Chương 3: Bác sĩ tâm lý
"Ha...hah...hah"
Jimmy uể oải sau cơn bất tỉnh, đầu anh hiện giờ đau điếng. Nghe được âm thanh gì đó ở xung quanh, anh từ từ mở đôi mắt đã nhắm nghiền một thời gian dài. Thứ ánh sáng chói lòa từ đèn điện rọi vào mắt Jimmy khiến anh muốn đưa tay lên che lại. Nhưng anh chợt nhận ra tứ chi của bản thân giờ đây đã bị khống chế. Miệng thì bị bịt kín bởi hàng tá mảnh vải thô ráp được buộc lại với nhau nên Jimmy không thể nói thành lời. Từ từ nhổm người dậy, trước mắt anh giờ đây là một cảnh tượng kinh hoàng khiến anh không bao giờ quên. Chàng trai tên Phuwin mà anh quen được ở quán ăn kia, đang nhấp nhổm trên bụng anh với một khuôn mặt của kẻ phát tình, cả hai đều đang khỏa thân, miệng thì phát ra những tiếng kêu rên rỉ đầy thú tính cùng cơn khoái lạc bao trùm khắp không gian. Cậu giống như không thể nói, chỉ biết thở phì phò bằng mũi, miệng há rộng ra để đớp lấy những ngụm khí hiếm hoi.
Jimmy vùng vẫy chống cự, mạch máu ở con ngươi đã nổi lên đỏ ngầu, nhưng mọi sự cố gắng đều chỉ là vô nghĩa trước nghịch cảnh hiện tại. Phuwin nhận thức được Jimmy đã tỉnh giấc, cậu ngưng lại việc của thân dưới đang làm, khẽ cúi người xuống, lột bỏ khăn che miệng của Jimmy và hôn anh thật sâu. Trong một khoảnh khắc, Jimmy để ý thấy màu mắt của Phuwin có điều bất thường, trước kia ở nhà hàng, mắt cậu mang một màu đen tuyền, nhưng hiện tại lại mang màu hổ phách. Jimmy luôn để ý đến những điều nhỏ nhặt như thế, bởi vậy nên anh cứ mặc kệ để Phuwin làm những gì cậu thích lên bản thân, nhưng trong đầu đã suy tính đến một kế hoạch gì đó.
Sau khi trao nụ hôn cho Jimmy, Phuwin đứng phắt dậy, bước vào nhà tắm rồi trút ra hết những thứ Jimmy vừa đưa vào người cậu. Tắm rửa sạch sẽ, câu mặc lại bộ quần áo thường ngày rồi đem quần áo của Jimmy đặt lại gần chiếc bàn cũ, bên trên có chiếc chìa khóa để mở trói chân tay anh. Cậu tháo trước cho anh một cánh tay, dúi cho anh một cái điện thoại, bản thân thì ra ký hiệu cho anh rằng "hãy gọi cảnh sát" rồi từ từ đi mất tăm, bỏ lại Jimmy vẫn còn đang ngơ ngác trước một loạt hành động vừa rồi.
***
Tiếng máy ảnh nhấp nháy giữa chốn không gian nhộn nhịp, hàng trăm con người đang nhốn nháo xung quanh một con hẻm nhỏ. Cảnh sát bao vây xung quanh để không làm náo loạn hiện trường vụ án. Trên con đường đến gần trường đại học, có hai thi thể phụ nữ bị giết hại một cách dã man. Mùi máu tanh tưởi nồng nặc bốc lên khiến ai vô tình hít phải cũng thấy buồn nôn không ngớt.
"Sao rồi?" Dunk lấy từ trong túi áo một bao thuốc lá, châm lửa rồi đưa lên miệng hút, sau đó nhả ra một làn khói trắng bay lên hòa cùng với mây mù ngày cuối tuần.
"Hai nạn nhân được xác định có mối quan hệ là bạn thân, phương thức vẫn tương tự như vụ án lần trước, có thể phỏng đoán rằng hung thủ là cùng một người. Nhưng điểm khác biệt là lần này các bộ phận thi thể của hai nạn nhân hầu như vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có điều..." Nanon khám nghiệm tại hiện trường, quay đầu sang một góc nhỏ nói với Dunk.
"Điều gì?" Dunk thắc mắc.
"Một người bị lấy mất đi tử cung, người còn lại thì cũng bị hung thủ kiểm tra nhưng có vẻ là không tìm được ở cô ta thứ cần có nên hắn đã bỏ đi. Lần này thì cả hai đều không bị hắn giở trò đồi bại. Tao e là có cái này hơi khó tin, nhưng cũng không phải là là không có cơ sở."
"Mày cứ nói thử tao nghe xem."
"Uhm, tao nghĩ việc hắn lấy đi tử cung của một trong hai nạn nhân là để điều chế một thứ gì đó, giống như nước hoa chẳng hạn. Theo như tao quan sát, hắn muốn lấy đi trinh hương của nạn nhân, nhưng do người còn lại có vẻ đã làm chuyện người lớn nên hắn không thể lấy được thứ đó nữa, bởi vậy nên chỉ lấy đi của một người."
"Trinh hương? Là cái quái gì thế?" Dunk cau mày hỏi.
"Tao được biết cơ thể phụ nữ có một thứ vô cùng đặc biệt, đó là trinh hương. Mùi này sẽ biến mất khi cơ thể người con gái đó bị vấy bẩn, hay người ta hay gọi tầm thường là "mất trinh". Với một trinh nữ chỉ có thể lấy được khoảng 0,5ml dưới dạng dung môi, lưu lượng này chỉ đủ để điều chế được 5ml nước hoa thượng hạng. Khi sử dụng loại nước hoa này, có thể khiến đối phương say mê mà không có cách nào cưỡng lại được." Nanon cần mẫn giải thích.
"Mày cũng biết nhiều quá nhỉ, chẳng có lẽ..." Dunk nói với một chất giọng hoài nghi.
"Nghĩ cái đéo gì trong đầu thế? Bị điên à? Tao được nghe kể chứ không phải là tao từng làm rồi nên biết nghe chưa. Có tin là mày sẽ thành cái xác thứ ba được nằm ở đây không, để tao hốt đi khám nghiệm một thể." Nanon nhìn Dunk mà chửi.
"Ờ ờ, biết rồi. Trêu tí gì căng." Dunk giơ hai tay ra cố gắng làm hòa.
"À mà, Jimmy nó không sao chứ? Sáng nay tao mới được nghe kể vụ của nó đêm qua, còn ổn không vậy?" Nanon lo lắng hỏi.
"Nhắc mới nhớ, hôm qua nó gọi cho tao lúc hai giờ sáng, nó kêu nó đang bị lạc nên gửi định vị cho tao qua đón. Tao đến nơi thì trông nó tàn tạ đến nỗi bố mẹ cũng chẳng nhận ra. Hỏi thì kêu là không có gì rồi cứ ngồi bấm điện thoại, tao phải chở nó về nhà tao cho ngủ nhờ rồi sơ cứu qua cho nó đấy. Chẳng biết đêm hôm rồi mà còn làm cái trò mẹ gì nữa." Dunk càu nhàu.
"Ờ, không sao là tốt rồi."
RENGGG!!!
"Đấy, thấy thiêng không, vừa nhắc cái gọi luôn này, để tao xem nó gọi cái gì." Dunk nói.
"Sủa đi con."
[...]
"Vãi, thật à? Được rồi tao đến ngay đây."
"Chuyện gì thế?" Nanon hỏi.
"Hung thủ đi ra đầu thú rồi, là chủ quán ăn hôm trước tao với nó vừa vào đấy. Ôi cái đụ má, không lẽ cái thịt hôm đấy tao ăn là thịt người thật à? Ọe ọe ọe." Dunk cho tay vào trong miệng móc họng.
"Kêu ít thôi, ăn thì cũng ăn rồi. Đến đấy với thằng Jimmy đi, tao ở đây xem xét nốt chút tình hình đã, có thu được thông tin gì quan trọng thì báo lại nhé."
"Được."
***
"Động cơ sát hại nạn nhân của cậu là gì?" Jimmy trầm giọng, hỏi.
"T...tôi, tôi không biết, tôi không biết gì cả. Tôi chỉ biết lúc ý thức trở lại thì mọi chuyện đã thành ra thế này. Đừng đánh tôi, đừng bắt tôi, tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi rồi."
Phuwin ôm đầu, co người lại, nước mắt nước mũi chảy ra lèm nhèm.
"Cậu bình tĩnh đã, tôi mới chỉ vừa hỏi thôi chứ đã kịp làm gì cậu đâu." Jimmy cố gắng giải thích.
"Hmmm, sơ yếu lý lịch cho thấy, cậu ta đã từng bị hội chứng rối loạn thần kinh từ khi năm tuổi. Nếu theo như khai báo, căn bệnh này đã tái phát trở lại và khiến cho cậu ta giết hại nạn nhân khi đang mất ý thức. Nhưng, đây không phải rối loạn hành động, mà là rối loạn về cảm xúc, hay tao vẫn thường nghe người ta gọi là hội chứng "đa nhân cách". Nếu đem việc này ra tòa, cậu ta hoàn toàn có thể miễn tội vì hội chứng này." Dunk cầm tờ giấy từ trên bàn làm việc lên rồi nói.
Jimmy thở dài một hơi, nắm tay ghì chặt xuống mặt bàn, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía Phuwin đang ngày càng sợ hãi, rồi đột nhiên thở dài một hơi và nói:
"Tao biết, nên hôm nay tao có nhờ đến một người để giúp cậu ta đây."
Cánh cửa phòng đối diện từ từ mở ra, một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào. Anh từ từ tiến lại gần đứng đối diện Phuwin và giới thiệu:
"Xin chào, tôi là Naravit Lertratkosum - một bác sĩ tâm lý, gọi tôi là Pond được rồi."
___________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip