14. Tìm

Phuwin mơ màng mở mắt, khung cảnh quen thuộc làm cậu cảm thấy yên tâm. Cậu đang ở nhà mình, trong phòng mình và lành lặn nằm trên giường. Cậu dụi mắt, từ từ gồng người ngồi dậy. Phuwin ngắm mặt trời qua khung cửa sổ, cậu thấy may mắn vì sau đêm hôm ấy, cậu vẫn còn là con người chứ không phải một hồn ma.

Đăm đăm nhìn về phía mặt trời, Phuwin nhớ lại đêm kinh hoàng. Bỗng chốc tim cậu đập nhanh lạ thường. Phuwin vẫn luôn ở đó, mắc kẹt trong chính cơ thể của mình. Chỉ đến khi những bụi tro thảm thương của mụ Need rơi xuống nền đất, cậu mới kiểm soát được cơ thể mình. Khi ấy, một cơn co thắt trong lồng ngực dồn đến, rồi Phuwin ngã quỵ, bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ. Trong cơn mê man, cậu cảm nhận được hơi ấm của Pond, ngửi thấy mùi khuynh diệp thơm thơm. Mùi hương, hơi ấm như dỗ dành Phuwin. Hình ảnh cuối cùng Phuwin nhìn thấy trước lúc kiệt sức ngất đi là khóe môi Pond khẽ cong khi kéo khóa áo và xoa đầu cậu. Nụ cười trấn an, nụ cười chiều chuộng, nụ cười khiến Phuwin nhận ra mình đã an toàn, Pond đã đưa cậu ra khỏi nguy hiểm.

Và giờ cậu ở đây. Còn Pond? Cậu ấy ở đâu?

"Cạch"

- Phuwin, con tỉnh rồi à? - Tiếng bà Sun vui mừng vang lên.

Phuwin nghe thấy tiếng mẹ, quay đầu nhìn ra cửa.

- Mẹ ạ!

- Ừm, con, sao rồi, có thấy đau chỗ nào không? Con đã ngủ ba ngày luôn đấy. Mẹ lo lắm, bố phải mời bác sĩ đến truyền nước, truyền dinh dưỡng cho con. Hôm nay mẹ đã xin cho con nghỉ rồi, ở nhà cho khỏe đã nhé. 

- Vâng ạ! Nhưng mà mẹ ơi...

- Sao thế con?

- Con đã mơ thấy rất nhiều hình ảnh mà con chưa từng thấy, nào đánh bạn, nào đay nghiến người khác, nào đập phá lung tung. Rồi lại đến lúc đi tìm bố mẹ, con còn thấy Pond đánh nhau với một người phụ nữ rất già, rồi mắt con đột nhiên nhẹ hẳn đi, rồi con mơ màng ngất lịm. Chuyện này là thế nào ạ?

Bà Sun thở dài khi nghe Phuwin kể. Tội nghiệp, thằng bé chắc cũng bị tẩy kí ức nên mới lơ mơ như gà con thế này.

Bà Sun kéo Phuwin vào phòng, cẩn thận đóng cửa, kéo rèm. Bà kể lại mọi chuyện cho Phuwin nghe. Từ việc Phuwin bị điều khiển đến việc nửa cuối cuốn sổ tay là xuyên tạc, mụ phù thủy đó là tà thuật. Mẹ Sun cố gắng kể hết.

- Vậy nên những giấc mơ của con là thật đấy.

Phuwin nghe xong lặng người. Hóa ra suốt thời gian qua, cậu đã hiểu lầm Pond, trách Pond lạnh lùng, xa lánh mình. Vậy mà giờ Phuwin mới biết, mụ Need chỉ để cậu thấy những lúc ấy, còn khi mụ dùng thân xác cậu để đánh Pond, mắng Pond, hạch sách với bạn bè, người thân thì mụ đè nén linh hồn cậu đến lịm đi. Phuwin còn một phần nhỏ tỉnh táo để biết tự phát hành động bản năng. Nhưng thực chất, cậu thường xuyên bị mụ Need xóa kí ức nên những hình ảnh đã bị đứt đoạn, rời rạc làm Pond và Phuwin hiểu lầm nhau. Phuwin đang xâu chuỗi câu chuyện từ đầu đến cuối. Cậu xúc động lắm vì lần đầu có người dám hi sinh, dám lao vào nguy hiểm để cứu lấy linh hồn cậu.

- Còn Pond thì...

- Pond vẫn ở trong rừng à mẹ? - Phuwin lo lắng hỏi.

Bà Sun khẽ gật đầu.

- Lúc mẹ và bố mẹ của Pond ngủ, bố con và bác của Pond đã đi tìm rất nhiều lần nhưng không gọi được thằng bé về. Khu rừng ấy bây giờ tan hoang lắm, khắp nơi đều là cành cây, thân cây đổ rạp. Xác côn trùng, rắn rết la liệt dưới mặt đất. Pond gần như mất kiểm soát. Bố con bảo có một lần tìm thấy Pond, thằng bé vẫn trong hình thái của yêu tinh, nó tức giận lao đến, định tấn công bố và bác ruột nó nhưng đến giữa chừng lại quay người lao đi. Thương lắm, chắc nó nhận ra bác và bố con nên ép mình chạy đi.

- Thế bây giờ bố mẹ cậu ấy tỉnh lại rồi đúng không ạ? Đã tìm Pond về chưa ạ?

- Tìm rồi, nhưng không thấy nữa. Bố Fourth nói... nếu Pond bắt gặp hoặc đánh nhau với những thú tinh trong rừng thì có khả năng chúng ta phải chuẩn bị tâm lý. - Giọng bà Sun run run.

Phuwin bàng hoàng, cậu căng thẳng với những suy nghĩ tự phát trong đầu.

- Mẹ... con muốn tìm Pond.

- Nguy hiểm lắm, đường rừng đã khó đi hơn. Chưa kể Pond khuấy động ở đó đã ảnh hưởng tới các thú tinh, thú tinh không giống động vật bình thường, chúng khỏe và đáng sợ gấp nhiều lần.

- Nhưng mà...

- Bố con cũng đang đi tìm thằng bé và cố gắng thuyết phục đưa nó về, con nên chờ tin của bố.

- Mẹ! Mẹ gọi bố về đón con đi cùng với!

                                   *

Trời chập choạng tối, bàn chân trần trắng trẻo lướt trên mặt dòng chảy mát lạnh. Đá cuội đỡ lấy từng bước chân của yêu tinh. Khu rừng này ba ngày hôm nay đón một vị khách quý. Từ giây phút yêu tinh bước vào đây, chưa lúc nào khu rừng này được yên. Các thú tinh họp nhau tổng tấn công nhưng yêu tinh vẫn chẳng hề hấn gì sau vài trận đánh.

Con sóc nhỏ ngây thơ chạy theo bước chân dẫm lá khô của yêu tinh. Bất ngờ, yêu tinh quay lại, nhìn chằm chằm nó. Sóc nhỏ sợ hãi, quéo người lại. Nó loay hoay trốn khỏi cặp mắt màu chàm vừa phát hiện ra nó. Sóc nhỏ chỉ muốn chơi đùa, không ngờ lại bị yêu tinh phát hiện. Quá sợ hãi, sóc nằm rạp xuống.

Yêu tinh không nói gì, móc trong túi ra vài hạt Kơ-nia, thảy xuống chỗ Sóc nhỏ. Rồi cậu ta bước tiếp, không ngoảnh lại lần nào. Sóc nhỏ mất rất lâu mới dám ôm những hạt Kơ-nia thơm phức. Nó lắng tai nghe những bước chân giòn tan tiếng lá khô ở phía xa. Yêu tinh hôm nay không hung hăng, không quậy phá làm loạn rừng già.

Pond ngồi trên tảng đá lớn, phóng tầm mắt ngắm cái âm u ma mị buổi chiều tàn của núi rừng. Cậu đâu có vào đây để tàn phá hay oanh tạc sát sinh vô tội. Cậu chỉ mong mình không làm hại đến ai, lúc ấy Pond đã hóa Sói rồi, khí độc mà nhân loại tạo ra không có tác dụng với cậu nữa. Cậu đành phải vào đây, giải phóng cơn bức bối đỉnh điểm của mình. Đó chỉ như cách luyện tập năng lực sức mạnh của yêu tinh mỗi tháng thôi. Và cũng vô tình, cậu đã tìm thấy mộ phù thủy Need ở đây. Đám côn trùng, rắn, rết giữ mộ cho mụ, Pond ngứa mắt đã giết hết. Trong cơn khát khao giải phóng sức mạnh, Pond đã đào mộ mụ Need, cắn vỡ xương sọ mụ rồi dùng đá nghiền nát nó ra. Xương trắng qua mấy nghìn năm vẫn còn nguyên nhờ ma thuật. Nhưng với Pond lúc ấy, phá vỡ ma thuật dễ như không. Bột xương mụ Need bị Pond rải xung quanh hang của một con gấu đen thú tinh.

- Phuwin chưa đến... - Pond hững hờ nhìn gió đung đưa cây. Và đó là câu đầu tiên Pond nói trong hơn ba ngày hôm nay.

Pond nhìn xuống bàn tay trầy xước của mình. Trăng đêm qua đã dịu bớt, ánh sáng vẫn mát nhưng đã nhạt hơn. Đồng nghĩa với việc Pond đã kiểm soát được mình. Nhưng cậu lại chưa cảm thấy an toàn, Pond muốn trú ở nơi này để chờ một ánh sáng rọi tới, đưa cậu trở về như cách cậu đã làm với người nào đó.

- Pond!

Pond quay ngoắt lại.

- Cậu đấy à! - Pond run run, mỉm cười.

Phuwin xót lòng nhìn gương mặt mệt mỏi của Pond.

- Đi về thôi! Đi về! - Phuwin ngồi xuống, ôm lấy cánh tay Pond.

Pond gật đầu. Phuwin đỡ Pond dậy, Pond có vẻ mệt lắm rồi. Từng bước chân run rẩy, yếu ớt. Phuwin dìu Pond ra khỏi khu rừng. Vừa đến nơi để xe, Pond gục xuống. Phuwin vội vàng ôm lấy cơ thể cao lớn của Pond. Cậu nhanh chóng đưa Pond vào xe của bố. Phuwin rút điện thoại gọi cho bố mẹ Pond và bố mình và báo rằng cậu tìm thấy Pond khi đang đi lạc và giờ Pond đã ngất. Trong rừng, những bước chân vội vã tìm lối chạy ra. Bà Amanda lo lắng đến khóc, nghe thấy tin Phuwin tìm được Pond, tảng đá trong lòng như đá gặp nóng, tan ra, nhẹ cả lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip