19. "Đồng chí"

Pond và Phuwin bước vào đợt thi khốc liệt. Suốt cả tuần, họ chỉ gặp nhau trên lớp, cắm đầu vào học chứ chẳng nói chuyện mấy. Katanazit cũng không đưa họ vào ảo ảnh nữa. Có lẽ nó muốn giữ sức cho Pond và Phuwin tập trung hoàn thành kì thi. Cũng vì vậy nên hội phù thủy đen không ngừng quấy nhiễu cả hai. Những chuyện xui rủi tuy không lớn nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến tâm lý và sức khỏe của Pond và Phuwin. Cũng may, thi cuối kì cũng chỉ còn một ngày nữa.

9 giờ 40 phút sáng, Phuwin bước khỏi phòng thi, nhẹ nhõm thả tờ đề vào thùng rác con chim cánh cụt. Cậu không bao giờ giữ đề sau khi thi các môn. Làm đã làm rồi, kết quả thế nào thì nhận như thế thôi. Phuwin ngồi ghế đá, chờ Pond ở phòng bên cạnh ra. Thấy Pond, Phuwin tươi cười hỏi:

- Làm hết sức không?

Pond gật đầu.

- Hết sức chứ! Đề cũng tầm trường cũ tao học.

- Thôi, đá bát bún ốc cho thoải mái đầu óc nhỉ, tao đói.

- Đi! - Pond lôi Phuwin dậy, kéo cậu chạy ra cổng trường.

                                     *

- Vẫn phải đi học tuần sau nữa đấy, bù tiết chưa học. Nghĩ nản ghê.

- Phuwin mà có chuyện nản học hả?

- Có chứ, thi xong rồi chỉ hồi hộp nhận điểm thôi, tâm trạng đâu nữa mà học.

Pond và Phuwin vừa đi vừa nói chuyện, không để ý phía trước có một đám học sinh nam đang phì phèo điếu thuốc. Cả hai vô tình đi qua, miệng vẫn cười nói rôm rả.

- Cu này láo nhỉ, thấy bố mày mà không chào. Mồm mày đâu?

Thằng đầu cua kéo vai Phuwin lại, đẩy cậu lùi về sau.

- Bố nào? - Phuwin cau mày nhìn nó.

- Bố mày đây!

- Ôi bố tiên sư mẹ mày! Mày đổ vào mồm tao được hạt cơm nào mà dám vỗ ngực xưng danh ở đây, hả?

Pond tròn mắt nhìn Phuwin. Cuối cùng cũng tìm ra người thứ hai ngoài cậu khiến phải Phuwin cọc cằn chửi đổng.

- Bình tĩnh Thắng ơi! - Pond nhẹ nhàng kéo Phuwin về, vuốt lưng bạn, chỉ mong bạn hạ hỏa. Ở đây tận sáu thằng, hai đánh sáu khác nào một chọi ba.

- Mồm cứng đấy, chưa đứa nào dám nói với tao như thế. Để đánh dấu sự đặc biệt của mày, bố cho mày vào viện nghỉ dưỡng ít hôm. Chúng mày giã nhừ tử nó cho tao.

Cả đám chúng nó lao lên, bao vây Pond và Phuwin. Đen cho chúng nó, cả hai bạn đều tự vệ tốt. Một đánh ba thì hơi đuối chứ không phải là không đánh được. Tuy nhiên, Pond và Phuwin chọn chạy chứ không đánh. Cả hai biết cái đám đầu trâu mặt ngựa này là cánh chân tay của ai. Lại là bọn phù thủy phép thuật đen làm trò. Pond không muốn Phuwin tốn sức, cậu cũng lười hóa mắt chàm nên thôi chạy là cách tốt nhất.

                                    *

Ngồi trong quán bún ốc, Phuwin chống cằm nhìn bát nước chấm, trầm tư suy nghĩ.

- Cậu! Sao không ăn? - Pond hỏi.

- Đám phù thủy đó phải đuổi cùng giết tận như thế à? Có cách nào tránh xa bọn chúng không?

Pond ngừng đũa.

- Không phải là không có. Nhưng nó sẽ chỉ xảy ra khi chúng ta tìm được Katanazit hoàn toàn. Dự là sẽ có một cuộc chiến nổ ra.

Phuwin chăm chú nghe.

- Mấy hôm nay tao nói chuyện với bố Fourth, chú ấy bảo hội phù thủy phép thuật đen chắc chắn không để chúng ta tìm ra Katanazit hoàn chỉnh, vậy nên trong đêm mộng cuối cùng, có thể chúng sẽ có một cuộc tổng tấn công.

- Vậy thì làm sao đấu lại được?

- Yên tâm, chúng ta có nhân vật trong tác phẩm giúp đỡ mà. Thôi ăn đi! Đừng nghĩ nữa.

Phuwin nhìn Pond đầy lo lắng. Pond hất cằm ra hiệu Phuwin ăn đi. Phuwin bây giờ mới chịu cầm đũa, thìa bắt đầu lấp đầy cái bụng.

                                    *

Kết thúc ngày thi cuối cùng mệt rã. Phuwin đặt lưng xuống giường đã chìm ngay vào giấc ngủ.

Không gian im lặng, trăng sáng ngoài cửa sổ, bóng mây ngang qua hằn bóng xuống rèm cửa. Tiếng thở đều của Phuwin lặp vô tận. Đôi lông mày cậu giãn ra, giấc ngủ này thật sự êm ái.

Nó sẽ thực sự êm ái đúng nghĩa nếu như Phuwin không lạc vào không gian đen như bây giờ. Cậu ghét cảm giác này, dù Katanazit có dẫn cậu đến bao nhiêu lần thì cũng chẳng thể khiến cậu quen với sự hoảng loạn, lạc lối khi bắt đầu vào ảo ảnh. Và cũng như mọi lần, sự rối bời ấy chấm dứt khi Pond đến. Lại là một cái ôm chặt, lại bị kéo xuống, Phuwin nắm lấy áo Pond, không sợ hãi khi tiếp đất nữa.

Cả hai rơi xuống giữa một khu rừng tối, lạnh căm căm. Sương rơi trút sự buốt giá xuống khắp nơi.

- Mẹ ơi, ở đâu thế này trời? Lạnh quá!

Pond nhìn Phuwin run rẩy, dù thấy thương bạn nhưng cũng chẳng kiếm đâu ra đồ sưởi ấm cho bạn. Cả hai đều chỉ mặc đúng cái áo phông với quần dài rộng. Áo quần như khi đi ngủ, không đủ ấm. Phuwin và Pond đều đã hắt xì vì lạnh.

"Đoàng" - Tiếng súng vang lên làm cả hai giật mình.

Pond nhìn lại phía sau, những ngọn đuốc lập lòe trong đêm. Pond cảm nhận được chúng mang nguồn năng lượng xấu. Những tiếng chân chạy đạp lên thảm lá xào xạc, tiếng chân rất mạnh, dồn dập và đầy bực tức. Các đốm sáng đến ngày càng gần. Pond xốc vai Phuwin dậy, năm ngón này đan chặt lấy năm ngón kia của Phuwin.

- Chạy! Tao cảm nhận được năng lượng xấu! 

Phuwin chỉ biết chạy theo Pond.

Đêm đen như mực, ánh trăng không xuyên nổi qua tán lá dày rậm của rừng già. Hai bóng người chạy như bay, lướt qua từng gốc cây ngọn cỏ. Pond hóa yêu tinh, lúc này, nhiệm vụ của Pond - người bảo hộ - được nâng cao hơn bao giờ hết. Đường rừng đối với Pond bây giờ rõ như ban ngày, cậu cứ thế vừa chạy vừa phân tích phương hướng. Chân chạy từng bước vô cùng chắc chắn. Cứ như vậy, hai người - một người bản lĩnh, một người dám tin - chạy đến tận nơi ngọn suối chân rừng.

Ra đến ngoài này, trăng đã sáng hơn. Các lối mòn dần hiện ra.

- Này, có khi đám lúc nãy là phù thủy phép thuật đen. - Pond vừa nói vừa nhìn xung quanh.

- Không chúng nó thì ai. Đuổi cùng giết tận như thế mà. - Phuwin thở dồn dập, cố gắng lấy lại hơi sau khi chạy như người không phổi.

Pond nhìn hai lối mòn trước mặt.

- Chọn thế nào đây?

Phuwin ngước lên. Đã rối lại càng rối, vừa mới vào, chưa kịp phán đoán gì đã bị đuổi cho chạy không thở kịp. Rồi đây là tác phẩm nào, sao chẳng có chút gợi ý gì.

Từ xa vọng đến những tiếng xì xào. Phuwin vội kéo Pond trốn vào bụi Xuyến Chi. Cả hai hồi hộp chờ đợi.

Bóng hai người nam hiện rõ dần. Đồ họ mặc hình như không bình thường. Đầu đội mũ cối, vai đeo súng. Hai người nam đi đến gần hơn, Phuwin thấy rõ họ mặc quần áo lính. Cậu căng mắt nhìn kĩ hơn, một người vai áo rách vết nhỏ, người còn lại quần vá vài chỗ. Phuwin lắng tai nghe họ nói chuyện với nhau. Loáng thoáng nghe được chữ "thực dân" và "Pháp".

- Pond! Kháng chiến chống Pháp.

Phuwin vỗ nhẹ tay Pond, nói một câu không đầu không đuôi, mắt vẫn dán vào hai người lính đang đi tới.

- Lần thứ 2, năm 1945 đến 1954. - Pond vẫn hiểu mà đáp lại.

Phuwin run run quay sang nhìn bạn.

- Tác phẩm "Đồng chí" của Chính Hữu, sáng tác năm 1946, khi kháng chiến chống thực dân Pháp đang diễn ra. Chúng ta đang ở "Đồng chí"!

Phuwin mừng rỡ, rất có thể hai người lính kia là nhân vật trong tác phẩm. Pond nhìn kĩ lại hai người lính, họ có rất nhiều điểm tương đồng với tác phẩm của Chính Hữu. Vì vậy, cả hai quyết định mạo hiểm, lao ra khỏi bụi cây.

Tưởng rằng sẽ bị nhắm bắn nhưng không, hai người lính ấy chỉ dừng lại, không có bất cứ hành động gì mang ý gây hại cho Pond và Phuwin.

- Đến tìm đồ đúng không? - Một trong hai người lính hỏi.

- Dạ vâng ạ! - Phuwin gật đầu.

Người lính lấy trong túi áo ra một mảnh giấy nhỏ, bước đến đưa nó cho Phuwin.

- Dạ em cảm ơn nhiều lắm ạ! - Cậu vui mừng cầm lấy, cất ngay đi.

Người lính còn lại cũng đi đến, anh chỉ vào lối mòn phía bên phải, nói:

- Hãy đi đường này, chúng tôi gác ở khu vực bên ấy, đi cùng nhau sẽ an toàn hơn.

Cả hai rối rít cảm ơn hai người lính. Cuộc hành trình nay đã thành bốn người. Tuy nhiên, hai người lính chỉ nói chuyện với nhau, lâu lâu lại nhìn ra sau xem Pond và Phuwin có đi sát hay không rồi lại quay lên. Họ nói rất nhiều, nói về gia đình, về quê hương, về lí tưởng cao đẹp mà họ mang trong mình. Phuwin xúc động nhớ đến từng câu thơ:

"Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá.
Anh với tôi đôi người xa lạ,
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau,
Súng bên súng, đầu sát bên đầu,
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ.
Đồng chí!"

Chưa bao giờ Phuwin nghĩ có ngày mình được vào chính tác phẩm ý nghĩa này, được nghe cuộc hội thoại giữa hai người tri kỉ. Lòng cậu lâng lâng ngập tràn cảm xúc.

Rất nhanh, hai người lính đã đến khu vực gác. Pond và Phuwin cũng đã nhìn thấy ánh sáng mà Katanazit mở ra cho họ. Cả hai cúi chào, nói lời cảm ơn và tạm biệt với hai anh lính rồi bước đến cột sáng Katanazit đang chờ. Cột sáng còn cách họ hơn 100m. Phuwin vừa bước vừa ngoái nhìn hai người lính. Chợt nhớ ra điều gì, cậu nhìn lên đầu súng thẳng đứng của họ, chiêm ngưỡng cảnh huyền thoại mà Chính Hữu đã ghi lại ở cuối bài thơ.

"Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo."

"ĐOÀNG"

Tiếng súng kinh hoàng làm nụ cười trên môi Phuwin tắt hẳn. Pond lao đến, ôm lấy cơ thể Phuwin đang ngã xuống. Còn cách trụ ánh sáng năm bước chân, Phuwin đã trúng đạn của đám phù thủy phép thuật đen.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip