Chap 29: Định mệnh
Khoảng thời gian này đối với Phuwin là một sự chữa lành vô cùng lớn, cậu có thể dành thời gian cho mẹ, cho Minnie và cả Patrick. Cậu không nói với mọi người về chuyện của mình, chỉ đơn thuần là cậu nhớ nhà nên muốn ở đây suốt kì nghỉ hè.
Đang ngồi trong nhà lặt rau thì cậu nghe thấy tiếng chó sủa, ngó đầu ra ngoài, cậu đứng sững người, là Pond.
"Là ai vậy Phuwin, mẹ nghe tiếng chó sủa."
"Không có ai đâu ạ, chắc chỉ là người qua đường thôi."
Chó sủa cũng đã được năm phút.
"Để mẹ ra xem, chắc có ai đó đến tìm nhà mình."
"Mẹ! Mẹ ngồi đi, để con ra xem."
Phuwin bước ra với cây chổi trong tay, Pond thấy cậu bước ra thì mừng rỡ.
"Phuwin, em nghe anh giải..."
"Cút! Anh không đi tôi thả chó cắn anh! Tôi không muốn thấy mặt anh bao giờ nữa!"
Phuwin chỉa thẳng cây chổi vào mặt Pond.
"Phuwin... Em hãy nghe anh giải thích đã... Thật ra đêm hôm đó.."
"Đã bảo là tôi không muốn nghe! Tôi đã thấy bức ảnh trong ví anh rồi, với lại cũng đã biết con gấu bông trong phòng anh là của ai tặng... Đã vậy tối hôm đó anh còn về trễ với người ta! Say vào thì sao? Anh xem tôi như món đồ chơi muốn bỏ thì bỏ không thì để đấy tiêu khiển! Tôi không muốn cản trở chuyện tình của hai người nữa! Giờ thì cút cho khuất mắt tôi!"
"Phuwin..."
Pond nghe những lời ấy mà lòng đau như cắt. Nhưng những gì Phuwin nói không có gì là sai cả... Là do anh nhận ra tình cảm của mình quá muộn màng khiến cho cậu phải đau lòng.
"Phuwin... Anh... Anh yêu em . Là lỗi của anh... Anh nhận ra mình yêu em từ lúc nào không hay... Trước đó đúng là lỗi của anh. Anh hứa sẽ bù đắp cho em những khoảng thời gian trước đó. Em muốn bao nhiêu tiền, thích thứ gì anh cũng sẽ đều mua cho em"
"Gì cơ? Yêu tôi á? Yêu tôi hay yêu ngoại hình giống cậu ta của tôi? Với lại anh nghĩ tôi là thứ có thể dùng tiền mua được sao?"
Nói rồi Phuwin mở cổng ra. Giáng thật mạnh cú đấm của mình xuống mặt Pond.
"Vốn là tính sau này lên BangKok sẽ đấm một cái thật đau khi gặp mặt, nhưng giờ anh lại tự tìm đến thì đừng có trách. À thêm một điều nữa. Chúng ta chia tay đi!"
"Anh không đồng ý"
"Anh không có quyền quyết định!"
Phuwin giáng thêm một cái thật mạnh xuống phần má còn lại. Pond để yên cho cậu đánh. Anh biết nỗi đau này không đau bằng trái tim tan vỡ của Phuwin.
"Đánh xong em sẽ hết giận anh chứ?"
Phuwin buông cổ áo Pond xuống. Dùng ánh mắt đau thương nhìn Pond.
"Nếu như đánh anh mà quá khứ có trở lại để tôi đừng chọn yêu anh nữa thì tốt rồi..."
Phuwin quay đi với đôi mắt đẫm lệ rồi đi thẳng vào nhà.
Phuwin tiến đến ôm mẹ mình. Cậu khóc lớn.
"Sao vậy con? Ai làm con khóc sao?"
"Hức.. Mae ơi ... Sao để quên một người khó quá... Hức..Hức.."
"Ngoan~ Là Pond đúng không con?"
Phuwin ngạc nhiên.
"Sao mae lại biết ạ?"
"Có thể con không nói nhưng ánh mắt khi con nhìn cậu ấy hôm ấy đã nói cho mae biết tất cả. Con yêu cậu ấy lắm đúng không?"
"Nhưng tiếc là cậu ấy không yêu con..."
"Con có biết vì sao con chưa từng gặp ba mình không?"
"Con nghĩ là do ông ta tồi ạ?"
"Không phải... Là do sự sắp đặt của ông trời... Ba con đã phải hy sinh tình cảm của mình để con được sống đấy Phuwin à... Cũng giống như việc con gặp cậu ấy là do định mệnh sắp đặt."
"Sao lại như thế ạ?"
"Năm ấy... Mẹ và ba con quen nhau... Nhưng ba con bị sắp đặt hôn ước với người khác... Ba con nhất quyết không đồng ý cuộc hôn nhân ấy bởi vì mẹ... Cùng với đó là lúc mẹ mang thai nhưng đứa trẻ đó không phải con Phuwin à... Nếu như ba con không chấp nhận lấy người phụ nữ đó thì ngay cả mae và đứa con trong bụng sẽ bị sát hại cho nên cuộc hôn nhân ấy được hình thành. Không lâu sau ba con cũng đã ly hôn với bà ta và cùng mẹ đi trốn tại Chonburi, quê hương của mẹ, nhưng tình hình kinh tế khó khăn ba con cũng đã trở lại BangKok với anh của con Phuwin à... Rất may là ông ấy kinh doanh thành công nhờ tài năng thiên bẩm của mình..."
"Thế giờ ông ấy đang ở đâu ạ?"
"Ông ấy đã mất sau một vụ tai nạn... Lúc ấy có lẽ con chỉ mới cấp 2 thôi. Lúc nghe tin thì cũng đã được 3 năm sau khi ông ấy mất, mẹ luôn thắc mắc ông ấy đã biến đi đâu mất bấy lâu, hôm ấy mẹ ôm ảnh ông ấy khóc rất nhiều. Mẹ cũng đã lạc mất đứa con đầu lòng... Tên thằng bé là Pi... Pi Korawat. Để không bị phát hiện thì con được đặt tên theo họ mẹ còn nó sẽ được đặt tên theo họ ba. Mẹ chỉ mong rằng trước khi chết mẹ có thể gặp được mặt nó một lần... Nhưng mẹ nghĩ rằng nó sẽ không nhận ra mẹ đâu, thậm chí sẽ trách mẹ đã bỏ rơi nó bấy lâu nay đúng không Phuwin?"
"Có lẽ mọi việc trên đời này dù muốn hay không đều là ý định của ông trời. Phuwin à, dù muốn hay không chúng ta đều phải chấp nhận thứ được gọi là định mệnh sắp đặt."
Phuwin bàng hoàng.
Là Pi sao? Người mà bấy lâu nay Pond yêu là anh trai cậu sao?
Giờ đây Phuwin đã hiểu sao mỗi buổi tối mẹ lại ôm ảnh ba mình khóc. Phuwin cũng cảm thấy tội lỗi bên trong mình. Ba vì muốn tốt cho mẹ cậu mà cậu đã trách ông ta bấy lâu nay. Còn giờ thì sao? Cậu phải đối mặt với Pi như nào đây? Ít ra cậu còn được ở bên mẹ... Còn Pi? Anh ấy phải cô đơn suốt thời niên thiếu...
"Mẹ sao lại nói chuyện xui rủi như vậy chứ. Con chắc chắn sẽ đưa mẹ đi gặp anh trai được bằng mọi giá..."
"Bằng cách nào đây Phuwin?"
Phuwin trầm ngâm, cậu nhìn ra ngoài cửa chính, Pond vẫn còn đang đứng ở đó. Phuwin lúc này cũng đã có sự tính toán trong đầu.
Quả nhiên mọi thứ đều đã được định mệnh sắp đặt.
___________________________________
Ngày hôm sau.
Vừa bước ra cửa Phuwin đã thấy gương mặt mình không muốn gặp lại xuất hiện.
"Phuwin, buổi sáng vui vẻ"
Nếu như là cậu của lúc trước, cậu sẽ không ngần ngại chúc lại Pond và trao cho anh một nụ hôn má ngọt ngào.
"Sáng sớm không muốn khẩu nghiệp! Vui lòng né ra cho! Tôi còn phải đi chợ"
"Ao, để anh lấy xe chở em đi nhé?"
"Anh bị ngáo à? Có ai lấy Maybach đi chợ quê không?"
Mặc kệ Pond, Phuwin đi một mạch ra chợ, Pond cứ thế mà lẽo đẽo theo sau.
"Em muốn anh làm gì để em hết giận đây Phuwin~"
"Phuwin ah~ để anh xách dùm cho"
"Phuwin em khát nước không anh mua cho nhé?"
"Phuw-"
"Anh có thôi lải nhải đi không? Để yên tôi đi chợ! Đừng để tôi đánh anh giữa chợ nhé?"
"Sao dạo này bé yêu của anh hung dữ quá... Trả Phuwin trước kia của anh về đi mà~"
"Bản tính tôi đó giờ như vậy, không chịu được thì cút ra với lại tôi không còn là bé yêu của anh nữa."
"Ao, PHUWINNNN"
Là Patrick, anh vội tiến đến chào hỏi cậu.
"Ơ hay nay thiếu gia bày đặt đi chợ à?"
"Thì nay bác giúp việc bệnh nên tao phải tự đi mua đồ về nấu. Với lại... Tao đâu có thiếu gia bằng ai kia."
Patrick liếc sang Pond.
"Sao thằng công tử bột này lại ở đây vậy?"
Phuwin chưa kể chuyện của mình cho Patrick nghe, nếu Patrick biết sợ rằng sẽ có một cuộc xô xát quy mô lớn mất.
"Không có gì đâu mày đừng để ý. Mày biết đi chợ không đấy? Cần tao xem dùm không?"
"Ao, mày khinh thường tao vậy à? Để coi... Thôi tao chịu, mày mua giúp tao đi~"
"Đấy tao bảo mà... Để tao mua cho mày ở ngoài đây đi."
"Ok bạn ná"
___________________________________
"Anh và Phuwin đang cãi nhau đúng không?"
"Ừ thì?"
"Nếu anh dám làm Phuwin tổn thương tôi sẽ không ngần ngại thuê người giết anh đâu."
"Cậu là cái thá gì mà xen vô chuyện yêu đương của chúng tôi?"
Patrick khựng lại. Pond nói đúng, bản thân Patrick cũng chỉ là "bạn thời thơ ấu" của Phuwin mà thôi.
"Tôi quan tâm cậu ấy. Còn anh? Nếu không phải vì anh chắc Phuwin cũng không trở về quê trong đêm khuya với những vết thương đầy mình nhỉ?"
"Cậu nói vậy là sao? Em ấy bị thương à?"
"Ôi trời? Người yêu kiểu gì đấy? Thấy vết sẹo trên má không? Nó xuất hiện từ khi nó về."
Patrick nói thì Pond mới để ý trên mặt em có một vệt sẹo xẹt ngang má.
Phuwin cuối cùng cũng đã xong công việc của mình.
"Cám ơn mày ná, mày muốn qua nhà tao ăn cơm không?"
"Thôi khỏi tao còn phải về nấu cơm cho mae Nan đi bán về ăn nữa."
"Ùm, vậy có gì chiều tao ghé qua nhà mày chơi nhé."
"Oke, bái bai"
Pond liếc nhìn kĩ Phuwin, quả thật cậu đã tiều tụy hơn lúc trước. Vết sẹo trên mặt ấy... Là do anh gây ra sao?
___________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip