18

tối hôm đó sau khi từ trường gemini trở về, phuwin cứ hì hục nhăn nhó suốt, tới cả lúc ăn cơm cũng ăn không vô. mẹ phuwin lo lắng đưa mắt ra hiệu cho gemini, nhưng nhóc con cũng lắc đầu chịu thua, không biết anh phuwin bị cái gì.

ăn xong bữa tối, phuwin xung phong đi rửa chén. gemini tò tò theo sau đòi giúp nhưng bị cự tuyệt, phuwin lấy lý do rất thuyết phục, "em là khách mà, ai lại để khách rửa chén bao giờ chứ?"

gemini đó giờ chưa từng xem mình là khách khi ở nhà phuwin lần nào, chí ít không phải ruột thịt thì cũng phải được xem như là họ hàng chứ! thỉnh thoảng nhóc còn quen miệng gọi ba mẹ phuwin là ba mẹ luôn cơ mà. bởi vì phuwin nói thế nên gemini buồn bực mất một hồi, nhóc bỏ phuwin ở bếp một mình, lên phòng phuwin nằm chiếm giường của anh luôn!

lúc phuwin nói xong cũng phát hiện là mình hơi quá lời, gemini đâu có làm gì em mà em lại giận cá chém thớt lên người thằng nhóc. nhưng phuwin khó chịu quá, chẳng muốn ở cùng ai hết, em chỉ muốn một mình thôi. ba mẹ thì đi tản bộ tập thể dục rồi, chỉ có hai anh em ở nhà mà thằng nhóc con này cứ nhảy tới nhảy lui bám theo em suốt, phuwin không kiềm chế nỗi mới nặng lời một chút.

dọn rửa xong xuôi, phuwin mở tủ lấy cái cốc spiderman nằm tít trong góc ra nhìn chằm chằm, tưởng chừng như sắp khoét trên cái cốc một lỗ luôn mới chịu cất vào lại. em cố ý đặt mạnh cái cốc xuống, nhưng sau khi nghe thấy tiếng đáy cốc va chạm với mặt tủ phát ra không nhỏ thì lại xót xa, phuwin bê cái cốc lên xoa xoa hình người nhện in nổi trên cốc mấy phút mới nhẹ nhàng đặt xuống lần nữa rồi đóng cửa tủ lại.

khi phuwin lên phòng thì thấy ngay một cục chăn trên giường của mình, máy lạnh mở hết công suất lạnh buốt tay chân. em tăng nhiệt độ lên rồi đi tới giật phăng cái chăn ra, chống nạnh nhìn gemini đang xụ mặt với mình. phuwin hỏi, "em làm gì vậy?"

"em không chơi với anh nữa." gemini ngoảnh mặt đi chỗ khác nói.

phuwin nhướn mày, cảm thấy rằng đây là một trải nghiệm quá mới mẻ. đó giờ chỉ có em giận, em khóc cho gemini dỗ thôi chứ nhóc này có bao giờ dỗi phuwin đâu. phuwin nín cười, giả vờ dửng dưng đáp, "ờ, vậy về nhà em đi!"

gemini dẩu mỏ hít thở không thông, nhóc làm gì phuwin chưa mà phuwin này nọ với nhóc?

chợt phuwin phụt cười, kéo tay gemini năn nỉ, "xin lỗi, mới nãy phu giận quá nên không kiềm chế được mới lỡ lời."

"anh giận cái gì?" gemini bắt ngay trọng tâm mà hỏi.

phuwin lắc đầu từ chối cho đáp án, em soạn quần áo đi vào phòng tắm, bỏ lại một câu "chẳng có gì" rồi đóng cửa lại cái rầm. gemini vừa mới hạ hỏa đã bị phuwin chọc cho tức lên lại, nhóc muốn đi về nhưng nghĩ lại, chưa biết nguyên nhân phuwin giận thì nhóc bước chân về không nổi. gemini ngồi đợi hơn ba chục phút phuwin mới bận áo xám quần cam quen thuộc, đầu tóc ướt nhẹp đi ra ngoài. nhóc lại chờ phuwin lau khô đầu xong mới kéo anh mình xuống bắt đầu truy vấn, "anh giận ai? em chưa làm gì anh hết mà!"

"thì anh đâu có giận em!" phuwin thờ ơ đáp.

gemini quyết tâm không tha, "thế thì giận ai?"

phuwin, "..."

gemini hỏi tới cùng, "giận ai vậy? giận đồ đáng ghét ..."

nhóc còn chưa nói xong đã bị phuwin cầm cái chăn trùm lên đầu, gemini la oai oái, "làm gì vậy? đang nói chuyện đàng hoàng nha!"

phuwin quẳng cái khăn tắm đi, leo cả người lên đè lại không cho gemini mở chăn ra, em lạnh giọng nói, "không được nhắc đến người đó nữa, nếu không thì anh ôm cái chăn này thả em ra cửa sổ cho em về nhà luôn!"

"nhưng mà rõ ràng anh giận đồ ...." giọng gemini ở sau lớp chăn ồm ồm. nhóc vẫn cố gắng vạch trần phuwin, song chưa nói hết câu đã bị nguyên thân thể không còn "bé xinh" như xưa của anh mình đè lên nên nói không nổi nữa.

gemini lật đật xin tha, "được rồi, em im lặng, anh xuống mau lên, ngạt thở quá!"

phuwin hỏi, "chắc chắn không nhắc nữa?"

gemini đảm bảo, "thề, không nhắc đến dù chỉ là ba từ 'đồ đáng ghét' luôn."

phuwin càng đè mạnh hơn, "em vừa mới nói xong."

tiếng gemini la hét thất thanh, nhóc ở sau cái chăn dày cố thét thật to, "cái đó không tính, từ giờ em không nhắc nữa!"

lúc này phuwin mới chịu buông tha cho nhóc. em gỡ cái chăn ra rồi đi nhặt cái khăn tắm cho vào giỏ đồ chưa giặt. gemini nằm oạch ra giường thở hồng hộc, mới ngày nào còn lùn lùn bé bé thế mà giờ đè nặng phết, nếu hai đứa lao vào đấm nhau thì nhóc không dám chắc mình có thể thắng phuwin đâu. phuwin quay trở lại giường, cố tình gạt chuyện giận dỗi ai đó qua một bên, mở máy tính lên lôi kéo gemini cùng chơi game.

tới trước khi ra về, gemini vẫn còn canh cánh chuyện đó trong lòng. nhóc biết chắc là phuwin giận pond rồi nhưng không rõ lý do. dù sao phuwin cũng mới trở lại krungthep, cho dù nhóc không thích chơi cùng đồ đáng ghét lớn chút nào nhưng nhóc vẫn là người nói lý lẽ. mấy năm qua phuwin không có ở đây thì đồ đáng ghét lớn cũng không tìm nhóc gây sự nữa làm gì, chỉ có thỉnh thoảng gặp nhau thì vẫn nói móc mỉa vài câu. thật ra thời gian đầu phuwin mới chuyển đi thì nhóc với pond cũng có qua lại nhiều lắm, cứ cách vài hôm là pond lại tìm gemini hỏi thông tin về phuwin. rồi tần suất pond đi tìm nhóc để hỏi về phuwin cũng dần giảm bớt, cho đến khoảng khi phuwin đã đi được hai năm thì không còn xảy ra chuyện đó nữa. mỗi lần gặp nhau, pond chỉ đâm chọt nhóc vài câu rồi cười hí hửng bỏ đi, nếu như không phải trước đó anh cứ bám theo nhóc để hỏi về phuwin thì nhóc cũng tưởng là pond quên em bé lùn đó luôn rồi chứ!

gemini phải thừa nhận là nhóc cảm thấy anh em đồ đáng ghét lớn và đồ lắm chuyện nhỏ khó ưa từ bé cho tới lớn. ừ thì đồ lắm chuyện nhỏ dễ thương hơn một tí tẹo! biết sao được, dẫu gì nhóc và fourth cũng học chung bao nhiêu năm trời, tới giờ vẫn chung lớp nè. đương nhiên là nếu tiếp xúc nhiều hơn thì sẽ thân hơn rồi, nhìn nhau cũng thuận mắt hơn. gemini hiểu điều đó, và nhóc cũng hiểu là phuwin tiếp xúc với pond rất nhiều từ khi anh bạn thân từ nhỏ này vào tiểu học. cũng tương tự như nhóc và fourth thôi, hẳn là phuwin cũng nhận thấy sẽ có những khía cạnh mà đồ đáng ghét lớn chẳng đáng ghét như vẫn hay gọi, mà nhìn cái điệu bộ ở chung của họ thì nhóc chắc mẩm luôn là phuwin còn thấy ổng dễ thương luôn kìa!

vì thế mà hôm nay khi gemini nhìn thái độ của phuwin đối với pond, nhóc muốn nói đỡ cho anh mấy câu. nhóc lờ mờ đoán rằng có lẽ vì hiểu lầm gì đó mà phuwin nghĩ pond quên em rồi. gemini cũng không hiểu rõ được pond, nhóc với anh cũng không thân thiết gì lắm. mà bằng linh tính của mình thì gemini không cho rằng pond lại là người mau quên như vậy, khi phuwin mới chuyển đi, anh cứ buồn rầu hỏi thăm mãi mà.

khổ nỗi gemini có lòng nói giúp nhưng phuwin lại không chịu nghe. nhóc thử mấy lần rồi nhưng chỉ mới khơi gợi mấy câu về pond thôi thì phuwin đã dùng tay che hai tai lại rồi hét ầm lên là, "không nghe, không nghe, không nghe!"

nói hẳn ba lần, có vẻ như là không muốn nghe dữ lắm!

thế thì thôi vậy, khi nào muốn nghe rồi nói. gemini cứ vậy về phòng mình, ngủ một giấc ngon lành tới sáng hôm sau.

nhóc đâu có biết anh phuwin của nhóc bên này thì bứt rứt không sao ngủ nổi. phuwin cứ ôm cái gối đầu quay tới quay lui. em không biết mình có trách nhầm pond không, dù gì mọi chuyện cũng xảy ra quá nhanh. phuwin cũng đâu có chuẩn bị tinh thần để gặp pond, em còn chưa nói cho anh biết là em đã quay lại krungthep rồi nữa. nhưng mà em vẫn giận pond lắm, em đã đứng ngay đó rồi mà vẫn không nhận ra!

tại phuwin không còn dễ thương như hồi xưa nữa hả?

phuwin đứng bật dậy chạy vào nhà tắm soi gương, phải là gương trong này mới chuẩn, soi gương ở ngoài tủ quần áo không đẹp bằng trong nhà tắm!

sau ba phút tự ôm mặt mình qua xoay lại, dùng ngón tay chọt chọt bên má, chu môi lên coi thử. phuwin tự thấy em vẫn trông yêu quá trời! còn bàn về đẹp trai thì phải là số một! má vẫn mềm nè, chu môi lên vẫn đáng yêu nè. chỉ có cái trông hơi đen đi một xíu, nhưng người ta ở thành phố biển cơ mà.

tóm lại thì phuwin vẫn đẹp như hồi nhỏ, chẳng thua chút nào đâu.

thế mà cái anh kia không nhận ra???

phuwin ôm một bụng giận dỗi pond tắt đèn leo lên giường đi ngủ, mới chuyển về nên mệt lắm rồi, ngủ trước đã rồi tính sau.

...

ngày hôm sau phuwin vừa thức dậy đã nghe dưới nhà mình rôm rả. em nhìn đồng hồ, ngủ tới trưa luôn rồi, chắc là mẹ thấy em mệt quá nên không gọi. phuwin đánh răng rửa mặt xong rồi đi xuống nhà, em bất ngờ nhìn thấy đồ đáng ghét hôm qua không thèm nhận ra em, bây giờ đang trên ghế sofa trong phòng khách cười cười với mẹ mình.

đi đâu đây?

phuwin gằn đỏ cả mặt cố tình ho một cái, ai ngờ đâu bị sặc thật, ho liên tục tới mức phải quằn mình ôm bụng. pond ngơ ngác dừng nói chuyện với mẹ phuwin, sau đó mới phản ứng kịp chạy lại tính đỡ em, nhưng phuwin dù mới ho sặc sụa xong thì vừa thấy pond đang đến gần là đứng thẳng lên ngay. em vội vàng bỏ chạy vào bếp, không thèm ngoảnh đầu, miệng thì hỏi mẹ, "có gì ăn không ạ, con đói bụng quá."

pond bị bỏ lại ngẩn người một lúc, một bên tay đang giơ trên không tính vỗ lưng cho phuwin còn chưa kịp thu lại. anh đứng ngây ra đó sau đó rũ tay xuống, lắc đầu cười buồn quay trở về ghế sofa. mẹ phuwin nhìn thấy hết, bà nhíu mày không hài lòng với con trai mình. đối xử với khách đến chơi nhà kiểu gì chẳng biết.

mẹ cười bảo pond ngồi đợi, còn mình thì đi xuống bếp đánh lên vai phuwin một cái. bà nhỏ giọng hỏi, "con vừa mới thái độ gì với anh vậy hả?"

"con có làm gì đâu." phuwin phụng phịu vừa xoa chỗ vai đau vừa đáp.

"chưa chào hỏi câu nào mà đã bỏ chạy rồi, con tiếp khách đến nhà mình thế hả?"

"tại con đói bụng mà."

phuwin nói xong lại hỏi tiếp, "ăn gì vậy mẹ?"

"uống sữa trước đi, chút nữa đi ăn với mẹ của pí pond đó. đợi dì đi công việc về đã." mẹ phuwin nói xong định mở cửa lấy cái cốc spiderman ra rót sữa cho em như thường lệ, nhưng lần này bà bị con trai chặn lại không cho đụng tới cái cốc đó nữa. phuwin kéo mẹ ra đóng vội cánh cửa tủ lại, đoạn lấy ra cái cốc khác trong nhà, lật đật đi lấy sữa rót vào đó. mẹ phuwin cau mày hỏi, "sao hôm nay con lại ..."

mẹ chưa nói hết câu phuwin đã cầm cốc sữa lên uống một hớp rồi cắt ngang lời bà đáp, "dùng cái nào mà không được hả mẹ. con đói bụng nên phải uống liền mới chịu nổi."

"hôm qua con ăn cũng nhiều lắm mà nhỉ?" mẹ hỏi.

phuwin giả vờ như chẳng hiểu sao, "thật á, con ăn nhiều lắm mà ngủ dậy vẫn đói ạ."

mẹ bước lên hai bước cốc vào đầu em một cái rồi chống nạnh nói, "ai ngủ tới trưa giúp con để con không đói hả?"

phuwin ôm đầu mếu máo, mẹ thì bực bội đi ra khỏi phòng bếp. em dẩu mỏ vừa cầm cốc sữa vừa xoa xoa đầu, lúc ngước mắt lên nhìn ra phòng khách thì thấy cái đồ đáng ghét pí pond kia đang che miệng cười em.

không nhớ người ta mà giờ còn cười người ta nữa!

phuwin quay lưng lại mở cửa tủ ra, dùng thân mình cố che cho hết để người ngoài nhìn vào không thấy được đồ đạc trong tủ. phuwin vươn tay uýnh nhẹ lên cái cốc người nhện màu đỏ để tít trong góc, rồi đóng cửa lại tu cái ực hết cốc sữa trong tay. cái cốc spiderman mà biết nói thì chắc nó phải chửi phuwin mấy câu mới hả giận, chẳng làm gì mà cũng bị đánh.

trốn tránh mãi cũng chẳng được, phuwin rửa cốc sữa mới uống xong thì đi lên phòng khách. em nhìn vị trí cũng đoán được là mẹ để chỗ trống trên cái ghế dài cho em và ai kia ngồi cạnh nhau. nhưng phuwin không thèm, em đi hẳn qua bên kia ngồi xuống cái ghế đơn đối diện mẹ. thành ra pond là khách mà một mình độc chiếm nguyên cái ghế lớn giữa nhà. mẹ đánh mắt ra hiệu cho phuwin sang đó ngồi, nhưng em làm bộ như chả hiểu, phuwin nghiêng đầu tránh đi cái nhìn của mẹ, đoạn em nói với anh kia, "chào, gì nhỉ ... à, chào pí naravit."

pí naravit: ?????????????

pond cười gượng hỏi, "phuwin không nhớ ra anh thật hả?"

phuwin cười ha ha phẩy tay bảo, "xin lỗi nha, tại em có nhiều bạn quá với cũng lâu rồi không liên lạc cho nên mới thế."

em nhấn mạnh ba chữ "không liên lạc", pond nghe là hiểu ngay mình bị dỗi chứ dễ gì mà em bé lùn không nhớ ra anh.

thời gian đầu anh cũng hay đợi lúc mẹ và mẹ phuwin gọi cho nhau tám chuyện để ké khung hình tìm phuwin lắm, nhưng sau này thì anh và em không còn nói chuyện nữa. thật sự không hề có một cuộc gọi nào trong suốt ba năm, anh cũng nhớ phuwin lắm, nhưng vì lý do riêng mà anh không thể liên lạc với em như hồi em mới chuyển đi được. hình như dạo đó tuần nào mẹ con pond cũng gọi cho nhà phuwin rồi nói đủ thứ chuyện, anh có thể nhìn thấy phuwin trong cái điện thoại thông minh của mẹ hằng tuần. cũng ba năm rồi giờ mới lại được gặp, pond cảm khái rằng phuwin trông khác quá, nhưng vẫn giữ lại nét đáng yêu hồi nhỏ.

—— hoặc chăng là trong mắt anh thì em lúc nào cũng đáng yêu.

anh biết là em giận mình nhưng cũng không biết phải giải thích từ đâu. trong suốt thời gian ngồi đợi mẹ pond quay lại đó, anh đã cố tìm cách bắt chuyện với phuwin nhưng em cứ lảng đi mãi. mẹ phuwin cũng hỏi mấy câu móc nối cho hai đứa trò chuyện với nhau, mà chẳng hiểu con trai mình bị sao, bà hỏi chưa hết đã nhanh nhảu trả lời xong phần của mình, còn phần của pond thì không bận tâm tới. phuwin rất giỏi cắt đứt không để cho câu hỏi của mẹ tạo ra sự liên quan gì giữa em và pond.

pond bất lực chỉ biết cười trừ, thấy mẹ phuwin cứ cau mày càng ngày càng chặt, anh canh lúc em đi rót thêm nước cho cả ba người họ vuốt nhẹ tay bà an ủi, "không sao đâu ạ, chắc là em có chút hiểu lầm với con."

"nó cứ kì quặc từ hôm qua tới giờ, tới cả thằng nhóc gemini cũng không moi ra được chút chuyện gì từ nó. đi đón nhóc ấy về xong là nó cau có suốt cả buổi với cả nhà." mẹ phuwin kể lể.

pond cười bảo, "chắc là có chuyện gì đó trong lòng, để chút con hỏi thử xem sao."

mẹ phuwin định bảo là nó có chịu nói chuyện với con đâu, nhưng thấy nói thế không hay lắm nên bà nuốt lời lại vào bụng, thở dài chẳng biết làm thế nào với hai đứa nhóc này.

đợi thêm một chút thì mẹ của pond cũng quay lại, mọi người lục tục chuẩn bị đi ra nhà hàng ăn trưa. vì hai ông chồng đều bận nên chỉ có mẹ và hai cậu con trai đi thôi, nong tawin em trai pond thì phải tới trường học. mẹ pond đợi ngoài xe nên ba người trong nhà ai cũng lật đật sợ bà đợi lâu. phuwin còn bị mẹ em mắng vì cứ ngồi đó đợi để cắt lời pond, không thì cũng đâm chọt anh mấy câu, để tới giờ đi thì quần áo còn chưa thay. bị mắng thế nên phuwin vừa tủi thân vừa lủi thủi bỏ đi, đến cả điện thoại để trên bàn cũng quên.

pond lại là người đi cạnh mẹ em để nói đỡ cho phuwin mấy câu, nhờ vậy bà mới bớt giận mà thôi không mắng em bé lùn nữa. pond để cho mẹ phuwin đi trước còn mình thì ra sau, lúc đi qua tủ giày ở lối đi vào nhà, pond nhìn thấy một cái điện thoại để quên trên đó. lục lại trong trí nhớ từ nãy giờ, hẳn đây là điện thoại của phuwin vì anh vừa thấy em dùng nó để gọi điện báo với ba là em và mẹ đi ăn với mẹ con anh. pond lắc đầu cười phuwin đúng là bị mắng nên gấp đến mức bỏ của chạy lấy người luôn.

khi pond cầm lấy cái điện thoại để mang ra trả cho phuwin, nó đột nhiên "ting" lên báo hiệu có tin nhắn gửi đến. pond hơi giật mình, anh vô tình nhìn lướt qua rồi nhận ra đó là tin nhắn của em nên nhanh chóng đánh mắt đi chỗ khác. ở vị trí nơi ngực trái bỗng chốc kêu inh ỏi một xíu, rồi bình lặng trở lại, pond cũng không nhận ra chút khác biệt này.

cho dù pond đã lịch sự dời tầm mắt đi rồi, lúc nhìn điện thoại phuwin chỉ bởi vì hơi hoảng do tiếng chuông báo bất chợt nên mới vô tình liếc qua. dẫu thế thì pond cũng đã lỡ nhìn được nội dung mất rồi, anh chưa bao giờ hi vọng đôi mắt của mình có thể chậm hơn chứ đừng nhìn nhanh như thế. bởi vì trong tin nhắn đó, người gửi đến đặt tên trông có vẻ là một cô gái, còn nội dung thì là: mình nhớ phuwin quá!

———

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip