Chương 21: Gemini
Biết cậu không thể nhìn qua cửa kính được nhưng trong lòng Pond vẫn hơi khẩn trương nhưng rất nhanh là Phuwin đã rời mắt tiếp tục nhìn Lain.
Phuwin được kê đơn thuốc mới, bị bác sĩ nhắc nhở nhiều điều, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu với từng lời nhắc của Lain. Sau đấy mới có thể rời đi.
Cậu sẽ không bị bệnh thế này nhưng nguyên chủ vốn trước đó đã bị, thời gian cậu đến đây vẫn còn mang thân thể này. Nồi nào cũng đội hết cho cậu.
Lúc cậu ra khỏi khoa Pond mới mở cửa bước ra ngoài: "Chú, người ban nãy là sao?"
Lain đang dọn dẹp lại bàn làm việc, hơi không hiểu lời Pond nói: "Hả là như thế nào? Hai đứa bằng tuổi nhau. Học chung trường, hai đứa quen biết nhau à?"
Pond không trả lời Lain, tiếp tục không mặn không nhạt nói: "Cậu ta bị làm sao thế?" nhìn khuôn mặt không có chút gì lo lắng của Pond, Lain hơi nhíu mày.
"Tới bệnh viện thì có bệnh chứ sao, chú không được phép công khai thông tin với bệnh tình của bệnh nhân tự tiện được. Nếu hai đứa quen nhau, cháu có thể quan tâm tới cậu bé một chút."
Pond hơi suy ngẫm, anh không phải người phải biết bằng được những thứ mình thắc mắc. Pond sẽ tự mình tìm hiểu cậu, nhưng hẳn là sức khoẻ cậu không tốt mới tới khoa này.
Đến phòng bệnh người khác mà không có gì thì khó coi quá, Phuwin tới siêu thị gần nhất mua bánh trái mới quay lại bệnh viện.
Cậu nhớ lại những gì Dunk nói lần tới phòng bệnh của ông ngoại Dunk. Gia đình của cậu ta mặc dù bận lên bận xuống nhưng Dunk không thiếu thốn tiền, cả ông ngoại cậu ta cũng vậy.
Phòng này là phòng bệnh riêng, không gian riêng tư. Ở bên ngoài còn có vệ sĩ, đúng lúc cậu vừa đến thì Dunk cũng bước ra.
"Phuwin, cậu vào đây. Đúng lúc ông tớ cũng thắc mắc về cậu này." Dunk thò đầu ra khỏi cửa, cười xinh với Phuwin rồi kéo cậu vào.
Tuổi ông ngoại đã lớn việc sức khoẻ yếu cũng không lạ gì, Phuwin cười chào ông một cái rồi để bánh trái lên bàn.
Ông ngoại cười nhìn cậu và Dunk, lên tiếng: "Ông còn khoẻ lắm, mấy đứa này cứ phải đưa ông vào nơi này. Suốt ngày nằm khó chịu chết đi được. Nào, cháu là Phuwin đúng không? Ông nghe Dunk nó kể về bạn bè nhiều lắm."
Ông ngoại nói rất nhiều, nụ cười cũng rất phúc hậu. Cậu thấy ông rất dễ gần, bất giác nở nụ cười: "Vâng ạ, cháu là Phuwin."
"Ông sợ ba mẹ, ép Dunk cũng chuyển tới trường mới theo công tác của hai chúng nó không tiếp thu được. Cũng không quen bạn bè được, Dunk khá ít nói. Bọn con ở trường để ý nó nhé. Ba mẹ đứa trẻ này chỉ biết đưa tiền cho con nhỏ, chẳng để tâm thằng bé gì cả."
Phuwin nhìn Dunk đăng loay hoay gọt trái cây cậu vừa đem đến ở góc khác, rồi quay lại vỗ bàn tay đã nhăn nheo của ông khẽ nói: "Vâng ạ, Dunk tốt lắm. Bọn cháu nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy."
Ông ngoại cười nhìn cậu rồi tiếp tục tám chuyện với cậu. Mặc dù đã có tuổi nhưng ông vẫn trò chuyện với cậu rất hợp, ông đã tìm hiểu xu hướng hiện nay để không bị thụt lùi với giới trẻ. Nên nói thế nào cậu cũng không chán được.
Lúc gần tối rồi cậu mới rời đi, bắt xe về đến nhà vừa kịp lúc ba mẹ cậu đang ở nhà. Mắt cậu hơi mở lớn, bởi thường giờ này cách một tiếng nữa ba mẹ mới về.
"Ba mẹ về sớm vậy."
"Ba mẹ sắp đi công tác, hôm nay về sớm một chút. Cũng có quà cho con." chưa để cậu thắc mắc là quà gì thì dưới chân mẹ cậu có một cái đầu thò ra.
Nghe tiếng meo meo Phuwin mắt sáng rực nhìn nó, là một con mèo nhỏ. Nó màu trắng chân ngắn ngắn lại trông tròn tròn rất đáng yêu.
"Nhân viên của ba nuôi mèo, nó mới sinh. Nên ba xin một con cho Phuwin. Thấy sao thích không? Hồi trước thấy con thích ghẹo mèo của hàng xóm lắm."
Con mèo hàng xóm là mèo lông ngắn, xám xám trông chảnh vô cũng. Cậu thường xuyên mang đồ qua biếu tặng bác gái bên đó nên tiện tay trêu chọc nó.
Nhìn con mèo trắng trắng mềm mềm vừa chỉ to hơn bàn tay cậu một xíu. Thầm nghĩ bao giờ nó mới to được như con mèo hàng xóm nhỉ?
"Cảm ơn ba mẹ ạ, con thích lắm. Mai là hai người đi luôn ạ? Có cần con giúp gì không?" cậu ôm mèo con trên tay vừa xoa xoa đệm thịt mềm của nó vừa nói.
"Không cần phiền con, ba mẹ đã chuẩn bị xong hết rồi. Giờ con lên trên tắm rửa xong xuống ăn cơm nhé."
"Vậy ạ, con lên trước đây."
Phuwin ra khỏi phòng bếp còn rì rầm: "Được rồi, từ nay con sẽ tên là Sữa. Phuwin sẽ là ba của con. Gọi ba ba nào."
Con meo kia dường như hiểu ý cậu, dụi dụi đầu vào lồng ngực cậu meo meo hai tiếng. Phuwin cười khúc khích xoa xoa cái đầu nhỏ của nó. Ba mẹ cậu ở ngoài phòng cũng không ngưng được nụ cười trên mặt.
Phuwin sớm đã nói với ba mẹ mình là đồng tính, cũng đã được chấp nhận. Mặc dù là con một nhưng hạnh phúc của con là nhất nên không ngăn cản chút nào.
"Anh thấy con mình sau này sẽ tìm được người yêu nó thật sự nhỉ?" mẹ cậu nói rồi dựa người vào ba cậu.
Ba cậu xoa lưng của mẹ, cười cười: "Thằng bé rất ngoan, chắc chắn sẽ tìm thấy người thật sự yêu nó. Chắc là phải gả qua rồi, không để người ta gả cho mình được đâu."
Mẹ cậu cười khẽ, cũng đánh lên vai của bố một cái không nặng không nhẹ mới tiếp tục giúp đầu bếp trong nhà mang thức ăn ra.
Phuwin lên phòng mới lấy đơn thuốc với bệnh tình của mình ra xem, cậu thở dài nhét vào hộp tủ mình hay để thuốc rồi ôm mèo con đặt lên giường.
"Ở đây đợi ba ba, ba ba tắm xong sẽ ra chơi với con."
Mèo con meo meo sau đó ngoan ngoãn nằm xuống nệm giường. Phuwin cười cười rồi lấy đồ vào phòng tắm.
...
Tyler nhìn người cậu trước mắt có hơi mất khí thế, im lặng không nói được gì. Mặc dù cậu thường xuyên bao che và ít khi quản anh ta nhưng mỗi lần người này muốn dạy dỗ thì Tyler không thể đối phó.
Gemini, anh ta là người có tiền nhất trong nhà. Mặc dù là con út nhưng đã có sự nghiệp ổn định. Vì quý mẹ anh ta, nên mới chấp nhận quản Tyler.
Hôm qua có một người phụ nữ mang bụng bầu tới nhà kêu anh ta chịu trách nhiệm với cô ta. Gemini không có chút biểu cảm nào liền chuyển một số tiền lớn, nuôi con của cô ta tới mười tám tuổi. Cuộc sống như một thiếu gia.
Mặc dù Gemini đang ngồi còn Tyler đang đứng nhưng vẫn có cảm giác Gemini đang nhìn xuống anh ta bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Tyler.
"Cậu.. Cháu đã nói với cô ta phải uống thuốc tránh thai nhưng cô ta.."
"Im mồm." Gemini đen mặt, trợ lý bên cạnh châm một điếu thuốc cho anh ta. Gemini rít một hơi thở ra xong mới nói tiếp.
"Tao đã nói thế nào? Bớt chơi bừa bãi lại, hôm nay về nhà của mày đi."
Tyler đã sợ chết đi sống lại rồi, anh ta còn nhớ hồi trước chính mắt anh ta đã nhìn thấy Gemini một tay đấm vào mặt của con nợ máu từ miệng người đó chảy ra dính vào ngón tay Gemini.
Gemini chỉ thờ ơ lau tay rồi tiếp tục kêu trợ lý đọc lịch trình tiếp theo của mình. Từ đó Tyler không dám đến công ty của Gemini nữa.
Gemini cũng chưa từng đánh anh ta, chưa từng làm gì đến thể xác của anh ta cả. Rất ít khi tức giận nhưng hôm nay thật sự tức giận.
"Cậu à.. Cháu về nhà ba mẹ sẽ đánh gãy chân cháu mất."
Gemini nhíu mày: "Nếu mày không phải con của chị thì tao còn lâu mới để mày ở nhà tao lâu thế này. Về nhà của ba mẹ, ngoan ngoãn học hỏi trong công ty, rồi giúp ba mày tiếp quản nó đi.Sau này không có ai nuôi mày đâu."
Tyler không thích công ty của gia đình mình chút nào, ba mẹ anh ta mặc dù đã khiến công ty có một vị trí lớn nhưng so với Gemini thì còn kém xa. Nếu có thể, anh ta muốn công ty của cậu mình hơn.
Nhưng lời này anh ta không nói ra được, sau đấy chỉ biết im lặng rời khỏi thư phòng. Tyler dọn đồ của mình ra khỏi biệt thự của Gemini, lúc thấy xe đã rời đi qua cửa sổ Gemini mới dập thuốc.
"Cậu nói nó dạo này nó vẫn dây dưa với thằng nhóc kia?"
Trợ lý đưa tài liệu tới bên tay Gemini nói: "Vâng."
Gemini cho người theo dõi Tyler nhằm sợ anh ta phạm pháp, nhưng không ngờ lại thấy Tyler nhắm tới một thằng nhóc còn chưa đủ mười tám. Vài hôm trước Tyler đã khai ra mình đang nhắm tới cậu ta, cũng hứa với anh ta sẽ từ bỏ Fourth.
Nhưng nhìn hoàn cảnh trước mắt thì có lẽ Tyler không giữ lời, Gemini không phải người tùy tiện điều tra người khác. Nên đến hiện tại anh ta vẫn chưa biết khuôn mặt, gia đình của Fourth.
"Cậu tiếp tục cho người bám theo nó, nếu Tyler muốn ra tay thì chuẩn bị khống chế dư luận, không để quá to chuyện là được."
Anh ta cũng không phải người tốt, người nhà nhiều khi anh còn không giúp huống chi là người ngoài. Nếu cậu nhóc đó biết điều thì sẽ tránh xa, còn không thì anh ta sẽ ra tay bồi thường cho cậu nhiều hơn.
Một năm trước cũng từng có vụ này, học sinh nam đó phát điên tới đòi tiền, sau đấy còn đăng vụ này lên mạng. Thường xuyên muốn Gemini cho thêm. Doạ mình sẽ tự tử.
Gemini từ đó rất ghét Tyler nhắm tới đối tượng học sinh, rút kinh nghiệm nếu xảy ra chuyện thì từ đầu anh sẽ bồi thường nhiều hơn một chút. Dù gì cũng là nam, cậu ta không thể mang thai.
Đây sẽ là lần cuối anh bao che cho Tyler, người này đã sắp hai mươi hai tuổi rồi. Không phải lúc nào cũng bao dung Tyler được.
"Vâng." trợ lý trả lời xong cũng rời khỏi đây.
Gemini nhìn căn nhà lớn nhưng lại chẳng còn người, hơi cụp mắt. Hồi nhỏ, ba mẹ thường không thích anh ta. Người ta nói con út sẽ được yêu thương hơn nhưng Gemini là vô tình của bọn họ.
Từ lúc có ý thức anh ta chưa từng được ba mẹ cho sắc mặt tốt. Ngủ trong nhà kho nhỏ hẹp, lúc nhớ thì cho ăn không thì sẽ không có đồ ăn. Không nói thì chẳng ai biết anh ta là con của họ.
Chỉ có người chị gái kia, mẹ của Tyler. Ra tay giúp đỡ. Vì chị, anh ta sau này mới có thể thoát khỏi gia đình này, có cho mình một tương lai mới.
Dù gia đình có muốn nhận lại thì anh ta cũng đã rời khỏi đấy, họ cũng sửa đổi, tên không còn trong gia phả. Không hề liên quan tới bọn họ nữa. Hiện thì không còn ai nhắc đến anh ta là con út của gia đình nọ.
Gemini bỏ kí ức đó ra sau đầu. Giúp việc đã rời đi từ lâu, anh ta hâm lại đồ ăn rồi một mình trên một cái bàn lớn..
___
Tác giả có lời muốn nói:
Gemini sau này hối hận không kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip