27. lời khuyên

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua rèm cửa sổ. Dunk và Joong vẫn đang ngủ say, còn tôi thì cảm thấy đầu óc hơi nặng nề vì đêm qua khó ngủ. Tôi ngồi dậy, nhìn ra ban công nơi Joong đang nằm, cậu ấy có vẻ vẫn yên giấc. Tôi khẽ bước xuống giường, cố không gây ra tiếng động nào, rồi rón rén bước ra khỏi phòng.

Khi tôi xuống đến tầng trệt, mọi người đã dậy từ sớm. Ông bà và bố mẹ tôi đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, tiếng nói chuyện vang lên rôm rả. Tôi bước vào, mỉm cười khi thấy mọi người bận rộn nhưng đầy năng lượng.

"Phuwin, con dậy sớm thế!" Mẹ tôi lên tiếng khi thấy tôi bước vào phòng.

"Con không ngủ thêm được nữa, nên xuống phụ mọi người." Tôi đáp, tiến lại gần để giúp sắp xếp bàn ăn.

"Kìa, Joong và Dunk đâu? Hai đứa đó chắc vẫn đang ngủ chứ hả?" Bà của Pond cười khẽ, rồi quay sang bố tôi. "Mấy đứa trẻ bây giờ thật giỏi, mới học mà đã biết cách tự lập rồi, mẹ yên tâm về chúng nó."

Tôi chỉ cười, không nói gì thêm. Thật ra, tôi vẫn chưa thể nói rằng tôi thực sự đã "tự lập" hoàn toàn. Sự thật là, dù xa nhà, tôi vẫn luôn nhớ về một phần của cuộc sống mà tôi đã để lại ở Thái Lan – phần đó không chỉ là gia đình, mà còn là Pond.

Chúng tôi cùng nhau chuẩn bị xong bữa sáng. Khi Dunk và Joong cuối cùng cũng thức dậy và xuống dưới, tôi mỉm cười chào họ. Dunk nhìn tôi với ánh mắt thăm dò, có lẽ anh ấy vẫn nhớ những gì chúng tôi đã nói với nhau tối qua. Nhưng anh không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại.

Bữa sáng trôi qua một cách nhẹ nhàng, nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về điều Dunk đã nói với tôi. Có lẽ anh ấy đúng – khoảng cách này có thể là cơ hội để tôi nhìn lại mọi thứ rõ ràng hơn. Nhưng cùng lúc, sự thiếu vắng của Pond trong cuộc sống tôi vẫn để lại một khoảng trống khó lấp đầy.

Sau bữa sáng, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi thăm thú quanh thành phố. Joong và Dunk hào hứng với kế hoạch của ngày hôm nay, còn tôi thì cố gắng giữ cho mình bận rộn để không nghĩ quá nhiều về những điều đã qua.

"Phuwin, hôm nay đi đâu đầu tiên?" Joong vui vẻ hỏi, ánh mắt sáng lên.

"Chúng ta có thể bắt đầu với công viên lớn ở gần đây, rồi sau đó đi dạo quanh các bảo tàng," tôi trả lời, cố gắng tìm sự hứng khởi trong giọng nói.

Ngày hôm đó trôi qua với những cuộc trò chuyện vui vẻ, tiếng cười đùa và những cảnh quan tuyệt đẹp mà tôi đã bỏ lỡ trong suốt thời gian qua. Nhưng dẫu cho tôi có cố gắng hòa mình vào niềm vui ấy, một phần trong lòng tôi vẫn còn lạc lõng, như thể tôi đang tìm kiếm điều gì đó mà chính bản thân cũng không thể diễn tả được.

Pond.

Dù tôi có đi bao xa, có gặp bao nhiêu người, thì anh ấy vẫn luôn là cái tên vang lên trong tâm trí tôi, dù tôi đã cố gắng quên đi.

Tối hôm đó, khi chúng tôi trở về nhà sau một ngày dài khám phá, tôi bước ra ban công và nhìn lên bầu trời đêm, cảm giác trống rỗng lại ùa về. Tôi tự hỏi rằng liệu ở Thái Lan, dưới bầu trời cùng màu này, anh ấy có nghĩ về tôi không.

Khi tôi đứng đó, gió đêm thoáng lạnh lùa qua tóc, mọi thứ xung quanh trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Bầu trời đêm đầy sao như gợi nhắc lại những kỷ niệm đã qua với Pond. Chúng tôi đã từng có những buổi tối như thế này, ngồi bên nhau, cùng nhìn lên bầu trời và chia sẻ mọi suy nghĩ, mọi ước mơ. Giờ đây, khoảng cách giữa chúng tôi không chỉ là địa lý mà còn là một bức tường vô hình khó mà phá vỡ.

Tôi tựa tay vào lan can, hơi thở trầm lắng trong sự tĩnh mịch của đêm. Một nỗi nhớ dai dẳng đang âm ỉ trong lòng tôi, càng lúc càng khó kiểm soát. Bất giác, tôi rút điện thoại ra, tay do dự trên màn hình trước khi mở hộp tin nhắn cũ. Những tin nhắn cuối cùng giữa tôi và Pond vẫn còn đó, lạnh lẽo và vô hồn như thể chúng thuộc về một cuộc đời khác. Tôi đã không xóa chúng, dù có những lúc tưởng chừng như làm vậy sẽ giúp tôi quên được anh. Nhưng sự thật là tôi không thể. Pond đã là một phần quá lớn trong cuộc sống của tôi.

Tôi lướt qua từng dòng tin nhắn, từ những câu chuyện vặt vãnh cho đến những lời quan tâm ấm áp mà chúng tôi đã dành cho nhau. Trong lòng tôi, một sự tiếc nuối chợt dâng lên. Tôi tự hỏi, liệu có bao giờ chúng tôi có cơ hội nói chuyện như thế này nữa không? Liệu anh ấy có bao giờ nhớ đến tôi, như cách tôi vẫn luôn nhớ về anh ấy?

Một tiếng động nhẹ phía sau khiến tôi giật mình. Tôi quay lại, thấy Dunk đứng ở cửa ban công, đôi mắt anh dịu dàng và quan tâm.

"Em sao vậy, Phuwin?" Dunk hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đủ để kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Em chỉ... đang suy nghĩ thôi," tôi trả lời, cố gắng giấu đi những cảm xúc đang cuộn trào bên trong.

"Vẫn là về Pond đúng không?" Dunk tiến lại gần, đứng bên cạnh tôi, hai tay khoanh trước ngực. Anh nhìn tôi, ánh mắt hiểu rõ mọi thứ.

"Em đã cố quên anh ấy, nhưng dường như càng xa, em lại càng nhớ." Tôi khẽ gật đầu, không thể phủ nhận.

"Đó là điều tự nhiên thôi," Dunk đáp, giọng anh trầm ngâm. "Tình cảm mà, đâu phải nói quên là có thể quên ngay được. Nhưng khoảng cách có thể giúp Pond hiểu rõ hơn về bản thân và về tình cảm của cậu ta dành cho em."

Tôi im lặng một lúc, nhìn lên bầu trời. "Nhưng em sợ rằng, khi Pond hiểu rõ hơn, thì mọi thứ đã quá muộn."

"Không có gì là quá muộn cả, Phuwin," Dunk nói, đặt tay lên vai tôi. "Nếu em thực sự quan trọng với cậu ấy, thì khoảng cách hay thời gian cũng không thể làm thay đổi điều đó. Nhưng điều quan trọng hơn là em phải biết mình muốn gì. Nếu em vẫn còn yêu Pond, đừng để sự sợ hãi ngăn cản em nói ra."

Tôi lặng người trước lời khuyên của Dunk. Có lẽ anh ấy nói đúng – tôi đã để nỗi sợ mất đi cậu ấy làm mình chùn bước, thay vì dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình.

Sau một lúc im lặng, tôi khẽ thở dài. "Cảm ơn anh, Dunk. Em nghĩ... em cần phải suy nghĩ thêm."

Dunk mỉm cười, rồi vỗ nhẹ vai tôi trước khi quay trở vào phòng. Tôi đứng lại đó, một mình với những suy nghĩ. Liệu tôi có đủ can đảm để đối mặt với Pond và nói ra tất cả những gì mình cảm thấy mà không phải qua một bức thư?

Tối hôm ấy, tôi ngồi lặng lẽ trong phòng, nhìn ánh đèn thành phố ngoài cửa sổ mà không sao tập trung được. Mọi người đã ngủ, chỉ còn lại tôi và suy nghĩ về Pond. Cảm giác như tôi đang đứng giữa ngã ba đường, không biết mình nên đi về hướng nào. Một phần của tôi muốn nhắn tin cho Pond ngay lập tức, nói rõ mọi điều mình đang nghĩ. Nhưng một phần khác, mạnh mẽ hơn, lại sợ sự im lặng từ anh ấy. Liệu nếu tôi mở lời, mọi thứ sẽ thay đổi theo chiều hướng nào?

Tôi cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào tên cậu trong danh bạ. Ngón tay khẽ di chuyển đến mục tin nhắn, nhưng rồi tôi dừng lại, hạ điện thoại xuống. Tôi không thể, không phải lúc này. Bây giờ không phải là thời điểm để đối mặt với sự thật, khi mà lòng tôi còn chưa rõ ràng.

Thay vì nhắn tin, tôi đứng dậy, bước ra khỏi phòng và xuống dưới nhà. Không khí ban đêm mát mẻ ùa vào từ khung cửa sổ mở, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Tôi đi ra ngoài vườn, ngồi xuống chiếc xích đu mà bố tôi đã mua từ năm ngoái, ngước nhìn bầu trời đầy sao.

Những kỷ niệm về Pond lại hiện về trong tâm trí tôi. Chúng tôi đã từng cùng nhau nhìn lên bầu trời như thế này, dưới bầu trời đêm ở Thái Lan. Những khoảnh khắc bình yên ấy giờ chỉ còn là quá khứ, và tôi không chắc liệu mình có thể quay lại được nữa.

Dunk đã nói đúng – nếu tôi không đối diện với cảm xúc của mình, thì khoảng cách giữa tôi và Pond sẽ chỉ ngày càng lớn hơn. Nhưng đồng thời, tôi cũng cần cho bản thân thời gian để nhìn nhận rõ hơn về tình cảm mà tôi dành cho anh ấy. Phải chăng tình yêu này chỉ là một phần của quá khứ, hay nó thực sự còn quan trọng đến vậy?

Gió đêm lướt qua, mang theo cảm giác se lạnh. Tôi tựa đầu vào lưng ghế, thở dài, lòng nhẹ nhõm hơn một chút khi quyết định không nhắn cho Pond tối nay. Tôi sẽ đợi. Chờ đến khi tôi thực sự sẵn sàng để đối mặt với anh ấy – và với chính bản thân mình.

End chap.
---------------------
Nếu thấy hay hãy cho hahn 1 vote và 1 cmt nha để tui có động lực ra chap🌷

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip