02. miếng ăn là miếng tồi tàn

Trong tiết ngữ văn, giáo viên đang phân tích văn bản, các học sinh khác chăm chú nghe giảng và tích cực chép bài. Phuwin Tangsakyuen cũng tích cực nhưng mà là tích cực bày tỏ sự chán ghét đối với tiết học này bằng cách ngáp ngắn ngáp dài và vẽ bậy khắp trang sách thay vì chép bài.

Thật ra ban đầu Phuwin cũng rất nhập tâm vào bài học nhưng càng về sau lại không thể để chữ nào lọt vào tai, cứ vo ve giống như tiếng côn trùng. Đừng trách cậu lười biếng mà hãy trách giáo viên giảng bài quá nhàm chán, cậu không nằm xuống ngủ luôn là may.

Vẽ vời chán chê, cậu quay sang Pond rủ anh chơi caro với mình nhưng Pond lắc đầu từ chối vì phải chép bài và còn khuyên Phuwin chú ý nghe giảng đi đừng nghịch ngợm nữa. Phuwin bĩu môi chán chường, cậu nằm xuống bàn quay đi quay lại không chịu ngồi yên. Phuwin cầm bút bi với sang chỗ của Pond quệt một đường mực dài lên mu bàn tay của anh.

Pond thấy vậy liền rút tay lại, anh cau có khó chịu.

- Mày ngồi yên không được à?

Phuwin vẫn nằm trên bàn, gương mặt không có cảm xúc:

- Không.

Pond không thèm quan tâm đến Phuwin nữa, chuyển tầm nhìn lên bảng và tiếp tục nghe giảng. Nếu phản ứng lại với Phuwin thì cậu sẽ cảm thấy thú vị mà tiếp tục trêu chọc anh, nên tốt nhất là cứ mặc kệ thằng nhóc quậy phá kia đi.

Pond đã nhẫn nhịn thế mà Phuwin không biết điều, cậu lại vẽ thêm một đường còn dài hơn đường ban nãy lên tay của anh. Naravit bị chọc tức quay ngoắc mặt sang cậu lườm một cái để cảnh cáo, nhưng Phuwin không những không sợ mà còn thè lưỡi trêu anh, tỏ thái độ không sợ.

Pond có ý định trả đũa bằng cách vẽ lại lên tay của Phuwin một đường dài gấp bốn lần cái mà cậu đã vẽ lên tay anh, cơ mà nếu làm như vậy có khi cậu vẽ luôn lên mặt anh mất. Naravit thu tay về, anh sờ cằm suy tính điều gì trong rất nghiêm trọng.

Ước gì có cách đuổi Phuwin ra khỏi lớp để có thể chuyên tâm học bài mà không bị quấy rầy.

Pond đăm chiêu vài giây sau đó nhoẻn miệng cười.

Có cách rồi!

Naravit hỏi cậu:

- Chán hả?

Phuwin tưởng anh đồng ý chơi caro với mình rồi, cậu vui vẻ lập tức đáp lại:

- Ừ chán lắm, chơi với tao đi.

- Mày ăn bánh không?

Pond biết rất rõ bạn cùng bàn của mình rất thích đồ ăn vặt. Anh hay gọi cậu là con lợn đột biến vì cứ hễ thấy đồ ăn là hai mắt bật sáng như đèn pha ô tô, vậy mà có ngày cái tính ham ăn của cậu cũng có ích.

Y như rằng, Phuwin nghe đến đồ ăn là hai mắt sáng rực, cậu gật đầu lia lịa. Cậu cho rằng cùng là một cái bánh nhưng ăn lén trong tiết học thì ngon gấp ba bốn lần so với lúc bình thường.

Pond thò tay vào cặp lấy ra một cái chocopie đưa cho Phuwin. Người nọ nhận được đồ ăn vô cùng vui vẻ, cậu ríu rít cảm ơn Pond. Phuwin cúi thấp người xuống bàn học, cẩn thận bóc vỏ bánh ra, ngoạm một miếng thật lớn và cảm nhận sô-cô-la ngọt ngào tan trong miệng, đúng là hương vị của hạnh phúc rồi.

Cậu nhìn Pond bằng ánh mắt lấp lánh, bạn cùng bàn thật là tốt bụng quá, hôm trước bị mình tố cáo không thèm để bụng mà hôm nay còn cho mình bánh, đúng là thiên thần rồi.

Song song với niềm vui của cậu, Pond thấy tất cả mọi thứ đều đi đúng như kế hoạch anh đã vạch ra thì rất hài lòng. Phuwin cứ tận hưởng hạnh phúc ngắn ngủi của cậu đi nhé vì vài giây nữa thôi Naravit sẽ tống cổ cậu ra khỏi chỗ ngồi này.

Trời đánh tránh miếng ăn. Phuwin chưa kịp nhai xong miếng đầu tiên thì Pond đã đứng dậy dõng dạc thưa với giáo viên y hệt như cách Phuwin tố cáo anh ngày hôm trước.

- Thưa cô, bạn Phuwin ăn trong giờ học.

Quá nhanh, Phuwin đỡ không kịp.

Cậu bất ngờ đến mức đứng hình, miệng đang nhai bánh cũng cứng đờ. Tangsakyuen đang núp dưới bàn miệng ngậm bánh vẫn còn phồng, ngước mặt lên trợn mắt nhìn Pond.

Cậu nghiến răng:

- Cái địt...

Naravit nhìn Phuwin qua khóe mắt, nhếch môi thâm độc.

Giáo viên giận dữ:

- Em Phuwin Tangsakyuen đứng lên!

Phuwin không còn đường lui, cậu đứng dậy, hai mắt dán chặt lên mặt bàn, miệng vẫn còn ngậm bánh chưa kịp nhai nuốt. Gương mặt tội nghiệp như mèo con khác xa với vẻ mặt gợi đòn thường ngày của cậu khiến Pond buồn cười không chịu được.

Tangsakyuen thầm chửi rủa thằng cùng bàn dám chơi mình.

Giáo viên nhìn thấy vụn bánh dính trên miệng của cậu rất tức giận, thở hắt ra một cái.

- Từ nãy đến giờ em cứ loanh hoay không chịu chú ý đến bài học tôi đã không nói đến, bây giờ còn dám ăn trong tiết. Em xuống cuối lớp đứng hết tiết!

Miếng ăn đúng là miếng tồi tàn mà.

Phuwin hậm hực đi xuống cuối lớp, chân vừa đi miệng vừa nhai, trong đầu chửi rủa Naravit. Cậu đứng ở góc lớp nhìn chằm chằm vào Naravit, miệng không ngừng mấp máy mắng mỏ và nguyền rủa anh. Cậu hối hận vì mấy phút trước còn nghĩ tên này là thiên thần, làm gì có chuyện anh không để bụng cơ chứ, có mà giữ trong bụng đến trương phình ra rồi.

Phuwin bực dọc, giơ ngón giữa lên chửi anh:

- Tốt bụng khỉ gió, Naravit đáng ghét.

Người vừa bị Phuwin nhắc tên ngoái đầu nhìn cậu đang chịu phạt, anh hả hê vô cùng. Một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa tống khứ được "ồn ào" kia ra chỗ khác vừa trả thù được vụ lần trước Phuwin ăn cháo đá bát. Pond mỉm cười thân thiện với Phuwin khiến cậu càng chán ghét hơn.

Nhìn Phuwin xù lông nhím Pond vừa thấy dễ thương vừa thấy mắc cười.

Pond thè lưỡi, giơ ngón giữa đáp lại cậu:

- Đồ ngu.

Phuwin đen mặt, cậu thề đến hết tiết này sẽ trả thù thằng Pond. Mũi tên uất hận này nhất định sẽ xuyên thủng Naravit!

...

Tiếng trống vang lên báo hiệu tiết học kết thúc, bầu không khí yên lặng của tiết ngữ văn bị phá tan, lớp học trở nên ồn ào hẳn. Đợi ngay khi giáo viên ra khỏi lớp, Phuwin từ phía sau bất thình lình nhảy xổ tới dùng hai tay kẹp cổ của Pond.

- Thằng này, hôm nay mày chết chắc! - Cậu vừa siết cổ Pond vừa la lớn.

Pond không thở được, anh ho sặc sụa:

- Phuwin ... huệ, thả tao ra ... khụ ... khụ - Anh giãy giụa, đánh liên tục vào cánh tay của Phuwin.

Cậu buông tay ra khỏi cổ của Pond, lúc này anh thở hổn hển. Đừng tưởng là cậu sẽ tha cho anh nhé, không có mùa xuân đấy đâu. Pond còn chưa kịp hoàn hồn cậu đã nhào vào cắn cánh tay anh một cái thật mạnh.

Pond đau điếng, anh la oai oái trong khi tay còn lại đang cố đẩy Phuwin ra xa.

- Aaaaaa đau! Thả tao ra con chó điên này!

Tangsakyuen bị chửi là chó hưng phấn lên gấp bội, cậu ngấu nghiến tay của Pond, càng lúc càng ngậm chắc hơn giống như muốn cắn đứt tay của anh. Pond loay hoay một hồi vẫn không tài nào thoát được Phuwin, bây giờ đẩy cậu ra không được mà rút tay lại càng không thể.

Phuwin hừng hực khí thế, nhất định sẽ cắn cho Naravit sủi bọt mép luôn.

Naravit rên la thảm thiết cầu cứu mấy đứa trong lớp, nhưng không ai phản ứng lại, tụi nó sợ bị "cún con" nhai mất tay.

- Cứu tao! M* nó đau quá!

- Tụi bây là lũ độc ác, thấy chết không cứu.

Mấy đứa khác cũng chỉ biết lắc đầu chịu thua. Việc Phuwin với Pond cắn xé nhau ở trong lớp đâu còn xa lạ nữa, suốt mấy năm nay không ngày nào tụi nó không gây sự với nhau, nên cứ để cho tụi nó thoải mái, xen vào chỉ tổ rước họa vào thân.

Tiếng nói chuyện rôm rả của học sinh trong lớp hòa với tiếng kêu cứu của Naravit khiến giờ giải lao sinh động hơn bao giờ hết.

- Tao chịu thua! Tao thua rồi, tao xin lỗi.

Phuwin mỏi miệng, cậu nhả cánh tay của Pond ra, hai tay xoa xoa hai bên má.

Vừa được thả, anh ôm lấy cánh tay của mình rên rỉ, mặt anh xám ngắt:

- Trời ơi! Chảy máu rồi. Mày đúng là không có tình người.

Phuwin cắn tay của Pond mạnh đến mức chảy cả máu, dấu răng của cậu in rõ mồn một trên tay anh.

Phuwin vặn ngược lại:

- Vậy mày nghĩ việc hồi nãy mày làm với tao là có tình người hả?

Pond xót xa nhìn phần da đỏ lựng trên cánh tay. Nếu Phuwin không chịu dừng lại chắc một mảng da của Pond sẽ bị cậu xé ra mất.

Naravit sụt sịt, miệng không ngừng rên rỉ:

- Cho tao đi chích ngừa đi, tao sắp chết rồi.

Phuwin ngồi xuống vị trí của mình ở bên cạnh Pond, hừ mũi:

- Mày im! Còn nói nữa thì cái tay còn lại của mày không yên với tao đâu.

Pond bị đe dọa câm như hến, anh nằm dài trên bàn không dám rục rịch gì nữa. Anh sợ lần này Phuwin không chỉ cắn mà nuốt luôn cánh tay của anh.

Bạn Phuwin lục trong cặp lấy ra một miếng băng cá nhân, cậu bóc vỏ và nhẹ nhàng dán lên vết thương của Pond. Phuwin hổ báo với bạn cùng bàn thế thôi chứ cũng thương bạn lắm đó nhé.

Pond nheo mắt nhìn Phuwin:

- Cắn người ta cho đã rồi bây giờ dán, thấy có lỗi với anh rồi đúng không?

Phuwin nhặng xị:

- Cục cứt. Tao tháo ra luôn, đếch thèm dán cho nữa.

Cậu nắm lấy cánh tay anh định lột miếng băng cá nhân ra thì bị Pond hất ra.

- Không cho gỡ.

- Hứ!

Phuwin lấy trong học bàn ra cái bánh đang ăn giở lúc nãy, cậu cắn hai phát xử hết cái bánh rồi ngang nhiên nhét vỏ bánh vào cặp của Pond, mà anh cũng không còn sức để phản kháng lại nên thôi hôm nay cứ để Phuwin lộng hành đi vậy.

- Mai mang thêm bánh cho tao để chuộc lỗi đi. - Phuwin phủi tay.

Pond giơ vết cắn trên tay mình ra trước mặt cậu, giọng uể oải:

- Tao đã chuộc lỗi bằng cánh tay của tao rồi.

Phuwin nhìn vào tay còn lại của anh, đểu cáng:

- Còn bên kia.

Pond sợ hãi tự ôm lấy chính mình, lập tức đồng ý:

- Biết rồi, biết rồi.

Phuwin cười phì:

- Giỏi - Cậu xoa đầu anh tán thưởng.

Pond đột nhiên đơ ra như tượng, anh lầm bầm:

- Tao không phải chó. - Anh nằm quay mặt sang phía khác, dùng tay che tai lại.

Phuwin Tangsakyuen có hai mắt để nhìn thấy Pond Naravit giấu tài liệu chứ không bao giờ nhìn được tai của anh đỏ vì được Phuwin xoa đầu. Cả mũi, cả má, đều đỏ như trái cà chua chín. Phuwin mà thấy được thể nào cũng ghẹo cho mà xem.

Phuwin cười hì hì:

- Cún con ơi, em dỗi anh à? - Cậu nghịch nghịch tóc của Pond.

- Biến đi cái thằng này. Đã bảo không phải chó. - Pond vung tay, anh nhích ghế ngồi cách xa chỗ của Phuwin.

- Không thì thôi. - Cậu nhún vai.

Giờ giải lao kết thúc, Pond quay trở lại làm học sinh gương mẫu. Về phía bạn Phuwin, lúc nào thích thì bạn nghe giảng chép bài đàng hoàng còn không thích thì lại kiếm trò khác để chơi.

TBC.




Julita
171123

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip