🍊 30: Tao xin hôn mày được không?

"Phuwin đang ở đâu đấy, gửi vị trí đi tao đến đón".

"Thôi, nay tao có lái xe, không cần mày đến đón đâu".

Chập tối, Phuwin bước ra từ cửa hàng bánh kem. Hôm nay là sinh nhật Pond và cậu vừa đi lấy chiếc bánh đã đặt. Cái bánh hình quả quýt màu cam đậm siêu to, bên dưới ghi dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Quýt đần" được viết tỉ mỉ bằng Chocolate.

Phuwin có thể tưởng tượng ra được rằng Pond sẽ vui đến nhường nào khi thấy chiếc bánh này. Mấy hôm nay cậu giả vờ quên sinh nhật của hắn, mà hắn cũng không chủ động nhắc cậu mà chỉ trưng khuôn mặt trông khá là thất vọng. Nom có vẻ hắn đã mong đợi lắm.

Ây chà, ném quả đắng lâu vậy rồi, cũng phải cho Quýt đần ít đường thôi, kẻo Pond lại suy sụp quá mức.

Phuwin nghĩ thầm và cười mỉm, nhìn vào chiếc bánh đang cầm trên tay. Đầu dây bên kia vẫn chưa cúp điện thoại, giọng nói của Pond truyền qua ống nghe vừa ấm áp vừa dịu dàng.

"Mày tan làm chỗ thực tập rồi hả, nay làm việc có vui không?"

Đồ ngốc, kiếm chuyện làm quà thì cũng phải nói cái gì có lý một chút chứ? Có ai đi làm mà thấy vui vẻ đâu?

"Không, tên quản lý ở đây cực kỳ hãm luôn. Có vẻ như anh ta ghen tị với mái tóc dày của tao nên ngày nào cũng xỉa xói về việc tao đi làm mà chăm chút tóc tai quá mức. Khổ thân, chắc ngày nào cũng suy nghĩ nên tóc càng ngày càng hói".

Pond bật cười vì giọng điệu đanh đá của cậu. Cách một cái điện thoại thôi mà hắn cũng "nghe" ra được vẻ mặt của cậu bây giờ. Chắc chắn là đang bĩu môi và chửi thề bằng mắt.

"Tao đang ở gần công ty mày đấy, đợi 10 phút tao đến đón".

Không phải trưng cầu mà là thông báo. Cả ngày không được nhìn thấy vẻ mặt đanh đá của Phuwin, hình như hắn hơi nhớ cậu rồi.

Phuwin chậc lưỡi, đáp lại :"Thôi không...á!"

"Phuwin?", thấy cậu đột nhiên không nói nữa, Pond gọi mấy tiếng liên tục. Điện thoại không cúp máy nhưng âm thanh vọng lại từ trong loa chỉ có mấy tiếng sột soạt và cả những tiếng kim loại ma sát vào nhau.

Tim Pond giật thót.

"Phuwin, nghe tao nói không? Trả lời đi Phuwin?"

Gọi bao nhiêu lần cũng không nghe thấy tiếng cậu đáp lại, Pond bật dậy từ ghế cầm theo chiếc áo khoác, chửi thề rồi chạy ra khỏi cửa hàng.

Làm ơn, mong rằng không có chuyện gì xảy ra với Phuwin của hắn cả.

Phía bên này Phuwin vừa bị tấn công bất chợt. Chiếc bánh rơi xuống đất và nằm im lìm ở đầu hẻm. Kẻ tấn công cậu bẻ ngoặt tay cậu ra sau lưng và ấn cậu vào tường. Má chạm vào tường cọ đến đau rát. Dưới ánh đèn đường, cậu nhận ra rằng đối phương có vẻ là một người đàn ông trẻ.

Trên người hắn nồng nặc mùi rượu và nicotine, mắt vằn tơ đỏ và không ngừng giật giật cổ. Mẹ kiếp, là một thằng nghiện thuốc.

"Nếu anh muốn lấy tiền thì ví tôi ở trong túi, trong ví có khoảng 8000 bath, đủ để anh mua thuốc đấy!"

"Câm mồm", hắn ta túm tóc Phuwin và dập đầu cậu vào tường. Phần da trên trán vốn đã căng và mỏng manh hơn các phần da khác, nó nhanh chóng toác ra và chảy máu.

Phuwin hít hà vì cơn đau và lập tức ngậm miệng.

Tên nghiện thuốc lục lọi túi của Phuwin trong khi con dao vẫn kề kề bên cổ cậu. Hắn ta nhanh chóng rút hết tiền mặt và nhét vào túi quần, sau đó lật ngược cậu lại và đá một phát vào bụng. Cậu ôm bụng trượt xuống và ngồi ngoan ngoãn trên nền đất.

"Mày có biết thứ gì có thể giải tỏa cơn nghiện nhanh hơn cả ma túy không?", hắn ta dùng dao nâng cằm cậu lên và hỏi. Đôi mắt kia bắt đầu dò xét từ cổ áo xuống dưới chân cậu, "Tình dục đấy!"

Hắn ta cười khả ố và nói với vẻ thích thú. Cái nhìn ghê tởm kia chạm vào khuôn mặt cậu và hắn ta ngay lập tức lộ ra vẻ mặt đê tiện :"Chà, hôm nay tao chỉ muốn bắt đại một người để xin chút tiền thôi, nhưng có vẻ khá may mắn đấy nhỉ?"

"Cởi quần ra cho tao chịch một lần, tao tha chết cho nhé?"

Ánh mắt hắn ta trần trụi như thế muốn lột đồ cậu ngay tại chỗ. Cơn buồn nôn của cậu dâng lên đến tận cổ họng.

Có cc! Phuwin bật ra câu chửi thề ngay lập tức trong đầu. Chưa nói đến việc cậu đang cảm thấy kinh tởm như thế nào khi phải đối mặt với hắn, thì nếu có bị cưỡng ép quan hệ thật thì xác suất bị nhiễm HIV gần như là 100%. Cậu thà tự tử còn hơn phải làm cái chuyện đấy.

Phuwin nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn.

"Cút mẹ mày đi, cỡ mày mà dám đòi chịch ông đây à? Về nhà cởi quần thằng bố mày ra mà chịch ấy!"

Nói xong cậu vơ lấy một viên gạch đập thẳng vào đầu hắn. Lần đập này là dùng hết sức vì Fourth đã dạy cậu rằng, khi bị ai đó tấn công hãy phản kháng mạnh nhất trong lần đầu tiên. Đến lúc lập án cậu có thể trắng án bằng lí do phòng vệ chính đáng, nhưng nếu do dự và phải tác động đến lần thứ hai thì sẽ bị quy vào tội cố ý gây thương tích.

Tên nghiện ré lên thảm thiết. Hắn ta ôm đầu và lùi về sau một bước. Máu chảy dọc trên khuôn mặt bẩn thỉu và đầy râu ria, trườn qua đôi mắt trợn ngược và bàn tay đầy vết kim chích.

Phuwin bật dậy vơ lấy cái túi rồi định chạy biến. Tên nghiện mặc kệ cơn đau lao tới tóm cậu. Hắn vung dao lên và chém thẳng về phía trước, Phuwin lách người tránh kịp nhưng cái áo sơ mi thì rách toạc và lồng ngực bị cứa một đường dài khoảng 5 cm.

Tên nghiện đè cậu xuống đất và dường như bắt đầu lên cơn. Hắn ta cúi xuống cắn một phát lên xương quai xanh của cậu như thể muốn nhổ một miếng thịt từ người cậu ra.

Đương lúc Phuwin định nâng đầu gối lên thụi cho hắn một phát thì tên đó đã bị nhấc ra như một con gà con.

Pond ném hắn ta ra xa như ném một túi rác. Hắn hổn hển và nhìn cậu bằng ánh mắt đầy lo lắng. Pond cởi áo khoác và khoác lên cho cậu, giơ tay đẩy nhẹ phần tóc trên trán, xót xa nhìn vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu.

Đến khi tầm mắt hắn chạm xuống vết thương trên xương quai xanh của Phuwin, mắt hắn long lên đằng đằng sát khí.

"Pond!"

Pond lao tới đè tên kia xuống dưới đất, từng cú đấm như trời giáng đánh xuống khắp mặt hắn ta. Tên nghiện thiếu thuốc khiến chân tay hắn bủn rủn và đầu ngoẹo sang một bên. Pond nện xuống như đấm một bao cát vô tri vô giác. Đủ loại chất lỏng hoà quện trên khuôn mặt tên nghiện, từ nước mắt, nước mũi, đến nước dãi và máu. Hắn thều thào xin tha nhưng Pond mặc kệ và bỏ ngoài tai.

"Địt mẹ mày thằng chó, tao còn không dám động tới một ngón tay của cậu ấy, mày là cái đéo gì mà dám cắn hả?"

Phuwin muốn bò tới để cản vì sợ hắn sẽ đánh chết người, nhưng vết thương trên bụng khiến mặt cậu tái đi và đau đến mức không ngừng đổ mồ hôi. Cậu hổn hển dựa vào tường và khó nhọc nhìn cảnh sát lao tới tách Pond ra khỏi tên nghiện đã thoi thóp. Lúc đứng dậy Pond còn đạp thêm hai cú vào bộ phận sinh dục của tên nghiện khiến hắn ta đau đến cuộn người lại và rên rỉ.

"Mẹ kiếp, tao phải cắt 🐦 mày để mày khỏi đi làm hại người khác nữa!"

Mấy chú cảnh sát toát mồ hôi hột mới ghìm được hắn lại. Pond cứ như con ngựa đứt cương vùng vằng khó giữ làm mấy chú phải mặn nhạt mãi mới chịu đồng ý để mấy chú dẫn tên kia về đồn.

Hai xe cảnh sát đứng đầu con hẻm nhỏ cộng thêm tiếng động dữ dội về vụ đánh nhau khiến cư dân xung quanh bâu đen. Pond lau hết máu vào cái khăn một chị cảnh sát đưa cho. Hắn quỳ xuống nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ quạch và đôi môi run rẩy, còn đâu dáng vẻ hăng tiết khi đánh tên nghiện kia thừa sống thiếu chết nữa?

"Đi, tao đưa mày đến bệnh viện nhé?"

Phuwin đau đến mức không còn sức đáp lại. Cậu chỉ gật đầu và nhìn hắn bằng đôi mắt đầy mệt mỏi. Pond bế cậu lên và đặt cậu vào trong xe, phi nhanh đến bệnh viện gần nhất.

Tổn thương chủ yếu là ở mô mềm. Cậu có một vết thương bị rách ở trên trán, xương quai xanh có một vết cắn rướm máu, lồng ngực là một vết cắt nông dài 5cm và bụng bị đá tím bầm.

Các bác sĩ vô cùng mệt mỏi và đã chịu đựng suốt một tiếng từ khi Pond đưa cậu vào khoa cấp cứu. Pond bế Phuwin vào bằng khuôn mặt đầy nước mắt và máu me. Các bác sĩ hốt hoảng đến nỗi tưởng bệnh nhân đang tình trạng nguy kịch, ai dè máu đầy mặt hắn là do hắn đấm người ta nên bị văng phải.

Bệnh nhân cũng không bị thương nặng, tổn thương mô mềm rất nhanh hồi phục. Cậu đang lim dim và tỉnh lại bởi tiếng khóc của Pond. Mấy chị y tá và những bệnh nhân cùng phòng thầm cảm thán: Ôi chao, bệnh nhân thì nằm ngoan ngoãn ngủ còn người yêu của cậu ấy thì cứ rấm rứt cả tiếng đồng hồ rồi, vào viện mà còn phải ăn cơm chó nữa.

"Pond ơi, tao nhức đầu lắm...", Phuwin thều thào và mở mắt ra nhìn Pond.

Hắn nín khóc và rưng rưng nhìn về phía cậu. Phuwin giơ tay xoa đầu hắn như cún và hắn cũng rất hợp tác dụi dụi vào tay cậu.

Ngoan ghê...

Phuwin nghĩ.

"Xin lỗi mày nhé, nay sinh nhật mày mà để mày phải vào viện với tao...".

Có lẽ vừa trải qua một sự kiện thót tim, giọng Phuwin cũng bất giác nhẹ nhàng hơn với người cứu mình. Pond lắc lắc đầu và đáp :"Tao thấy cái bánh rồi, tao xin lỗi vì để mày đi về một mình. Lẽ ra tao phải đi đón mày sớm hơn..."

Hắn nói và chỉ vào hộp bánh dính đầy đất bên vỏ ngoài. Cũng may hộp bánh của tiệm là loại tốt, va đập như thế nào cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chiếc bánh ở bên trong.

Có lẽ cậu phải ở lại bệnh viện hai ngày, nên Pond làm thủ tục để cậu sang ở phòng đơn đầy đủ nội thất và tiện nghi như ở nhà. Ba mẹ hai bên biết chuyện vội vàng lao tới bệnh viện. Khỏi phải nói hai mẹ đau lòng như thế nào, khóc lóc quá trời quá đất. Cuối cùng thì hai ba phải vừa khuyên vừa dỗ hai mẹ về, lấy lí do là để cho cậu nghỉ ngơi.

Phòng bệnh yên tĩnh hẳn. Phuwin nửa nằm nửa ngồi trên giường nhìn về phía Pond- người vẫn đang cúi mặt và hình như lại chuẩn bị khóc.

Có vẻ là do tác dụng của thuốc nên cậu cảm thấy buồn ngủ rũ cả mắt. Cậu gọi Pond và ra dấu cho hắn ngồi cạnh mình.

Phuwin lôi chiếc bánh Quýt ra khỏi hộp. Khi Pond nhìn thấy dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Quýt đần", hắn không kìm được mà bật cười.

"Happy birthday to you, happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you".

Phuwin nhẹ nhàng vỗ tay và hát chúc mừng sinh nhật Pond. Khuôn mặt hắn tràn đầy sự hạnh phúc đến mức muốn giấu cũng không giấu nổi. Hắn thổi nến và nhìn chăm chú vào mắt Phuwin.

Tóc cậu xoã lung tung trên trán, bên phải còn có một miếng băng gạc. Ốm yếu làm cậu trở nên mềm mại và dịu dàng hơn mọi ngày, không còn dáng vẻ nhe nanh múa vuốt mà trông như một chú mèo dịu ngoan. Cậu mỉm cười với hắn và nhìn hắn bằng đôi mắt dò hỏi, sao tự nhiên lại im lặng vậy?

"Tao biết điều ước sinh nhật của tao là gì rồi..."

Giọng hắn khàn khàn, âm tiết cuối cùng trầm xuống như cố kìm nén điều gì đó.

Đồng hồ tích tắc, kim ngắn chạy đến số 11 và kim dài chạy qua số 10.

Hơn 23h đêm.

"Hửm?", Phuwin nhẹ nhàng đáp lại bằng giọng mũi.

Ánh mắt cậu mơ màng và mí mắt sắp chạm nhau tới nơi. Cậu không biết được người trước mặt đang nhìn cậu với vẻ mặt của một con sói đói lâu ngày.

Hầu kết của Pond trượt lên trượt xuống. Hắn đặt chiếc bánh lên tủ bên cạnh, tiến sát lại gần cậu. Pond nhìn cậu chăm chú và giơ tay xoa lên vết thương trên xương quai xanh của cậu.

Vết thương không quá nặng nên bác sĩ chỉ bôi thuốc mà không băng bó. Đầu ngón tay có vết chai của Pond chạm vào khiến cậu khẽ rùng mình.

Pond nói. Giọng thủ thỉ như thuyết phục, lại như dụ dỗ. Ánh mắt hắn trầm lắng nhưng dục vọng lại cuồn cuộn không che giấu nổi.

"Tao xin hôn mày được không?"

🍊🍊🍊
Dưa: Chap này dài hơn bình thường...

Nên không cho Pond hôn luôn đâu, hehe :)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip