Chương 19 : Đuôi rết (2)
Căn phòng Sophie bố trí cho Phổ Minh nằm ở góc Tây Nam, bên ngoài là con sông Mogaung cuồn cuộn chảy. Đám đàn ông trong sơn trại bận rộn một ngày, lúc mặt trời xuống núi đều tạm dừng công việc đắp đê, lần lượt quay về trại. Phổ Minh tắm qua loa, mặc bộ đồ truyền thống Miến Điện do Sophie chuẩn bị. Cậu đứng ở ban công nhìn xuống dòng sông bên ngoài. Dưới ánh hoàng hôn, dòng sông phủ một màu vàng rất đẹp và sống động.
"Đẹp lắm phải không?"
Phổ Minh giật mình quay đầu, Lê Nhã Phong đang bước lên cầu thang gỗ. Phổ Minh nhìn anh chăm chú, gương mặt anh dần dần hiện rõ. Kể từ lần gặp đầu tiên, hình dáng Lê Nhã Phong như một nhát dao khắc sâu vào ký ức của cậu. Nhưng bây giờ mỗi lần gặp anh, trái tim cậu lại càng đau đớn hơn.
"Đúng là rất xinh đẹp". Phổ Minh nhìn Sophie đang vẫy tay về phía họ ở một ban công không xa. Lê Nhã Phong không biết cậu không hiểu câu nói của anh, cười lạnh nhạt: "Sophie bảo tôi sang mời cậu dự tiệc tối. Chúng ta cùng đi đi".
Gọi là tiệc tối nhưng chỉ có ba người. Sophie không ngừng hỏi Phổ Minh một số vấn đề liên quan đến y học, như rất có hứng thú với công việc của cậu. Lê Nhã Phong hầu như không nói gì, chỉ thỉnh thoảng lấy đĩa trước mặt Sophie, gắp ít thức ăn cho cô ta. Những lúc như vậy, Sophie đều nở nụ cười ngọt ngào với Lê Nhã Phong.
"Mogaung là vùng đất có nhiều ngọc nhất Miến Điện. Cha tôi từng kinh doanh một mỏ ngọc và một mỏ vàng". Sophie tươi cười nắm tay Lê Nhã Phong: "Sau này có Lê giúp đỡ, chắc cha tôi sẽ thoải mái hơn".
"Vợ chồng Steve có thể giải quyết". Lê Nhã Phong nhẹ nhàng lên tiếng: "Việc làm ăn của gia tộc em, người ngoài nhúng tay vào không tiện lắm".
Sophie chỉ cười không nói gì thêm. Ăn cơm xong, Sophie đề nghị đi dạo ở bờ sông Mogaung. Phổ Minh lấy cớ cậu không khỏe, một mình về phòng nghỉ ngơi. Sophie khoác tay Lê Nhã Phong đi bộ ra cổng sơn trại, rồi đi chầm chậm về phía bờ sông.
Khi hình bóng của hai người mất hút ở bên ngoài, Phổ Minh trở về phòng nằm lên giường. Cậu nhìn lên trần nhà tự nhủ, hãy cố chịu đựng thêm một thời gian nữa. Chỉ cần vượt qua những ngày này, đến khi về Trung Quốc mọi chuyện sẽ trở thành quá khứ.
Màn đêm không biết phủ xuống từ bao giờ, Phổ Minh trở mình. Thời tiết nóng bức và ẩm ướt khiến cậu ngủ không yên giấc, bên tai có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu, tiếng nước sông chảy ùng ục. Sau bảy ngày hành hạ thần kinh và thân thể, Phổ Minh cuối cùng cũng có thể tạm thời thả lỏng tinh thần, nghỉ ngơi dưỡng sức, không cần ngồi trên xe Jeep đề phòng đám đàn ông luôn nhìn cậu bằng ánh mắt nham hiểm kia.
Trong bóng tối dường như có một hơi thở nóng hổi bên tai Phổ Minh. Hình như là ảo giác, Phổ Minh ôm chặt lấy gối. Một mùi hương xa lạ, nguy hiểm phảng phất bên cậu. Phổ Minh từng trải qua cảm giác này khi lần đầu gần gũi Lê Nhã Phong, như có vị tanh của máu khiến cậu sợ hãi tột độ.
Phổ Minh dường như rơi vào cơn ác mộng, cậu thấy mình quay lại quãng thời gian sống trên xe Jeep. Đám đàn ông ném cậu vào ghế sau. Khi chúng dừng lại nghỉ ngơi, chúng để lại một tên trông chừng cậu. Tên này tiến lại gần Phổ Minh, nhìn chòng chọc từ đầu đến chân Phổ Minh, ánh lộ vẻ thèm thuồng. Phổ Minh cố thu người vào một góc, không dám nhìn vào hắn.
Chuyện Phổ Minh lo lắng đã trở thành hiện thực. Người đàn ông thò tay thám hiểm trên người Phổ Minh, miệng nở nụ cười đắc ý. Phổ Minh cố gắng hết sức lùi lại phía sau, vẫn không thể thoát khỏi bàn tay người đàn ông. Cùng là đàn ông với nhau nhưng sức cậu không thể so bì được với hắn. Cậu muốn hét lớn, mà không thể hét, muốn bỏ trốn, không biết trốn vào đâu. Phổ Minh gần như phát điên. Người đàn ông cuối cùng cũng giữ chặt thân thể cậu, đè mạnh lên người cậu.
Cảm giác bị đè nặng đột ngột khiến Phổ Minh thức tỉnh trong giây lát. Cậu kinh hoàng phát hiện trên người mình có một người đàn ông. Hắn thở phì phò, lần mò xuống phía dưới thân Phổ Minh. Phổ Minh kêu một tiếng thất thanh, nhưng bị bàn tay to lớn của người đàn ông bịt chặt miệng. Trong đêm tối, một thứ lạnh giá sắc bén kề vào cổ Phổ Minh. Người đàn ông nói bập bẹ câu tiếng Anh bên tai Phổ Minh: "Đừng có kêu, nếu không sẽ chết, nghe rõ chưa?".
Phổ Minh cố khép chặt đùi không để người đàn ông có cơ hội làm càn. Người đàn ông càng không được thỏa mãn càng bị kích thích. Hắn buông con con dao găm, bàn tay thô lỗ ấn sâu vào đùi Phổ Minh, tách hai chân cậu ra. Phổ Minh lấy hết sức bình sinh kháng cự. Tay Phổ Minh đấm thùm thụp vào người đàn ông, bị hắn dùng một tay giữ chặt. Tay trái Phổ Minh vung ra ngoài, đụng trúng con dao găm trên giường, Phổ Minh nắm vội lên, đâm mạnh xuống cánh tay của người đàn ông.
Người đàn ông thở dốc: "Được đấy! Tôi rất thích!".
Nói xong, hắn ra sức kéo mạnh quần của Phổ Minh. Nhưng chỉ vài giây sau, cả người hắn đột ngột mềm nhũn, gục xuống người Phổ Minh.
Phổ Minh cố gắng đẩy thi thể của người đàn ông sang một bên, ngồi bệt xuống sàn nhà. Cậu cảm thấy đùi đau nhức không chịu nổi. Do quá căng thẳng và sợ hãi, cậu không còn sức lực đứng dậy, chỉ có thể lê chân đến ban công rồi kêu cứu mạng.
Lê Nhã Phong kiểm tra tình hình trong phòng với ánh mắt giết người. Anh mím chặt môi, không nhìn Phổ Minh vẫn đang run lẩy bẩy ở bên cạnh. Sophie vỗ nhẹ lên vai Phổ Minh, quay đầu bảo thuộc hạ: "Mau đi mời bác sỹ đến để khám cho Minh".
"Sophie! Đám đàn ông trong trại quá lâu không gần gũi mỹ nhân rồi".
Lê Nhã Phong lên tiếng: "Em nên tập trung hết đám người có nhan sắc bất kể nam nữ làm hành nghề ở khu vực phụ cận, mỗi tháng đưa họ đến đây vài lần mới được".
Những người xung quanh không dám động đậy. Phổ Minh nhìn người đàn ông đang nằm sấp trên giường cậu. Cánh tay phải của hắn có một vết dao nhỏ nhưng sâu, máu phun ra từ vết thương ướt đẫm nửa gian phòng. Sophie đứng im lặng, không biết cô ta đang nghĩ gì. Phổ Minh cúi đầu, nghe những lời của Lê Nhã Phong, lòng cậu lạnh lẽo đến cực điểm.
Đúng là nực cười, ở một thời khắc nào đó, Phổ Minh vẫn nuôi hy vọng người đàn ông này sẽ đến cứu cậu. Nhưng anh ta không bao giờ có thể làm gì cho cậu.
Lúc cậu bị bắt cóc, anh ta khoanh tay đứng nhìn.
Lúc cậu bị cưỡng bức, anh ta còn bận ôm Sophie.
Lúc cậu giết người để sinh tồn, anh nói đàn ông trong trại thiếu hơi người đẹp.
Đây mới chính là bộ mặt thật của Lê Nhã Phong, lạnh lùng, tàn khốc như một tảng băng.
Quả nhiên những điều cậu nghĩ về anh ta từ trước đến nay chỉ là ảo giác của cậu.
Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, bác sỹ của sơn trại lên đến nơi. Sophie gật đầu nói với đám thuộc hạ đứng xung quanh: "Mọi người ra ngoài hết đi, để bác sỹ Lưu khám cho Minh".
Sophie đi ra đến cửa. Thấy Lê Nhã Phong vẫn bất động, cô ta cất giọng dịu dàng: "Lê, em biết là anh rất lo lắng. Nhưng anh hãy xuống dưới đợi đi".
Lê Nhã Phong ngoảnh đầu nhìn Sophie. Ánh mắt của anh khiến Sophie tắt hẳn nụ cười. Nhưng anh không nói gì, quay người đi xuống bên dưới.
Khoảng nửa tiếng sau bác sỹ mới khám xong. Xác của người đàn ông trong phòng đã được bê đi chôn ở bên bờ sông. Sophie sắp xếp cho Phổ Minh một căn phòng khác để cậu nghỉ ngơi. Sophie liếc nhìn Lê Nhã Phong, rồi mới quay sang hỏi bác sỹ Lưu: "Cậu ta thế nào rồi?"
"Trên người cậu ấy có nhiều vết bầm, đặc biệt là ở đùi. Vết thương bên ngoài khá nghiêm trọng, nhưng may mắn là cậu ấy không có dấu hiệu của việc từng bị xâm hại".
"Vẫn còn trinh?"
Sophie kinh ngạc đứng hẳn dậy, quên mất chuyện che dấu cảm xúc, quay sang nhìn Lê Nhã Phong. Bác sỹ Lưu nhìn hai người ngại ngùng: "Vết thương ngoài da chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏi, nhưng trạng thái tinh thần của cậu ấy không ổn định. Một người đàn ông dù mạnh mẽ đến đâu nhưng khi gặp phải chuyện như thế này, tất nhiên sẽ bị shock nặng".
Bác sỹ Lưu vội vàng cáo từ. Trong phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn, Sophie nhẹ nhàng tiến sát lại gần Lê Nhã Phong: "Lê! Em xin lỗi, em thật sự không ngờ anh và cậu ấy chưa có gì...".
"Bây giờ em hài lòng rồi chứ?"
Lê Nhã Phong quay đầu nói lạnh lùng: "Tôi đã bảo, Trần Phổ Minh chỉ là ân nhân cứu mạng của tôi. Từ trước đến nay tôi không thích nợ nần ai cả. Lòng tin của em đối với tôi chỉ có bấy nhiêu?".
Lê Nhã Phong cười lạnh lẽo gạt tay Sophie: "Sophie, cuộc hôn nhân của chúng ta cũng không nhất thiết phải duy trì".
Phổ Minh nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của Lê Nhã Phong và Sophie ở phòng bên cạnh. Cậu ngồi tựa người vào giường gỗ, không muốn ngủ chút nào. Phổ Minh nhìn bàn tay vẫn đang run rẩy của mình. Lúc ở bệnh viện, có vị giáo sư từng khen ngợi cậu, nói cậu sinh ra là để cầm dao mổ. Phổ Minh từng cứu vô số mạng người, bất kể người vô tội hay kẻ có tội đều là bệnh nhân của cậu.
Thế nhưng hôm nay, cậu đã giết người.
Phổ Minh biết rõ động mạch trên cánh tay con người nằm ở đâu. Nếu bị cắt đứt, lượng máu phun ra sẽ tương đương bốn lần lượng máu cung cấp cho quả tim, con người sẽ chết trong vòng vài giây. Cậu thậm chí vẫn mường tượng rõ cảnh cậu cầm dao rạch xuống da của người đàn ông kia. Việc cướp đi sinh mạng của hắn, hóa ra cũng chẳng khác gì việc cứu người.
Nghĩ đến chuyện này, trái tim Phổ Minh càng trở nên cứng như đá.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lê Nhã Phong xuất hiện ở cửa. Anh đứng đó nhìn cậu, bàn tay cuộn chặt nắm đấm. Lê Nhã Phong đột ngột lao đến bế xốc Phổ Minh đi ra ngoài. Sophie chạy theo nhưng không dám nói gì, cô ta đứng nhìn Lê Nhã Phong đặt Phổ Minh lên xe Jeep rồi phóng đi mất, ánh mắt lóe một tia tàn độc.
Lê Nhã Phong phóng xe rất nhanh, đường núi gồ ghề khiến Phổ Minh buồn nôn. Ban đầu, cậu còn cố chịu đựng. Khi xe đi đến hẻm núi, Phổ Minh không nhịn được nữa liền nôn khan. Thân thể của cậu có cảm giác như bị lộn ngược lộn xuôi, đến dạ dày cũng muốn nôn ra. Tuy nhiên, Phổ Minh chỉ ói ra tý nước vàng vàng.
Lê Nhã Phong dừng xe, lặng lẽ nhìn Phổ Minh hồi lâu. Anh ta với tay lấy bình nước ở ghế sau đưa cho cậu. Phổ Minh ngẩng đầu nhìn Lê Nhã Phong, trong lòng cậu bỗng dội lên sự căm hận và phẫn nộ. Phổ Minh ném mạnh bình nước, trừng mắt nhìn Lê Nhã Phong: "Lê Nhã Phong, cám ơn lòng tốt giả tạo của anh. Tôi chỉ cần anh đưa tôi về Trung Quốc, từ nay trở đi đừng bao giờ xen vào cuộc đời của tôi nữa".
Lê Nhã Phong chỉ lặng yên nhìn Phổ Minh, tay nắm chặt nắm đấm rồi lại thả lỏng. Phổ Minh bỗng dưng ngượng ngùng, không biết làm thế nào để thoát khỏi tình thế này. Kể từ khi trong đời cậu xuất hiện người đàn ông tên Lê Nhã Phong, dù cậu có muốn hay không, cũng bị anh ta kéo vào mỗi lúc mỗi sâu hơn.
Phổ Minh quay người định bước xuống xe. Lê Nhã Phong nhanh chóng kéo cậu lại và ấn chốt khóa cửa. Anh kéo mạnh cậu vào lòng, mùi hương của anh ngay sát gần. Phổ Minh cố giữ bình tĩnh, quay người, định nói gì đó nhưng không thể mở miệng vì nụ hôn của Lê Nhã Phong đã ập xuống.
Đến nước này rồi, thì một nụ hôn có là gì chứ. Phổ Minh cảm thấy rất tuyệt vọng, ra sức chống cự. Lê Nhã Phong giữ chặt người không cho cậu phản kháng. Anh ta đẩy cậu sát vào cửa xe, cúc áo bung ra từ lúc nào. Ngón tay Lê Nhã Phong vuốt ve nhè nhẹ làn da Phổ Minh. Hơi nóng của anh khiến Phổ Minhtức thở. Nụ hôn của Lê Nhã Phong vừa gấp gáp vừa lưu luyến trên thân thể Phổ Minh, khiến cậu dần quên đi giãy giụa. Trong lòng muốn khống chế nhưng không thể khống chế nổi tình cảm đang trào dâng. Phổ Minh cảm thấy đôi mắt mình nhòe đi.
Tại sao...tại sao cậu lại bất lực như vậy?
Lê Nhã Phong cảm nhận thấy giọt nước mắt của Phổ Minh. Anh hơi buông lỏng người cậu, nhìn sâu vào mắt cậu. Ánh mắt anh có gì đó khiến trái tim Phổ Minh co rút một nhịp.
Lê Nhã Phong im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Lần này khi em ra đi, tôi đảm bảo sẽ cắt đứt mọi quan hệ với em, mãi mãi".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip