một tháng ...
đó là khoảng thời gian mà phuwin xa người em yêu thương nhất đời mình
mấy lần trước, cũng là cãi nhau, là nói chia tay, nhưng pond sẽ đi tìm em ngay. còn bây giờ, em đã rất mong rằng pond sẽ đến đứng trước cửa nhà em lần nữa, đứng và nói xin lỗi, muốn quay về bên em nhưng có lẽ là em nghĩ sai rồi
em đã chấp nhận được rồi...
chấp nhận được việc em giờ đã chẳng còn quan trọng gì với pond nữa vì thế pond đã không đến tìm em ...
pond ấy hả?
chắc là anh ấy sau vài tuần hoặc thậm chí là ngày, hình bóng của em cũng chẳng còn động lại gì trong lòng pond đâu ...
chỉ mong một tháng qua pond không ở bộ dạng như em, nói thật lòng thì giờ em rất muốn cắt đứt liên lạc mạng xã hội với pond vì mỗi lần nhìn thấy chấm xanh của anh em lại khóc, khóc nhiều lắm...
em nhớ, em nhớ anh nhiều lắm...em yêu pond nhiều như thế em tự hỏi cảm nhận được bao nhiêu?
vài ngày sau nữa em chuyển đến chỗ làm mới vì công ty cũ chỉ có một con đường duy nhất là đi ngang nhà pond
em ép bản thân bận rộn với công việc mới nên phuwin cũng đã quên đi ít nhiều đoạn tình cảm buồn trong lòng
nhưng đó cũng chỉ là tạm thời quên mà thôi
hơn ai hết, em hiểu rõ, một khi em cố bắt ép bản thân phải cố gắng quên đi một ai đó, một kỉ niệm nào đó, thì vẫn sẽ nhớ hoài mà thôi. pond để lại trong lòng em vết thương lớn lắm, nó khắc sâu vào tim em, chẳng thể nào có thể quên đâu
nhiều khi, em ước gì em có thể mang con tim vỡ tan tành của mình đi vứt xó ở nơi nào cũng được, hay chôn nó đi vì nếu em giữ nó lại, cái đau âm ỉ, nhói đau nơi ngực trái vẫn cứ tiếp tục ăn mòn em từ ngày này qua tháng nọ, nỗi đau chẳng bao giờ vơi đi ...
hằng đêm, những lúc em không ngủ được em hay tâm sự với chính bản thân mình. em kể về pond, về những gì pond đã làm ...lạ thay, cuối cùng trong câu chuyện đó em cũng chẳng trách pond được một câu nào
tất cả đều trách em, là do em quá yêu, là do em lụy tình, em không biết giữ... càng kể về những kí ức đó thì tâm trí em lại càng mang nó quay về nhiều hơn, em đúng là đứa ngu ngốc
...
hai tháng
em vẫn cố chấp nhớ về pond mặc dù bản thân em cũng chẳng muốn đâu... nếu có pond, pond sẽ trao cho em những chiếc thơm má ngọt dịu, thủ thỉ với phuwin vô vàn lời yêu thương...
tỉnh lại với thực tại, phuwin tự đưa tay đánh bản thân mình, làm gì còn pond naravit nào ở bên cạnh em nữa chứ? ngưng ảo tưởng đi có được không??
nửa đêm tỉnh giấc, em lại mất ngủ đến gần sáng. em kéo ngăn tủ, lấy ra chiếc hộp màu đỏ nhung, em ngắm nghía đôi nhẫn đang lấp lánh trong đó. chữ pond naravit và phuwintang được khắc đậm trên nhẫn đối phương
em nâng niu hộp nhẫn này như báo vật
nó là minh chứng duy nhất cho việc em và pond từng yêu nhau cũng như thứ có nhiều kỉ niệm nhất, cả hai không tổ chức đám cưới, không có giấy đăng kí kết hôn nhưng yêu thương và chung sống như một cặp vợ chồng. điều ngọt ngào nhất có lẽ là nó, thứ này và đống kỉ niệm đó em có thể quên sao?
không, hiện tại em lại khóc, em nhớ pond, nhớ đến phát điên, nỗi nhớ không lúc nào nguôi ngoai cho được
em nhớ đến mức không thể nào ngủ được, cứ ngồi tựa lưng vào thành giường mà thút thít đến sáng
mẹ em biết chuyện cả hai rồi, vì lúc em về thăm bà bà đã hỏi về pond nhiều lắm nhưng em chẳng trả lời được bao nhiêu
biết chuyện, bà an ủi em, em tâm sự với bà em bảo do em không tốt nên pond mới quyết định chia tay. em không kể về vụ việc đêm hôm đó vì em biết bà ưng pond rất nhiều
...
năm tháng
nó lắng xuống, nhưng vẫn luôn hiện hữu trong lòng phuwin
cho dù cuộc sống của em vẫn diễn ra bình thường, em vẫn đi làm, cười cười nói nói với đồng nghiệp, với giám đốc nhưng chỉ cần trở về nhà, lẻ loi một mình, em lại nhớ đến con người kia, người chẳng thèm hỏi han em một câu nào thậm chí là qua tin nhắn
nằm dài trên chiếc sofa, tai nghe phát một bài nhạc quen thuộc
bên ngoài cửa sổ mưa không ngừng rơi làm cho tâm trạng của phuwin có chút đi xuống. bài hát vẫn luôn hay như thế, như lúc pond tán em bằng cách chơi guitar bài hát em thích trong phòng tập nhạc
" chỉ cần có em, như một câu thần chú
chẳng muốn dừng yêu em lại
chỉ cần em thôi, em là tình yêu của anh
một trăm mùa đông nữa trôi qua
trong số những ngôi sao đang toả sáng trên bầu trời
tình yêu của anh dành cho em sẽ mãi chẳng phai nhạt
dù cho lâu đến mức nào đi nữa
em vẫn sẽ luôn có anh, người mà yêu em bằng cả con tim "
- 100 seasons -
pond đã từng nhìn thẳng vào mắt em và hát từng câu như thế với em...
...
" anh nói anh chỉ yêu mình em? rõ ràng là em đã tin anh rồi mà ? tại sao anh lại làm như vậy với em? "
câu hỏi mà em đã chợt thốt ra khỏi miệng mình lúc hai người nói chuyện với nhau vào cái đêm cuối ấy. pond chẳng trả lời em nữa, một chữ cũng không. phuwin cũng biết là bản thân đã làm khó hắn. vì nếu pond trả lời được thì em đã chẳng ngủ một mình như thế này rồi
pond từng nói với em nếu anh ấy biết lý do anh yêu em là gì, thì chắc ngày đó pond sẽ chẳng còn yêu em nữa. vậy mà khi chia tay, phuwin cũng chưa từng hỏi pond rằng vì sao anh hết yêu em vì chuyện đó em đoán được, em nhìn chán lắm, một thằng con trai chỉ lo làm việc, chẳng chăm sóc nhiều cho ngoại hình bản thân
...
mưa càng nặng hạt hơn, gió cứ thổi mạnh. em bỗng thắc mắc chẳng biết giờ này pond đang làm gì nhỉ? có lẽ đang vùi đầu trong những bản vẽ hay ngắm mưa cùng ai đó, hoặc là hắn sẽ nằm dài trên sofa xem phim chẳng hạn
phuwin nhiều lúc cũng muốn biết pond sống có tốt không nhưng phuwin chẳng đủ can đảm hỏi thăm pond, đừng nói đến việc nhắn tin hay gọi điện. nếu làm được thì em đã làm từ lâu rồi
chỉ là...
phuwin thấy em chẳng có lấy một chút tư cách gì để hỏi thăm pond cả, và em sợ, sợ nếu lỡ như nghe được giọng của pond em sẽ không thể nào kiềm nổi lòng mình. phuwin thà ngồi đây đoán già đoán non, chứ nhất quyết không hỏi thăm qua bất kì ai hay gọi điện, nhắn tin
em vẫn nằm trên sofa, điện thoại phát bài nhạc quen thuộc mà em thường nghe từ lúc em và pond chia tay. ngoài trời, mưa vẫn nặng hạt không ngớt, lòng em cũng thế
" giá như bây giờ ánh mắt ta trao nhau vẫn như thế
giá như bây giờ tay ta vẫn nắm chặt nhau như vậy
thì dù cho thế giới có nghiệt ngã đến mức nào
vì anh
vì em đã có anh
dẫu cho phải đối mặt ...
dẫu cho bầu trời chẳng còn lấy một ánh sao ...
đôi ta vẫn mạnh mẽ cùng nhau bước tiếp
dẫu có phải chờ đợi bao lâu đi nữa
hãy trao em những cái ôm trong đêm dài chỉ có hai ta
ở lại với em anh nhé ? "
- why don't you stay -
thật sự là chẳng còn chút hi vọng gì ...
.
.
.
.
.
.
.
(
to be continue )
________________________________________
⭐ hãy vote nếu cảm thấy ưng ý, hãy bình luận nếu cảm thấy không ưng ý 🤍
cái cảm giác nhớ ai đó mà phải kìm nén bản thân để không gặp nó bứt rứt lắm=)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip