhẹ run lên. Chắc tôi phải tìm cách nói chuyện với em sau, bây giờ không tiện vì tôi còn phải tiếp chuyện với các nhân viên và bộ phận khác trong công ty nữa.
Hình như có người nhìn tôi rất lâu, cách một lớp kính dày nhưng vẫn cảm nhận được chứ, tôi giả vờ liếc qua, Phuwin đang nhìn tôi với đôi mắt chăm chú, tôi thì làm như không hay biết gì trong khi lòng bàn tay đã áo một tầng mồ hôi mỏng. Em ấy ngoảnh mặt đi rồi tôi mới dám nhìn trộm em. Bao lâu rồi mới được ngắm lại khuôn mặt đó, ngần ấy thời gian, tôi chưa từng quên nụ cười của em, đôi mắt của em, thậm chí là cả nốt ruồi bên tai.
Làm việc được một lúc mà vẫn cảm thấy bồn chồn trong người, tôi quyết định đi pha một tách trà để giúp đầu óc mình đỡ căng thẳng hơn, cầm cái muỗng khuấy vài lần, một mùi hương quen thuộc thoảng qua, là mùi lài, bất giác tôi nhớ về những ngày còn trẻ, những ngày mà tôi còn có em.
...
"Sao anh hay uống cái này vậy? Dở gần chết!" Phuwin uống thử cà phê của tôi, nhíu mày lại rồi bĩu môi. Tôi rất thường xuyên uống cà phê, nhất là latte nóng. Do tập uống cà phê từ cuối cấp hai, lúc đó uống để thức học bài cho đạt điểm tuyệt đối, sau đó lại nghiện lúc nào không hay.
"Để anh lấy cái khác cho em uống, chờ một chút." Tôi nhéo nhẹ chiếc má mềm của em.
Hôm nay cả bố và mẹ tôi đều không có nhà, tôi mang em về nhà chơi một chút và để có không gian thoải mái ôn tập cho kỳ thi sắp tới của em. Tôi loay hoay ở góc bếp, hết sữa rồi, lại chẳng có nước ngọt, ừ cũng đúng, nhà tôi ít ai dùng thức uống nhiều đường lắm. Quyết định đi mua thì tôi tia được một hộp trà lài chưa có ai sử dụng. Tôi đành pha một bình trà nhỏ kèm theo một chút bánh kẹo ngọt đem lên cho em, không ngờ em ấy thích tới vậy.
"Thơm quá! Uống cái này tỉnh ra hẳn, sau này phải pha cho em thường xuyên đấy nhé!" Hai mắt em sáng rỡ, bắt đầu chăm chỉ lật trang bài tập tiếp theo.
"Pha cho uống cả đời luôn." Tôi cười, em cười, mang nụ cười hòa vào mùi lài thơm ngát đó.
...
Tôi nghe tiếng bước chân đi vào, nhân viên đông như vậy ra vào là chuyện bình thường. Tôi vẫn tiếp tục khuấy tách trà và đắm chìm vào dòng ký ức.
"Éc! Nóng!" Tiếng kêu của Phuwin làm tôi trở lại với hiện thực, không biết em ở đó từ lúc nào.
"Làm sao đó." Tôi giật mình nhanh chóng bước qua chỗ em, em ấy không cẩn thận làm nước sôi đổ vào tay rồi, tôi cầm tay em lên theo thói quen của mình. Phuwin giật mạnh tay đi khi tôi chỉ mới cầm lên thôi, miệng còn mấp máy chưa nói được chữ nào. Tôi nhìn thấy viền mắt em hơi sưng, vừa khóc sao...
Em cứ thế mà đi, còn không thèm nhìn tôi lấy một cái. Buồn thật đấy, tôi lẳng lặng cầm ly trà của mình bước về phòng làm việc. Có phải tôi lại vừa làm sai cái gì không? Đúng ra nên chào hỏi trước nhỉ... Vẻ mặt của em không có mấy cảm xúc, mang nét đăm chiêu như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Tôi chẳng biết, có lẽ... em không còn cảm giác với tôi nữa.
Một ngày đi làm nhạt nhẽo cuối cùng cũng chấm dứt, tôi đã cố gắng đợi Phuwin ăn trưa để có cơ hội bắt chuyện mà không thấy em đi ăn cùng đồng nghiệp, công việc thì nhiều, nói chung là cả ngày vẫn chưa có cơ hội mở lời. Tắt máy tính, cầm chìa khóa xe rồi chán nản đi xuống. Đi ngang qua văn phòng của bộ phận mà Phuwin làm, đèn vẫn còn sáng, tôi nhẹ nhàng tựa vào cửa. Còn khoảng hai, ba người gì đó đang thu dọn rồi xách túi ra về, nhìn thấy Phuwin vẫn còn chăm chú gõ bàn phím lách cách, tôi khẽ mỉm cười, dáng vẻ này đúng là quá đáng yêu.
"P'Pond chưa về ạ?" Là một nhân viên cùng bộ phận với em, tên là Neo, cậu ấy hỏi một cách thân thiết làm tôi giật mình. Phuwin cũng ngước mặt lên, bất chợt khiến ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau.
"À, tôi đang định về đây." Tôi cười trừ, đứng nhìn người ta mà mặt ngu ra luôn đó. Phuwin vờ như không nhìn thấy tôi, nhưng theo tôi thấy là em ấy đang bối rối. Hàng mi run rẩy, em mím môi, né tránh ánh mắt rồi tiếp tục gõ lách cách vào bàn phím.
Tôi đi lấy xe, lái đến trước cổng công ty một cách nhanh chóng với hy vọng có thể ngỏ lời đưa em về, thuận tiện có thể nói chuyện một chút, thật sự chưa nghĩ ra là mình sẽ nói cái gì nhưng mà mặc kệ, cứ đưa về thì thế nào trên đường đi cũng có chuyện để mà nói.
Phía trước tôi có một chiếc xe máy, là Neo đang ngồi cầm một cái mũ bảo hiểm có vẻ như đang chờ ai đó. Chờ ai vậy nhỉ, có người yêu trong công ty sao? Nhưng không phải là về hết rồi à? Ây khoan từ từ, dừng khoảng chừng là hai giây... Đừng có nói với tôi là cậu ta chờ Phuwin của tôi nhé...
Tôi mở cửa xe, đi bộ về phía trước trong khi Neo mải mê nhìn vào phía trong công ty.
"Neo, cậu đợi ai hả?" Tôi tằng hắng hai tiếng, giả vờ hỏi thăm.
"Chào P'Pond, tôi đợi đồng nghiệp cùng về ạ." Neo quay lại mỉm cười với tôi, nhìn cái nét thân thiện ghét thế nhỉ.
"Là đồng nghiệp nào vậy?" Có hơi gấp gáp. "Phuwin à?" Tôi buộc miệng nói tên ra mất rồi.
"Anh biết Phuwin hả, đúng là tôi đang đợi cậu ấy." Neo vẫn cười, cười cái gì chứ, ai mà cười với cậu.
Tôi còn chưa kịp hỏi thêm gì thì nghe tiếng bước chân đi đến.
"Phuwin! Anh đưa em về, nhanh nhanh." Neo đúng là nhanh thật. Nhưng tôi còn có chuyện muốn nói với em ấy, tôi quay qua, nở một nụ cười thương hiệu.
"À ừm, Phuwin à, anh tiện đường, hay là anh..." Tôi gãi gãi đầu, nói năng lắp bắp còn không thành câu hoàn chỉnh.
"Cảm ơn nhưng tôi không tiện."
Ơ kìa, anh chưa nói xong mà, chỉ thấy Phuwin đi lại xe của Neo để hắn đội nón bảo hiểm cho, rồi ngồi lên xe đi ngon lành. Đùa nhau hả, thiệt sự lạnh lùng luôn đó...
Tôi quyết định đi theo xem sao.
...
Neo Trai Nimtawat.
"Phuwin ơi em có muốn ăn tối không?"
"Hay là đi ăn vặt nhé?"
"Hay em muốn về thẳng nhà?"
"Phuwin ..."
Thiệt sự là, hiếm lắm Phuwin mới để tôi đưa về nhà một lần, không biết vì sao nữa nhưng hôm nay em ấy lạ lắm. Giống bây giờ nè, tuy đang ngồi trên xe tôi nhưng mà hồn để ở đâu rồi, làm tôi nói chuyện một mình nãy giờ...
"À, về thẳng nhà ạ..." Em ấy trả lời rồi kìa, tám tiếng mới trả lời. Nhưng không sao, vì em đẹp nên được tha thứ.
"Em gặp phải chuyện gì hả? Nói với anh nè." Tiếng gió ù hai bên tai nhưng tôi vẫn nghe được cái thở dài của em.
"..."
"À, em có quen biết với P'Pond hả, khi nãy còn định đưa em về đó." Phuwin chỉ thở dài làm tôi đành phải chuyển câu hỏi.
"Người quen cũ thôi không có gì đâu ạ." Nghe qua cảm thấy giọng em có chút buồn, hôm nay em còn khóc nữa. Tôi nghĩ mình không nên nói nhiều nữa, chắc em mệt nên hơi lạ vậy thôi. Nhưng mà sao có cảm giác lạnh lạnh gáy vậy nhỉ?
Đưa Phuwin về tới nhà, tôi gỡ nón giúp em, em cảm ơn tôi hai, ba lần. Đợi em ấy vào trong nhà rồi tôi mới quay xe, hình như có gì đó quen quen. Ở ngay chỗ cái cột điện có chiếc xe nào nhìn giống xe của anh giám đốc quá, mà hoy kệ, nay được chở crush về tận nhà luôn nhé!!!
...
Pond Naravit.
Tôi càng đi theo càng thấy lạ, con đường sao mà quen thuộc quá, rõ ràng là đường về nhà tôi. Em chuyển về gần đây ở rồi sao? Cũng đúng, gần công ty mà, cũng gần nhà mình nữa. Ồ, tới nơi rồi, em ấy đang mở cửa vào nhà, còn cái cậu kia cũng chuẩn bị rời đi, mà sao cậu ta cứ nhìn về phía mình ấy nhỉ, có bị lộ hok z tr, bị thấy thì không biết nói sao luôn...
Đợi cho cái người tên Neo kia đi khỏi đây một lúc lâu, tôi chạy xe của mình lên phía trước một chút nữa, đối diện nhà của em. Tôi lấy hết can đảm bước xuống xe, vuốt lại tóc một chút, hít thật sâu rồi nhấn chuông cửa nhà em.
'dingdoong'
...
"Tôi chẳng biết, có lẽ... em không còn cảm giác với tôi nữa."
...
23/8/2021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip