Chương 4 : Trò chơi sinh tử
Phổ Minh vốn tưởng mình không ngủ nổi, nào ngờ khi tỉnh dậy trời đã sáng bảnh mắt. Phổ Minh nặng nhọc trở mình. Hôm qua cả ngày đi bộ đường rừng, bây giờ cơ bắp của cậu chỗ nào cũng đau nhức. Đặc biệt là hai chân, giống như của người khác.
Lê Nhã Phong không còn ở trong phòng. Lúc Phổ Minh ngồi dậy, cậu phát hiện đống quần áo tối qua Lê Nhã Phong ném bừa bãi xuống đất đã được thu dọn sạch sẽ. Đầu giường đặt một bộ quần áo mới. Trên mặt đất có đôi dép lê mát mẻ. Phổ Minh đành phải mặc bộ đồ đó, đi về phía cửa phòng ngủ. Cửa không hề khóa, bên ngoài hành lang có hai cô hầu gái mặc váy trắng cung kính đứng chờ. Nhìn thấy Phổ Minh, hai cô gái cúi người chào: "Tam gia dặn Trần thiếu gia không được ra khỏi Tây viên. Trần thiếu gia có thể tự do hoạt động. Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi. Trần thiếu gia ăn ở trong phòng hay tới nhà ăn ạ?"
"Cám ơn, tôi đến nhà ăn".
Phổ Minh cảm thấy hơi ái ngại. Cậu không phải lớn lên trong xã hội cũ, từ nhỏ đã rèn luyện thói quen tốt tự động chân động tay. Đến nơi này, cậu có cảm giác như xuyên không. Làm gì cũng có người đi theo hầu đằng sau, phục dịch chu đáo. Đến nhân viên phục vụ khách sạn thái độ cũng không thể bằng. Phổ Minh theo hai cô gái đi xuống lầu. Bên ngoài đại sảnh ở tầng một là một cái sân lớn có ô che nắng. Bữa sáng đặt trên bàn nằm dưới chiếc ô.
Phổ Minh bước lại gần và ngồi uống, cố gắng nuốt vài miếng. Lê Nhã Phong đã cho cậu tự do hoạt động, chi bằng cậu dạo một vòng quanh chỗ này, nhân tiện quan sát địa hình.
Phổ Minh thử đứng dậy. Lần này, hai cô gái mặc váy trắng không đi theo cậu. Phổ Minh thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, anh ta thật sự cho cậu đi lại tự do. Đi một vòng, Tây viên cũng không ít người. Đám hầu gái đi đi lại lại, thợ tỉa hoa, nhìn thấy cậu họ đều mỉm cười. Phổ Minh đi theo con đường sỏi đá ra đằng sau tòa nhà. Cậu dừng lại, nơi này chính là vực sâu tối qua cậu nhìn thấy.
Phía trước có một hàng lan can màu trắng giữ an toàn. Ngọn núi ở phía xa xa, tầm mắt bao la khiến con người trở nên nhỏ bé. Phổ Minh bước qua đó ngồi xuống, nhắm hờ mắt nhìn lên trời xanh trên cao. Ngày hôm qua trở về trước, cậu vẫn còn là người tự do, có công việc bận rộn và sức ép tinh thần lớn. Ngày hôm nay, cậu trở thành tù binh nhàn rỗi. Ngoài việc khiến người đàn ông đó vui vẻ ra, cậu chẳng cần làm gì khác.
Có lẽ, cuộc sống luôn là vậy, mãi mãi không có thập toàn thập mỹ. Thân thể được tưới tắm ánh nắng dịu dàng, Phổ Minh thả lỏng tinh thần. Đến đâu, hay đến đó, Trần Phổ Minh này không bao giờ ngồi khoanh tay chịu chết. Nếu không thể nắm bắt suy nghĩ của Lê Nhã Phong thì từ từ nghĩ cách duy trì sự an toàn trong mối quan hệ này, sau đó tìm kiếm cơ hội cho bản thân.
Trên đầu như có một vầng mây đen, Phổ Minh mở mắt, người đàn ông nguy hiểm đó không biết trở về từ lúc nào, tay giữ ghế của cậu và đứng nhìn cậu từ trên cao: "Nơi này cũng không tồi đấy chứ?"
Phổ Minh không trả lời. Lê Nhã Phong đến bên cạnh cậu và ngồi xuống. Anh ta cũng khép hờ mi mắt nhìn về phía núi xa xa: "Hạt mưa nhỏ! Em có thích trò chơi trốn tìm không?"
Trốn tìm? Phổ Minh ngoái đầu nhìn Lê Nhã Phong. Kể từ năm 7 tuổi, cậu đã không chơi trò này rồi. Có điều nếu anh ta muốn chơi, cậu sẽ hầu. Việc duy nhất của cậu bây giờ, chẳng phải khiến anh ta vui vẻ hay sao?
Lê Nhã Phong nhìn Phổ Minh: "Bây giờ tôi phải đi giải quyết một việc. Em có thể lựa chọn đi theo tôi, hoặc ở lại đây. Thế nào?"
"Tôi đi!"
Phổ Minh bình tĩnh mở miệng. Nếu Lê Nhã Phong rời khỏi nơi này, không biết đám đàn ông lang báo kia sẽ làm gì cậu. Phổ Minh ý thức được rằng, Tây viên khiến cậu có cảm giác an toàn, vì đó là địa bàn của Lê Nhã Phong. Nếu anh ta không có ở đây, thì cả tòa thành này chẳng khác gì nhau cả.
Cảm giác an toàn? Phổ Minh giật mình bởi ý nghĩ hoang đường của mình. Lẽ nào cậu mắc hội chứng Stockholm hay sao mà nảy sinh cảm giác đó với người đàn ông trước mặt.
"Chúng ta xuất phát thôi".
Lê Nhã Phong mỉm cười, kéo tay Phổ Minh. Phổ Minh giãy giụa nhưng anh ta không bỏ ra, còn hơi dùng lực. Ngón tay dài của anh ta đan vào ngón tay Phổ Minh. Nhiệt độ từ bàn tay của Nhã Phong truyền lên, khiến Phổ Minh hơi run rẩy. Anh ta không cưỡng bức cũng không có hành động quá đáng với cậu, nhưng chỉ thế này cũng khiến Phổ Minh cảm thấy không thoải mái.
Lê Nhã Phong kéo Phổ Minh ra sân trước. Ở đây đậu một chiếc máy bay trực thăng. Lê Nhã Phong đến cửa máy bay trực thăng, ôm Phổ Minh vào lòng rồi bế cậu lên máy bay. Anh ta giơ tay ra hiệu với người phi công. Người phi công gật đầu. Máy bay lập tức cất cánh. Từ trên máy bay nhìn xuống, dãy núi trùng điệp nhanh chóng biến thành một điểm chấm xa xa.
Lên máy bay, Lê Nhã Phong nhắm mắt. Dưới mắt anh ta là một quầng đen nhìn khá rõ. Lẽ nào đêm qua anh ta không ngủ đủ giấc? Phổ Minh suy đoán khả năng đó. Nếu đã vậy, tại sao anh ta còn để bị giày vò?
Máy bay bay khoảng 40 phút thì hạ cánh. Phổ Minh nhìn ra bên ngoài, mắt cậu mở lớn. Từ trên cao nhìn xuống, đầu núi phía dưới rõ ràng là một mê cung nhân tạo cực lớn. Bên ngoài mê cung là một khoảng đất lớn bằng một phần tư sân bóng. Bên ngoài đậu một chiếc máy bay trực thăng khác và nhiều xe ô tô.
Nhã Phong bế Phổ Minh xuống máy bay trực thăng. Một người đàn ông đeo kính đen bước lại phía anh ta: "Lê, lâu rồi không gặp cậu".
"Hợp tác vui vẻ, Tang Thông".
Lê Nhã Phong mỉm cười đặt Phổ Minh xuống, giang rộng hai tay ôm người đàn ông đó. Tang Thông đưa mắt liếc Phổ Minh: "Lê, cậu có bao giờ gần nữ sắc đâu, nam sắc lại càng không".
"Vô tình lượm được bảo bối".
Lê Nhã Phong kéo Phổ Minh lại gần, hôn nhẹ lên tóc cậu, tay trượt xuống eo cậu: "Renault đâu rồi?"
Tang Thông ngẩng đầu, chỉ tay về lối vào mê cung: "Anh ta đợi cậu ở trung tâm".
Lê Nhã Phong mỉm cười, không nói một lời nào. Bên cạnh có người cầm đến một chiếc va li khóa mật mã. Lê Nhã Phong nhận lấy, ngoắc tay vào va li, rồi dẫn Phổ Minh đi vào mê cung.
"Lát nữa tuyệt đối không được rời khỏi tôi nửa bước".
Nụ cười trên môi Lê Nhã Phong không thay đổi. Anh ta nói nhẹ nhàng. Phổ Minh bỗng cảm thấy căng thẳng. Cậu đột nhiên hiểu ra, họ ngồi máy bay lâu như vậy đến nơi này, lại cầm một chiếc va li khóa mật mã. Chỉ e việc vào mê cung không đơn giản. Trong lúc thất thần, Lê Nhã Phong đã đưa cậu đến lối vào mê cung. Hai người đàn ông chặn họ một cách lễ độ. Lê Nhã Phong vỗ nhẹ lên mông Phổ Minh: "Đừng sợ". Nói xong, anh ta giơ hai tay lên cao, để hai người đàn ông cầm máy dò tìm kim loại kiểm tra xem trên người anh ta có vũ khí hay không.
Sau đó, hai người đàn ông kiểm tra Phổ Minh, rồi mới cho họ đi vào bên trong. Vào trong mới thấy mê cung rất rộng. Trên mặt đất lát đá khối vuông thẳng hàng. Đường đi rộng khoảng một mét. Khác với những mê cung xây dựng để vui chơi, mê cung này không lộ thiên. Hai bên là tường đá dầy. Bên trên cũng lát đá. Một màu xám bao trùm tạo ra không khí như trong nhà tù.
Lê Nhã Phong đi rất thoải mái. Phổ Minh bị anh ta nắm chặt tay, lặng lẽ đi sau anh ta. Vào bên trong mê cung như vào một thế giới khác. Mê cung rất yên tĩnh. Ngoài hơi thở của hai người, chỉ có tiếng bước chân của họ. Hai bên tường cách một đoạn lại có một ngọn đèn hiu hắt, miễn cưỡng cung cấp ánh sáng cho họ. Ánh đèn mù mù khiến người ta không dễ đoán định phương hướng, phảng phất một cảnh giới đáng sợ.
"Mê cung này, từ bên ngoài đi vào trung tâm. Thời gian ngắn nhất là 40 phút".
Lê Nhã Phong mở miệng, phá bỏ sự trầm mặc giữa hai người: "Người xây dựng mê cung này là một thằng điên lắm tiền. Hắn bỏ phạm nhân và tù binh chiến tranh vào trong mê cung. Chỉ cần họ tìm được đường ra thì hắn sẽ tha cho họ. Rất nhiều phạm nhân bị nhốt trong này, cuối cùng chết đói. Tên điên đó đã chết cách đây 100 năm. Mộ phần của hắn nằm ở trung tâm mê cung".
Địa hình mê cung vô cùng phức tạp, nhưng Lê Nhã Phong đi rất tự nhiên. Đến mỗi lối cắt, anh ta đều phán đoán một cách chính xác. Họ đã đi gần nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa gặp phải lối cụt. Phổ Minh nhìn Lê Nhã Phong: "Anh rất rành nơi này?".
"Tôi chưa từng đến bao giờ".
Lê Nhã Phong trả lời ngắn gọn, Phổ Minh giật mình. Cậu cứ tưởng anh ta thông thuộc lắm nên mới đi một cách dứt khoát như vậy. Phổ Minh đột nhiên toát mồ hôi lạnh: "Nếu...chúng ta lạc đường trong đây thì làm thế nào?".
Lê Nhã Phong không trả lời vấn đề đó. Anh ta hơi nhếch mép liếc nhìn Phổ Minh. Ánh mắt đó khiến tinh thần của cậu bị áp lực lớn. Làm sao cậu có thể quên, người đàn ông này là kẻ biến thái. Tư duy của anh ta tuyệt đối không theo lối của người bình thường. Lẽ nào hôm nay anh ta đưa cậu đến đây, là vì biết rõ sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng anh ta không muốn một mình xuống suối vàng, nên bắt cậu đi theo.
Phổ Minh đột nhiên nhớ đến mê cung Minos trong truyền thuyết. Mê cung này xây dựng dưới lòng đất, chỉ có một lối vào. Nơi sâu thẳm nhất là một quái vật đầu bò...Cậu học ngành y, tất nhiên là không có cảm xúc quá lớn với sự sống chết. Tuy nhiên, khi Phổ Minh nghe Lê Nhã Phong nói, ở đây có nhiều người chết là phạm nhân và tù binh chiến tranh, cậu cảm thấy lạnh toát. Dù sao chết vì bệnh tật cũng không thể so sánh với chuyện này...
Lúc đầu, Phổ Minh bị Lê Nhã Phong nắm tay. Nhưng dần dần, cậu bất giác nắm chặt lấy tay anh ta. Nhã Phong cúi đầu, định mở miệng. Đúng lúc này, từ trong mê cung sâu thẳm vọng ra tiếng khóc của người phụ nữ. Hai người đều nghe rõ mồn một. Ở hoàn cảnh này, lại nghe thấy tiếng khóc đó, Phổ Minh đột nhiên dựng tóc gáy, cả người dính chặt vào thân sau Lê Nhã Phong, mắt mở to nhìn về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip