~ Chapter 37: Đôi khi... ~
Đại khái tâm trạng Dunk không tốt nên Pond với Phuwin quyết định đưa cậu về nhà rồi hai người họ sẽ quay lại công ty họp hành chuyện quảng bá dự án bởi vì họ không yên tâm để Dunk thơ thơ thẩn thẩn như thế. Pond ngồi ở ghế lái, Phuwin ngồi cạnh anh còn Dunk thì ngồi ở hàng ghế sau một mình, suốt quãng đường đi chẳng nói năng câu gì. Mèo nhỏ liếc mắt xuống thấy mèo lớn đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút ngây ngây dại dại không rõ điểm nhìn.
- P'Dunk có muốn đi ăn gì không? -cậu khẽ hỏi.
- Ừ, muốn đi ăn beefsteak không? -Pond cũng gật đầu, anh thấy được dáng vẻ ủ rũ của con mèo kia qua gương chiếu hậu.
Đột nhiên bị gọi tên khiến Dunk giật mình quay lại, định thần xong thì chớp chớp mắt vài cái:
- Hả? Nói lại được không? Nãy tao không tập trung!
Phuwin bật cười, tranh thủ lúc xe đang dừng đèn đỏ thì vươn ngày ra phía sau dùng móng mèo xinh xinh nhéo má của mèo lớn. Má bị nhéo đi nhéo lại giống mochi khiến Dunk phải dùng móng mèo đập mấy phát vào móng mèo của người còn lại.
- Nói thì không nói mà chơi trò nhéo má là sao!!!!
- Em thích vậy đấy! Có làm sao không? -mèo nhỏ nhướn mày, gương mặt có chút đắc ý.
Dunk định dùng móng mèo nhéo lại má Phuwin thì tự dưng cảm thấy có một cơn gió lành lạnh thổi qua, rõ ràng là cửa sổ ô tô đã đóng kín rồi mà? Ngước mắt lên gương chiếu hậu, mèo lớn nhận được một ánh mắt "đừng có động vào mèo của tao!" đến từ vị trí của thằng bạn thân. Càng cấm càng làm, Dunk dùng móng mèo nhéo hai má mềm của Phuwin khiến cậu lắc đầu nguầy nguậy.
- Xệ má em!!!!!
- Hứ, Pond nó suốt ngày nhéo thì không sao còn anh nhéo thì bị xệ? -Dunk bĩu môi, dám phân biệt đối xử hả?
Phuwin cũng không vừa, cậu vươn người nhéo lại Dunk, nhéo qua nhéo lại làm Pond cảm thấy "lông mèo" sắp rơi đầy khắp xe rồi. Nhìn thấy đèn đỏ chỉ còn chừng 9 giây, anh thở dài quay qua nghiêm giọng:
- Dừng lại trước khi tao ném cả hai đứa ra ngoài!
Hai con mèo bị mắng thì ngoan ngoãn bỏ móng tạm thời đình chiến ngoan ngoãn ngồi về chỗ. Khi xe bắt đầu chuyển động thì Phuwin bĩu môi:
- Anh không dám ném em ra ngoài đâu!
Ôi, đừng nói mèo nhỏ giận dỗi nhé? Pond phì cười:
- Anh không dám ném em nhưng chẳng lẽ anh lại nói là vứt bạn thân anh ra đường một mình? Dù sao gì cũng nên giữ lại mặt mũi cho nó một tí chứ?
Phuwin nghe xong thì phì cười còn Dunk thì thiếu điều cào vài phát lên mặt anh:
- Mày hay quá! Cái loại....cái loại mày có người yêu bỏ bạn!
- Quá khen, người yêu tao đáng yêu! -Pond nhướn mày vui vẻ.
- Tao thì không đáng yêu? Này nhé tao cũng là nam vương đó thằng kia!!! -Dunk xù lông.
- Ừ nhưng mà người cần thấy mày đáng yêu thì không phải là tao! -Pond nhướn mày.
Nghe câu nói của Pond thì Phuwin cười cười, đôi mắt đảo quanh vài vòng thể hiện sự vui vẻ. Thật ra người yêu cậu cũng biết cà khịa đấy chứ nhỉ?
Dunk hờn dỗi, cậu dựa người vào ghế và khoanh hai tay lại, đôi môi màu hồng hồng bĩu ra:
- Mai đi casting là tao sẽ biết partner của tao thôi! Tao có đủ tự tin người ta khen tao đáng yêu!
Nhiệt độ trong xe có chút ngột ngạt hơn, Pond với Phuwin thật sự không biết nên nói gì tiếp theo. Rất nhanh chóng họ đã trở về nhà Dunk, lúc này ba mẹ và em gái của Dunk đều không ở nhà cho nên trong nhà đèn đều bị tắt tối om. Dunk đứng trước cửa thở dài một chút rồi mới mở cửa bước vào, hai người ngồi trong xe thấy vậy thì nhìn nhau cũng không biết nên nói gì cho cam.
- Này là giận dỗi hay tương tư đây?
- Anh nghĩ là cả hai, anh chưa bao giờ thấy Dunk nó như này, từ hồi biết nó thì nó kiểu tăng động ấy! Cười cười nói nói, nếu không phải vì thân hình nhỏ nhắn với đôi mắt kia thì anh nghĩ nó giống một bé cún hơn!
Phuwin chu chu môi:
- Mèo với cún nếu gặp sai người nhận nuôi thì sớm hay muộn cũng sẽ ủ rũ thôi!
- Ý em là con mèo lớn kia gặp Joong là đúng hay là sai? -Pond bắt đầu quay xe.
Phuwin nhún vai:
- Đó là chuyện của hai người bọn họ chứ liên quan gì đến em?
- Ô hổ, em định mặc kệ thật ấy hả? -anh có chút ngạc nhiên với câu trả lời của cậu.
Đầu của Phuwin không gật cũng không lắc:
- Chuyện tình cảm là chuyện của hai người nhưng dù sao thì Joong là bạn thân em còn p'Dunk là bạn thân anh cho nên không thể hoàn toàn mặc kệ được!
- Ừm, theo ý em là được! -anh gật gật đầu, chú tâm lái xe.
Mèo nhỏ ở một bên khó hiểu, quay qua nhìn Pond hỏi:
- Cái gì mà theo ý em là được?
- Thì em muốn giúp bọn họ như nào thì anh giúp em như vậy, trong nhà một người quyết định là được rồi! -nói xong trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
- Cẩn thận chiều quá xong rồi tôi leo lên đầu anh ngồi đấy nhé khun Naravit! -Phuwin nhéo nhéo tai Pond nói đùa.
Đáp lại cậu chỉ đơn giản là một nụ cười sủng nịnh, trong đáy mắt Phuwin ý cười càng ngày càng đậm. Không biết chuyện Joong với Dunk sẽ như nào nhưng cậu chắc rằng chuyện cậu với Pond là một điều đúng đắn! Cưng chiều không đủ để miêu tả cách anh đối với cậu, chân thành và tôn trọng có lẽ là những từ mà cậu thích hơn. Từng hành động cử chỉ hay trong từng câu nói đều thể hiện sự chân trọng của anh trong mối quan hệ này và anh luôn tôn trọng cảm xúc, sở thích của cậu. Nhưng Phuwin đã nghe thoáng qua có một câu nói như này: "Trong một mối quan hệ nếu có một người không thay đổi gì cả thì người còn lại đã phải thay đổi và chịu đựng mệt mỏi rất nhiều" vậy nên ngược lại, cậu cũng sẽ chân thành và tôn trọng anh giống như cách anh đối với cậu. Nếu như chúng ta cùng thay đổi để phù hợp với nhau thì sẽ không ai cảm thấy mệt mỏi cả, chúng ta đều cần bình yên thay vì một mối quan hệ độc hại.
Pond với Phuwin bình yên là thế nhưng với Dunk thì trong lòng cậu đang có bão, một cơn bão không to không nhỏ nhưng đủ khiến lòng cậu tổn hại. Tính ra mọi thứ vẫn còn ổn lắm vậy mà tự dưng lại nói mấy câu làm trái tim cậu rung rinh, rồi nói xong thì biến mất không một chút tăm hơi! Dunk nằm trên giường nhắm chặt mắt lại, sao tự dưng lại đi tương tư người ta vậy?
- Tự dưng nói mấy lời thả thính như thế làm gì? Nói xong thì biến mất không chút tăm hơi, này là đang đùa tôi à?
Lẩm bẩm xong thì cậu nhẹ nhàng mở mắt. Phòng của cậu toàn một màu đen và ánh sáng le lói duy nhất là ánh sáng của chiếc đèn trên bàn học lúc nãy cậu tiện tay bật lên. Bình thường Dunk luôn cảm thấy thoải mái khi trở về phòng, đây là màu sắc mà cậu yêu thích nhưng hôm nay lại cảm giác u ám không thoải mái. Cùng là một màu sắc, đẹp hay không đẹp đều do sở thích mỗi người nhỉ?
Lười biếng nằm trên giường một lúc rồi Dunk bật người dậy, đói quá cậu phải kiếm cái gì đó ăn nhưng cậu lại không muốn ăn một mình. Cầm điện thoại lên định nhắn cho Pond với Phuwin thì nhớ ra hôm nay bọn họ phải đi họp cho dự án Fish Upon the Sky mà nếu vậy thì đôi Neo với Louis cũng không rảnh rang. Nghĩ đi nghĩ lại, băn khoăn một hồi vẫn không biết nên nhắn rủ ai đi ăn cùng vậy nên lại quay về nhắn tin cho lũ PondPhuwin và NeoLouis.
@dunknatachai: Ê, mấy giờ chúng mày họp xong thế?
@dunknatachai: Tao muốn đi ăn ngoài mà không biết rủ ai.
@louis_thanawin: Mới vừa họp xong luôn này.
@neo_neos: Bọn tao cũng đi ăn với nhau, có gì qua ăn chung đi cho vui.
@dunknatachai: Nếu chúng mày đi cùng với đoàn phim thì thôi, tao không liên quan đi ngại lắm.
@neo_neos: Không có, nay hai đứa kia bao vụ công khai yêu đương gì đấy cho nên có bọn tao thôi. Đi không?
@dunknatachai: Vậy thì ok. Chúng mày ăn ở đâu tao qua?
@phuwintang: Thôi thì chiều con mèo lớn đang hờn dỗi, nay qua quán quen của anh ăn beefsteak.
@dunknatachai: Như này là nên cười hay nên khóc?
@phuwintang: Khóc đi anh, khóc chán rồi tự vác thân qua nhé. Pond đèo cả lũ từ công ty nên không đủ chỗ.
@dunknatachai: Ok, thay đồ rồi qua luôn đây.
@neo_neos: Đừng có trễ giờ đấy nhé thằng quần.
@dunknatachai: Tao đã bao giờ muộn giờ?
@neo_neos: Biết được đấy. Lái xe cẩn thận nha mày.
@dunknatachai: Rồi rồi.
Nói xong thì Dunk đứng lên thay đồ rồi lái xe đến quán ăn, đi ăn với chúng nó thì gấp đôi cơm tró nhưng ít ra thì còn vui hơn là ngồi dưới bếp biến thành một cá thể sống nhai protein không thấy vị.
Chưa đến giờ tan tầm nên đường phố cũng chưa quá đông đúc, cũng không mất quá nhiều thời gian tìm chỗ gửi xe. Gửi xe xong xuôi, Dunk từ hầm gửi xe đi bộ lên, đơn giản cậu đang muốn giết thời gian nên mới không đi thang máy. Đi qua những gian hàng trang sức lấp lánh, đập vào mắt Dunk là một chiếc khuyên tai bằng vàng trắng lấp lánh. Kiểu dáng cũng chỉ thuần là một chiếc khuyên tròn không có gì đặc biệt nhưng cậu lại cảm thấy hứng thú với nó và hình như cũng lâu rồi chưa đổi khuyên tai thì phải?
Nhanh chóng tiến đến chỗ gian hàng, Dunk chỉ tay vào chiếc khuyên tai kia:
- Giúp tôi lấy một đôi khuyên tai này với!
Chị nhân viên nhìn thấy Dunk thì ánh mắt có chút sáng lên:
- Anh có phải là người nổi tiếng không ạ?
- Dạ? -Dunk khó hiểu.
- Tùy đang đeo khẩu trang nhưng từ đôi mắt và chiều cao dễ dàng thấy anh là một người thu hút đấy ạ!
Vì dịch bệnh còn đang hoành hành nên khi ra đường mọi người dân đều phải tuân thủ đeo khẩu trang, khử khuẩn sạch sẽ.
Dunk cười cười xua tay:
- Hiện tại thì không phải đâu nhưng tôi mong là có thể!
Chị nhân viên đưa hộp khuyên tai cho Dunk xem lại:
- Tôi tin sớm muộn anh sẽ nổi tiếng thôi!
- Vậy sao? Cảm ơn chị, tôi thanh toán bằng thẻ! -cậu đưa thẻ ngân hàng cho chị nhân viên.
Chị nhân viên nhận lấy thẻ của cậu, vừa thanh toán vừa nói:
- Có ngoại hình tốt, thái độ cách nói chuyện với người khác cũng cho thấy là người có học thức vậy nên tôi nghĩ cậu không nổi tiếng theo cách này sẽ nổi tiếng theo cách khác thôi!
- Cảm ơn chị rất nhiều, tôi cũng mong là như vậy!
- Chúc cậu may mắn, cảm ơn quý khách vì đã ghé thăm cửa hàng! -chị nhân viên đưa lại thẻ ngân hàng cho cậu rồi cúi người theo quy tắc cửa hàng.
Dunk vui vẻ nhận lại thẻ ngân hàng, cất hộp khuyên tai vào túi áo:
- Cảm ơn chị, tôi cũng chúc chị may mắn!\
Đôi khi trong cuộc sống chúng ta sẽ có một vài cuộc trò chuyện với một số người khiến ta cảm thấy có niềm tin hơn vào con đường chúng ta đã chọn. Có thể chúng ta chỉ gặp họ một lần trong đời nhưng như vậy có lẽ là đủ rồi, nếu như quá thường xuyên chúng ta sẽ không trân trọng nó!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip