Chương 18. End


"Hôm nay cảm thấy ăn ngon miệng hơn chưa? Vẫn không ăn được gì sao?" Pond ôm Phuwin vào lòng dỗ dành, đầu nhỏ trong vòng tay hắn khẽ lắc lắc rồi rúc sâu hơn, Pond thở dài và ôm cậu sát lại gần hắn hơn để cậu có thể hấp thụ pheromone của hắn.

Sau khi dỗ người ngủ, hắn nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đi sang phòng bên cạnh làm việc...

Phuwin đã mang thai được gần 5 tháng rồi, nhưng bụng không lộ rõ lắm, chỉ cần mặc quần áo rộng vào nhìn cậu không giống người đang mang thai. Thậm chí, do phản ứng nặng nề khi mang thai, người vốn không béo như cậu còn gầy đi, cơ thể cũng dần trở nên "mềm yếu" do progesterone. Giờ đây Phuwin giống như một bông hoa trắng mỏng manh cần được chăm sóc, tính tình Omega cấp cao lạnh lùng vốn có và khí chất bức người khi ở trên công ty cũng đã trở nên dịu dàng hơn. 

"Con à, hôm nay thế nào rồi? Tình trạng Phuwin vẫn ổn chứ?" Mẹ Pond đến nhà xách theo những túi lớn nhỏ đựng đồ ăn bà đã chuẩn bị sẵn cho hai người bọn họ. Bởi vì Phuwin đang mang thai nên không thích ngửi thấy mùi khói nấu nướng, phòng bếp cũng không sử dụng, cậu lại thường xuyên thấy muốn ói sau khi ăn, điều này khiến cậu không chịu ăn trong một thời gian dài, khiến 2 mẹ của họ rất bất lực, chỉ có thể để Pond ở nhà dỗ dành cậu.

May mắn thay, pheromone từ Pond có thể xoa dịu Phuwin rất tốt, và cũng dụ dỗ cậu ăn được một ít. Nếu không, thật sự không biết cậu sẽ sống sót như thế nào trong vài tháng qua. Hiện tại, Pond chỉ có thể mang công việc về làm ở nhà, và sẽ ra ngoài làm việc trong nhưng hoàn cảnh đặc biệt. Cả bố và mẹ cũng hết lòng ủng hộ hai người, họ chỉ mong Phuwin có thể bình an sinh ra đứa con này.

Pond giúp mẹ lấy hộp cơm ra cất đi rồi thở dài, "Ổn hơn trước rồi ạ, các chỉ số xét nghiệm ở bệnh viện mấy ngày trước đều bình thường, các bác sĩ dinh dưỡng nói nếu thực sự không ăn được thì đừng ăn, tình trạng hiện tại của Phuwin vẫn ổn, từ từ ăn uống bình thường là mọi chuyện sẽ ổn thôi." 

Mẹ hắn nghe xong mới yên tâm gật đầu, "Vậy đừng ép thằng bé ăn nữa, Phuwin cũng vất vả rồi, con phải chăm sóc thằng bé cho tốt, muốn có con cũng không dễ dàng gì, thằng bé muốn ăn gì thì phải nhanh chóng chuẩn bị, nhìn thằng bé bây giờ gầy quá rồi!"

"Con biết rồi ạ, mẹ yên tâm!"

Hai mẹ con đang nói chuyện thì một giọng nói nhẹ nhàng êm ái vang lên, "Mẹ, mẹ mới đến ạ?"

Pond nhìn thấy Phuwin chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh đi ra, vội vàng nước tới che đi đôi chân dài lộ ra ngoài, "Sao em lại mặc đồ mỏng thế này xuống dưới, đừng để bị nhiễm lạnh."

Phuwin không để ý đến lời Pond nói, đưa tay ra ôm lấy hắn, "Em dậy không ngửi thấy mùi của anh." Vẻ ngoài mềm mại như sáp như đang cám dỗ người ta phạm tội. Điều hạnh phúc nhất đỗi với Pond kể từ khi Phuwin mang thai là việc đối phương bắt đầu bám lấy hắn, và có những cử chỉ làm nũng, nhưng nó cũng việc khiến hắn đau đớn nhất - nhìn được, chạm được, nhưng không ăn được!

"Tỉnh dậy vừa đúng lúc, con qua đây ăn chút gì đi." Mẹ Pond có vẻ đã quá quen với cảnh tượng này nên gọi hai người lại ăn cơm. Phuwin nghe đến ăn, cong môi, có chút không vui, hắn vỗ vỗ vào lưng người trong lòng dỗ dành, "Ăn một chút thôi, hôm nay em cũng chưa ăn uống đàng hoàng! Bác sĩ nói em có thể ngừng uống thuốc bổ sung dinh dưỡng."

"Được rồi, vậy từ nay không phải uống cái đó nữa." Phuwin miễn cưỡng đồng ý. Nhìn người đang nhỏ miệng ăn uống, Pond cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút, hắn đã thấy Phuwin mấy ngày nay không thoải mái, hắn cũng thấy đau lòng, bây giờ cậu cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn rồi, chỉ mong sau này bé con của hắn sẽ không phải chịu đựng đau đớn như thế này nữa! 

Nhưng thực tế cho Pond biết rằng làm ba mẹ không bao giờ dễ dàng đến thế, càng ngày bụng cậu càng lớn, phần bụng trước kia không lộ rõ nay đã bắt đầu lớn dần, mỗi lần khám thai như một cơn hoạn nạn, sợ có chuyện không ổn, ai nấy đều rất lo lắng.

Điều khó chịu nhất trong số đó là Phuwin, cái bụng nặng nề của cậu khiến cậu không chỉ trở nên cồng kềnh mà còn bị đau và phù nề do khớp bị chèn ép. Nếu không có sự chuyển động của thai nhi mà cậu có thể cảm nhận được hàng ngày, và sự chăm sóc của Pond, Phuwin cảm thấy mình sẽ không thể sống sót được. Cậu chợt hiểu tại sao lại có rất nhiều người bị trầm cảm vì sinh con, cậu rất may mắn có được người yêu thương và cả gia đình mọi người luôn ủng hộ, điều đó khiến cậu tràn đầy sức mạnh để chiến đấu với khoảng thời gian này. Phuwin nghĩ rằng, tương lai con của cậu sẽ là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu, cậu và Pond nhất định sẽ dạy cho nó về tình yêu thương...

Ngày sinh của Phuwin cuối cùng cũng đã được ấn định, sáng sớm hôm đó cậu tắm rửa với tâm trạng vui vẻ và bắt đầu chờ các y bác sĩ đến đón đưa vào phòng mổ. Pond bên cạnh vô cùng khẩn trương, "Bé con à, em đừng sợ, bác sĩ đỡ đẻ đều là người giỏi nhất nên chắc chắn sẽ ổn thôi, tất cả các dụng cụ và thuốc giảm đau đều đã được chuẩn bị rất chu đáo rồi!"

"Được rồi mà, em đều biết hết! Anh đừng lo lắng! Tất cả mọi thứ về lần đẻ này em đều biết hết! Anh đừng quên rằng ngày hôm qua có người không dám ký giấy đồng ý đó, cuối cùng em lại tự mình ký!" Phuwin nói đùa với Pond, khiến bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều.

Một lúc sau, y tá mang đẩy giường mổ đến đón bệnh nhân, Pond đang vị tay vào lan can cạnh giường, đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu, Phuwin nhìn hắn mỉm cười chuẩn bị đi vào, cậu vỗ nhẹ vào tay hắn, an ủi người yêu, "Đừng sợ mà, em cuối cùng cũng sinh cho anh một bé con, anh ở ngoài này ngoan đợi em đó."

Nói xong, cậu bị đẩy vào trong, Pond nhìn cánh cửa đóng kín của khu phẫu thuật mà không kìm được nước mắt, hắn thực sự sợ hãi đến mức nào chứ, hắn thật sự rất sợ! Bảo bối của hắn sẽ phải trải qua sự đau đớn nào ở bên trong đó!

Không như Pond, Phuwin trong phòng mổ bình tĩnh hơn rất nhiều, có lẽ do những lần kiểm tra khác nhau và cảm giác khó chịu khi mang thai lúc này cuối cùng cũng chấm dứt. Trong lòng cậu có một cảm giác nhẹ nhõm, a, cuối cùng, cơ thể thả lỏng dần, trở nên nhẹ nhàng hơn...

"Oaaaa..." Đứa trẻ khóc rất to, Phuwin có thể thấy mọi người trong phòng phẫu thuật đều nở nụ cười vui vẻ và bắt đầu nói chúc mừng cậu, a, tốt quá, mọi chuyện đã ổn hết rồi, bây giờ cậu chỉ cần nhanh chóng rời khỏi đây thôi, dù sao thì người yêu của và mọi người vẫn đang đợi cậu ở bên ngoài!

Khi Phuwin được đẩy ra khỏi phòng mổ, đứa bé đã được đẩy vào phòng bệnh trước, ba mẹ hai bên cũng đã chạy tới. Nằm trên giường, cậu chỉ nhìn thấy Pond đang dựa vào tường với đôi mắt sưng đỏ, vẫy tay với hắn rồi cười nói, "Được rồi, em không để anh đợi lâu đâu mà~"

"Ừ~ Từ nay về sau đừng bắt anh đợi nữa!"

"Biết rồi mà!"

Tương lai, họ sẽ càng nỗ lực hơn hạnh phúc hơn...


--- End ---


------------------------------------------------

A đã gặp được O của cuộc đời mình, cùng sinh ra một bé con đáng yêu, 1 nhà 3 người bình an hạnh phúc  ><

Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ tui trong suốt thời gian vừa qua...

...

...

E hèm, tui đang trans tiếp một bộ nữa, tối nay sẽ nhả văn án cho cả nhà nha ~~~








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip