~ Chapter 30: Nhích lại một chút ~

Nghe Pond nói về thứ tự chỗ ngủ thì ánh mắt của Joong sâu xa, miệng cũng hơi nhếch lên.

- À đương nhiên là được!

- Vậy thì đi ngủ thôi, chứ ngày hôm nay cũng mệt quá rồi.Tao quá buồn ngủ rồi ấy! -Dunk lấy tay che miệng ngáp, quả thật hôm nay hơi tốn sức lực của cậu.

Dunk đợi cho ba người còn lại ổn định vị trí nằm, vẫy vẫy tay:

- Ai đó bật hộ đèn pin giúp tao, chứ không thì chả nhìn thấy gì cả!

- Ok. -Joong bật đèn pin của điện thoại mình lên, hạ xuống mức thấp nhất để không chói mắt.

Đèn pin đã được bật lên, Dunk ấn công tắc đèn một cái rồi vội vàng theo hướng ánh sáng chạy về chui vào chăn của mình, suýt nữa còn đạp vào chân Joong. Thấy Dunk đã yên vị trong chăn, Joong tắt đèn pin và đặt điện thoại lên trên đầu.

- Cậu sợ bóng tối à?

- Không hề, cậu không thấy phòng tôi tối om à? -Dunk lắc đầu.

- Ủa rồi cậu vội vàng cái gì? -Joong khó hiểu.

- Thì sợ ma.... -giọng Dunk lí nhí.

- Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ ma? -Joong bật cười.

Dunk bĩu môi:

- Cấm cậu cười, sợ ma hay không sợ ma thì kệ tôi! Mệt rồi, đi ngủ đây!

Nói xong thì Dunk xoay mặt về phía Joong rồi nhắm mắt lại. Thật ra ngày hôm nay chạy lên công ty chụp quảng cáo rồi đi lo chuyện của Pond, đi mua đồ với Joong đã khiến Dunk mỏi nhừ cả người nên rất nhanh cậu lơ mơ chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, Dunk cảm giác eo mình như bị ai đó kéo, chăn trên người cũng đổi từ một thành hai cái. Thời tiết buổi đêm mùa đông ở Bangkok tương đối lạnh, tuy đã trải chăn nhưng nằm dưới sàn nhà đương nhiên vẫn sẽ lạnh hơn được nằm trên đệm mềm rồi. Tuy Dunk thích không khí lành lạnh mát mẻ nhưng đó chỉ vào mùa hè với mùa thu thôi chứ mùa đông thì chịu chết, cậu là một người dễ bị nhiễm lạnh mà ốm vậy nên bình thường hay cuốn chăn bông thành một cục mà ngủ. Hôm nay có cả Joong với Phuwin ở đây, cậu làm sao có thể một mình ngủ trên giường đắp chăn bông dày của mình được?

- Hửm? -Dunk thật sự không mở nổi mắt.

- Thấy cậu có vẻ lạnh nên kéo cậu lại gần để cậu đắp hai chăn vì chăn cũng rộng mà!

Giọng Joong trầm trầm khẽ nói bên tai Dunk khiến cậu càng buồn ngủ hơn, dùng một chút tỉnh táo còn lại cậu nhích chăn của mình cho Joong:

- Vậy cậu cũng đắp hai chăn đi kẻo lạnh....

- Ừm, mà tay cậu lạnh nhỉ? -Joong cầm lấy bàn tay đang giữ chăn của Dunk cảm thán.

- Ừm lạnh... -mèo lớn mơ mơ màng màng, không nghe vào đầu chữ nào nữa rồi.

Ánh sáng của đèn đường lờ mờ hắt vào cửa sổ khiến Joong nhìn được trước mặt mình là một bé mèo đang co người lại vì lạnh và buồn ngủ, anh khẽ bật cười. Chỉnh lại cho hai cái chăn chỉnh tề rồi Joong nhích người lại gần Dunk, vòng tay ôm bé mèo vào lòng rồi khẽ vỗ vỗ lưng cậu một chút:

- Nhích lại một chút, tôi ôm cậu cho cậu không lạnh!

Bởi vì thời tiết lạnh và đã quá mệt nên Dunk không từ chối hơi ấm từ người này, chính xác là cậu không còn đủ tỉnh táo để từ chối, thậm chí còn nhích sát hẳn vào trong lòng Joong. Nghe thấy nhịp thở của bé mèo trong lòng đã đều đặn thì Joong cũng nhắm mắt tiến vào giấc ngủ.

- Ngủ ngon nhé mèo...

- Ưm...

Mà ở bên cạnh Joong, Pond đang bị mèo nhỏ quay lưng vào mặt. Pond nhẹ nhàng chọc chọc mấy cái vào lưng Phuwin, âm lượng đủ nhỏ để hai người bên kia không nghe thấy:

- Em ngủ rồi hả?

- Có chuyện gì vậy ạ? -vẫn không quay mặt lại.

- Quay lại đây nói chuyện với anh một chút được không?

- Em buồn ngủ, không muốn nói chuyện!

- Một lúc thôi, anh khó ngủ. Nói chuyện với anh một lúc có được không?

Một lúc lâu Pond không thấy Phuwin trả lời tiếp, anh tưởng cậu đã ngủ luôn rồi, anh thở dài một cái thật nhẹ rồi cũng chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ. Đột nhiên Phuwin quay mặt qua khiến Pond tròn mắt ngạc nhiên.

- Em chưa ngủ à?

- Lạnh nên không ngủ được... -Phuwin nhíu mày bĩu môi, kéo chăn cao lên tận cổ.

Pond bật cười, nhích người lại gần Phuwin một chút rồi đắp chăn của mình lên cho cả Phuwin, nhiệt độ ấm áp lên một chút nên hai bên lông mày của cậu cũng dãn ra.

- Chăn không quá to, anh đắp như thế không sợ lạnh à?

- Không sao, anh không sợ lạnh lắm. Có đủ ấm không? Nếu không anh chạy lên lấy thêm chăn trong phòng Dunk cho nhé?

Phuwin lắc lắc đầu, ánh mắt có chút buồn bã:

- Anh với p'Dunk thân nhau nhỉ?

- À ừ, hợp tính rồi hợp gu nhiều cái nên thân vậy đó! -Pond gật gật đầu.

- Hai người có nhiều đồ đôi, chắc một trong số gu hợp nhau là gu thời trang hả?

Pond dường như cảm giác được một chút khó chịu gì đó trong giọng điệu của Phuwin nhưng thật sự anh không thấy câu Phuwin hỏi có vấn đề gì.

- Ừm, cũng có thể nói là nhiều...

- Ừm...

Phuwin bĩu môi, định quay người trở lại vị trí lúc nãy thì bên hông bị một bàn tay nắm lấy kéo lại, cậu tròn mắt khi thấy khuôn mặt Pond chỉ còn cách mặt mình chừng 20cm.

- Anh làm cái gì đấy? -Phuwin rít lên.

- Lạnh nên tìm gối ôm để ôm. -Pond cười cười.

Phuwin bĩu môi, định xoay người về vị trí cũ nhưng nhận ra giá trị vũ lực của mình và người đối diện không chung đẳng cấp.

- Ôm là phải trả phí đó!

- Được, phí bao nhiêu cũng được! -Pond cười cười.

Phuwin khẽ đưa tay ra khỏi chăn rồi nhéo má Pond một cái:

- Ôm thế này mà anh không thấy khó chịu hả? Chăn to đùng luôn.

Pond cười cười:

- Cũng hơi khó chịu đấy...

Nói xong thì anh nhẹ nhàng kéo chăn của Phuwin lên người mình, vậy là tình hình đổi từ mỗi người một chăn thành hai người đắp chung hai chăn. Mèo nhỏ bị giật mình bởi hành động của Pond, tai mèo dựng thẳng lên và mắt thì mở tròn. Bằng ánh đèn lờ mờ hắt từ ngoài vào, Pond nhận ra hai má và hai tai của mèo nhỏ đều đang đỏ lên.

- Anh...anh...

- Như này thì vừa được ôm vừa không khó chịu còn gì?

Pond ôm Phuwin vào trong lòng mình, khuôn mặt mèo nhỏ vừa vặn ngang với vai của Pond. Phuwin ngoạm một cái răng mèo lên trên vai Pond, áo này không dày nên đương nhiên anh cảm nhận được vai đang bị cắn.

- Mèo tức giận rồi à? Nếu em thấy khó chịu thì để anh chui ra khỏi chăn của em!

Nguồn nhiệt ấm áp lại có nguy cơ bị mất đi, móng mèo vội vàng giữ lấy tay áo của Pond.

- Không cần...cũng không khó chịu lắm....

- Vậy thì mèo cắn anh làm cái gì? -Pond dở khóc dở cười, hẳn là có để lại dấu vết trên vai.

Phuwin úp mặt vào vai Pond né tránh ánh mắt của người kia:

- Đánh dấu....

Nghe vậy thì Pond thật sự bật cười, bàn tay ở hông càng kéo sát mèo nhỏ vào trong lòng.

- Ừm, để hôm sau anh đi mua cái áo khoác khác!

- Hả? -Phuwin bất ngờ, ngước mặt lên nhìn Pond.

Cằm Pond khẽ xoa xoa trên đầu Phuwin:

- Anh cũng chưa ngốc đến mức không biết em giận cái gì.

- Anh biết nhưng mà vẫn trêu em? -Phuwin chọc chọc vào bụng người kia.

- Ừm, tại em dễ thương. -Pond cười cười.

Phuwin bĩu môi:

- Hừ, em mới không thèm giận! Chả có gì liên quan đến em cả!

Cảm thấy mèo trong lòng xù lông, Pond phải vuốt lại lông thôi.

- Em không giận. Được, vậy mai anh rủ Dunk đi mua đồ cùng, quần áo cũng hơi cũ rồi!

- Kệ anh!

Miệng nói kệ nhưng trong lòng thì khó chịu, Phuwin khó chịu dùng lực lùi ra khỏi vòng tay Pond nhưng không được.

- Anh bỏ em ra, em buồn ngủ rồi!!!

- Không bỏ, cứ ôm đó. Ôm em mất phí như nào thì cứ nói, không bỏ là không bỏ!

- Hứ, em không thèm.

Tự nhiên Phuwin nghe được trên trán mình "chụt" một cái, rồi chất giọng trầm ấm quen thuộc phát ra trên đỉnh đầu:

- Đừng giận dỗi chuyện đồ đôi của anh với Dunk, nếu em thích thì mai chúng ta đi mua sắm không?

- Ai thèm cơ chứ... -Phuwin bĩu môi, tim ơi đừng đập nhanh như thế được không?

Pond cười cười:

- Đương nhiên là anh thèm. Mèo nhỏ đừng dỗi nữa nhé? Nhích lại một chút đây thêm một chút cho ấm rồi ngủ thôi nào!

Bé mèo nhỏ trong lòng không nói gì nhưng khẽ nhích người vào sát người Pond, ngửi được mùi hương dễ chịu từ người kia làm Phuwin thật sự có cảm giác buồn ngủ. Cậu dụi dụi mắt, vòng tay qua lưng Pond khẽ nói:

- Pond, ngủ ngon!

- Phuwin, ngủ ngon! -khẽ đặt một nụ hôn phớt bên trên tóc cậu rồi Pond cũng nhắm mắt lại.

Người trong lòng đột nhiên ngẩng đầu, Pond cảm nhận được trên má anh một nụ hôn nhẹ nhàng.

- Không thèm dỗi anh. Ngủ ngon!

- Ừm, ngủ ngon mèo nhỏ! -cánh tay càng ôm chặt người vào lòng.

Chỉ có mỗi cơ thể nhích lại một chút hay trái tim cũng nhích lại một chút đây?

Nửa đêm Phuwin bị tiếng sấm bên ngoài làm tỉnh giấc, cậu bật người dậy khỏi chăn dụi mắt mấy cái, lúc này đôi mắt cũng mới thích nghi được với bóng tối. Phuwin mò mò lấy điện thoại rồi bật sáng màn hình lên soi xung quanh để đi vệ sinh. Lúc này Phuwin mới nhớ ra lúc nãy đi ngủ là Pond ôm cậu vào trong lòng anh, mèo nhỏ quay đầu qua bên cạnh và đáp lại cậu là một tấm lưng to đùng với nhịp thở đều đặn.

- Này thì ôm với chả ấp! -bé mèo nhỏ nào đó rít thật khẽ lên.

Phuwin lật tung chăn lên rồi đứng dậy, Pond bị mất đi hơi ấm đương nhiên có chút khó chịu mà cựa quậy người. Phuwin đứng từ trên cao nhìn thấy Pond không đi tìm chăn mà quàng tay qua Joong ở bên cạnh. Mà lúc này Joong cũng không ôm Dunk nữa và đang quay mặt về phía Pond.

- Hay, hay lắm!!!

Phuwin quay người đi đến nhà vệ sinh, bên ngoài trời vẫn đang mưa to. Đi vệ sinh xong xuôi thì Phuwin quay trở về chỗ nằm của mình nhưng một mình ôm lấy hai cái chăn, quay lưng về phía Pond.

- Cho anh lạnh chết đi! -cục chăn tròn tròn nào đó hờn dỗi.

Một mình cuộc tròn hai cái chăn ấm áp làm Phuwin cũng dần thiu thiu ngủ trở lại. Nhưng đúng lúc này cậu cảm giác được phần chăn phía sau bị lật lên khiến khí lạnh xông vào chăn, Phuwin quay người lại thì sống mũi đập vào ngực của người nằm cạnh, mùi hương kia lại xộc vào mũi. Tay của Pond thì ôm chặt kéo Phuwin vào sát mình, phần cằm thì đặt lên đỉnh đầu cậu. Tự dưng bị người bên cạnh ôm vào lòng, hai tai mèo nhỏ cụp xuống, đang muốn hờn dỗi cơ mà?

- Ưm, ngủ ngoan một chút đi mèo nhỏ...

Chất giọng trầm ấm có chút khàn khàn vì ngái ngủ của Pond thành công làm trái tim Phuwin hẫng thêm một nhịp, cái con người này.... Nhưng Pond chưa hề tỉnh hẳn, chỉ đơn giản lúc nãy quay qua Joong tìm chăn bất thành nên quay qua phía còn lại tìm chăn, kết quả vì thời tiết lạnh quá nên tiện tay ôm luôn bé mèo nào đó trong chăn.

- Ai mới cần ngủ ngoan chứ.... -Phuwin rúc đầu vào vai Pond rồi nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip