Chương 5: Hồi thứ nhất - Kẻ phẫn nộ
"Giờ bắt đầu từ đâu được nhỉ?" Pond gãi đầu.
"Anh muốn làm gì tôi?" Phuwin giương mắt nhìn Pond.
"Tôi đã nhận được lệnh của tòa án. Tội danh của cậu sẽ không bị xử án tử. Tuy nhiên, việc này đã làm truyền thông cả nước đang hỗn loạn hết lên, gia đình nạn nhân và mọi người đang muốn đòi lại công bằng cho nạn nhân. Thật khó nói nhỉ?"
"T...tôi xin lỗi..." Phuwin áy náy.
"Bỏ chuyện này qua một bên đi, cậu không bị kết án là bởi căn bệnh của cậu, và tôi là người được giao phó trọng trách giám sát và điều trị. Xem nào, để thuận tiện cho quá trình hồi phục tâm lý, từ giờ cậu sẽ dọn qua và ở cùng nhà với tôi. Nhà cậu ở đâu? Để tôi qua giúp dọn đồ." Pond nói.
"Không, không cần đâu. Tôi có nhà để ở mà. Không nhất thiết phải chuyển đến nhà anh đâu."
"Cậu đang không nghe lời tôi ư? Bố cậu mà biết thì chắc là buồn lắm đấy." Pond xụ mặt xuống.
"Ớ... Sao anh biết bố tôi?"
"Vì sao biết không quan trọng, tôi chỉ quan tâm là giờ cậu đang cãi lời tôi thôi. Haiz, buồn chết mất."
"Thôi được, nếu anh muốn vậy thì tôi sẽ nghe theo, tôi không làm trái lời anh nữa."
Pond quay mặt ra đằng sau, nhếch mép cười, rồi từ từ đi đến gần Phuwin, tựa cằm lên vai cậu, ghé vào tai và nói:
"Thế... nhà cậu ở đâu, để tôi đến chở đồ giúp nào... hehe."
***
Đã được hơn một tuần kể từ ngày Phuwin dọn đến sống chung với Pond, dù chỉ là một căn hộ nằm ở giữa khu phố sầm uất nhỏ bán đầy các loại hoa. Pond bảo rằng ở đây có cảm giác rất dễ chịu nên anh mới chọn chỗ này. Hôm nay là ngày đầu tiên của quá trình chữa trị, Phuwin thì trằn trọc cả đêm mất ngủ. Không phải vì cậu lo lắng, mà là vì người kia ngáy như mổ bò khiến cậu chẳng tài nào ngủ nổi. Bởi vậy nên sáng ra mắt cậu thân đen tựa vừa bị ăn đấm, còn Pond thì được phen cười khoái chí vào một sớm lương thần.
"Được rồi, không cười cậu nữa. Tôi xin lỗi, được chưa. Còn giờ thì mau đi thay đồ đi, mặc bộ nào ngắn ngắn vào nhé, hêh." Pond nói xong rồi đi ngược về phía cánh cửa.
"Mặc ngắn hả? Hmmm, tôi không có bộ đồ nào ngắn hết, chỉ có mỗi cách này thôi."
"À mà này..."
Phuwin trực tiếp cởi phăng toàn bộ quần áo, Pond chỉ vừa quay đi một lát, ngoảnh mặt lại đã bị hình ảnh Phuwin làm cho đỏ mặt, máu mũi chảy ra nhỏ xuất đất thành giọt.
"Ôi vãi, cậu làm cái đéo gì thế hả?" Pond vội đưa tay lên che mắt lại, nhưng cũng không quên hé ra một chút để nhìn ti hí.
"Anh bảo mặc đồ ngắn mà, nhưng tôi không có bộ nào ngắn hết, nên cởi hết ra cho dễ làm việc còn gì." Phuwin cau mày.
"Điên nó vừa vừa thôi, tôi bảo mặc đồ ngắn để cho cơ thể thoải mái, đưa tâm trạng cậu vào lúc tốt nhất. Nghĩ cái quái trong đầu vậy hả, biến thái."
Trong cái tầm nhìn hạn hẹp qua khe bàn tay, Pond vẫn có thể nhìn nó được từng thứ anh muốn thấy, nhưng nói như thế rồi Phuwin cứ đứng im như người mất hồn. Anh thử gọi tên cậu:
"Phuwin, nghe tôi nói không đấy?"
Nhưng Phuwin vẫn không nhúc nhích, hệt như một cái xác không hồn. Rồi trong giây lát, Phuwin cúi mặt xuống như sắp ngất đi, Pond hớt hải chạy đến đỡ lấy cậu. Dìu cậu nằm xuống giường, Pond chuẩn bị đứng dậy thì Phuwin bất ngờ kéo tay Pond lại, đẩy Pond nằm xuống thế chỗ cho bản thân, còn mình thì leo lên nắm thế chủ động, tay chống làm trụ, mặt đối mặt với Pond.
"Ố là la, cậu nhóc này là bác sĩ của chúng ta sao? Trông cũng đẹp trai đó chứ, tôi thích cậu rồi đó."
Pond chuyển dần sang trạng thái sợ hãi, anh đổ mồ hôi hột. Nhìn vào mắt Phuwin, con ngươi đã chuyển sang một màu đỏ thẫm sôi sục, Pond nghĩ trong đầu chắc chắn rằng nhân cách khác đã chiếm lấy thân xác của Phuwin.
Phuwin tiến đến càng ngày càng gần vào mặt Pond, chỉ một chút nữa thôi, cả hai sẽ chạm môi mất. Pond nhắm chặt mắt chịu đựng, nghĩ rằng chỉ là hôn thôi cũng không có gì đáng ngại cả. Bỗng, tay Phuwin chạm vào má Pond, nhéo một cái đau điếng.
"Oái, đau đau đau. Làm gì thế hả?" Pond kêu lên thất thanh.
"Nghĩ trong đầu cái gì thế chàng trai, tôi không có hứng thú với đàn ông, nên không có ý định hôn cậu đâu mà phải sợ, haha." Phuwin nhếch mép cười.
Pond bị nói trúng tim đen, ngượng chín mặt. Nhưng anh cũng không để chuyện này bận tâm quá nhiều, anh nhắc nhở Phuwin:
"Ờm, thế anh mặc quần áo vào đi. Nói chuyện kiểu này... khó coi quá."
Pond chỉ tay xuống dưới của Phuwin, cậu cũng đưa mắt nhìn xuống, rồi bật cười khanh khách.
"Chao ôi, có phải quả mướp đâu mà ngại làm gì, này mới chỉ là ớt chỉ thiên thôi, có gì đâu nào. À mà này, tôi không phải Phuwin, Joong Archen là tên của tôi, nhớ cho kĩ vào. Bởi có thể cái tên này sẽ là người kết liễu mạng sống của cậu vào một ngày không xa đấy. Kkk."
Pond bĩu môi, đứng nhìn chờ Joong mặc quần áo rồi cả hai đi vào phòng làm việc của Pond và bắt đầu công cuộc trị liệu.
"Này, uống vào đi. Thứ này sẽ hỗ trợ trong quá trình điều trị." Pond đưa một viên thuốc vào lòng bàn tay Joong.
[...]
Sau hơn ba tiếng đồng hồ vật vã, cả hai đều đã mệt nhoài. Pond với lấy chai nước, uống một ngụm rồi đẩy sang cho Joong và nói:
"Được rồi, anh nghỉ ngơi đi. Hẹn gặp lại vào một ngày không xa." Pond vỗ vai Joong.
Joong nhếch mép cười, dần chìm vào cơn say nồng, trả lại thân xác cho Phuwin với trạng thái uể oải. Pond thấy thế chỉ biết lắc đầu bất lực, đặt hồ sơ vụ án lên bàn rồi ngồi sát vào cho Phuwin dựa vai anh để ngủ, cả hai đã bất tỉnh đến tối muộn mà chẳng ai hay, bỏ lại tệp thông tin mật với dòng chữ ở trang bìa: "Kẻ phẫn nộ."
*Joong Archen Aydin, 23 tuổi. Thủ lĩnh của Hận thù. Người Nam Tư, nói tiếng Anh với giọng Slavic đáng chú ý. Đọc, viết và nói tiếng Serbo-Croatia. Sử dụng vũ khí, thường là dao. Một chuyên gia karate, sở hữu sức mạnh đặc biệt, được kiềm chế bởi khả năng kiểm soát dòng adrenaline trong bản thân. Cộng sản, vô thần. Anh ấy coi đó là lời kêu gọi của mình là trở thành người bảo vệ “gia đình”. Làm chủ tâm trí trong những tình huống nguy hiểm. Giao tiếp với tội phạm và những người nghiện ma túy, anh ta có đặc điểm là hành vi tội phạm và đôi khi tàn bạo dã man. Trọng lượng 95 kg. Cánh tay rất to và khỏe, mái tóc đen dài, bộ ria mép rũ xuống. Vẽ những bức vẽ đen trắng vì anh ta bị mù màu.
_____________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip